Hương Diệp tự giam mình trong phòng cả một ngày, Ngọc Sanh Hàn cũng miễn triều, nhốt mình trong tẩm cung một ngày, từ lúc bình minh cho đến hoàng hôn, đến lúc mặt trời xuống núi.
Nếu có nước mắt, đêm qua đã khóc hết.
Chẳng qua là cần một mình yên lặng, cần nhớ lại rất nhiều chuyện giữa hai người.
Tần Khê và Hương Nại Nhi ở bên ngoài sốt ruột, gọi thế nào, dụ dỗ thế nào, vẫn không có phản ứng gì, Hương Nại Nhi than thở, “Giờ thì em đã biết tâm trạng của mọi người lúc đứng ngoài cửa gọi em thế nào.”
“Hừ~ bây giờ em mới biết à. Em tự nhốt mình bên trong, đâu biết người bên ngoài lo lắng thế nào chứ!”Tần Khê liếc xéo Hương Nại Nhi một cái, có chút bất lực, kéo Hương Nại Nhi qua, ngồi phịch xuống trước cửa phòng Hương Diệp, tán gẫu cho qua ngày.
“Lúc đó là tại em sợ mà~~ “
“Nhưng em chẳng nói gì cả, hại anh còn tưởng đắc tội em chỗ nào, đột nhiên lại khóc đến đáng thương như vậy, làm bọn anh sợ muốn chết. . .”
“Em đâu còn cách nào khác, khi đó chỉ biết sợ thôi mà~ “
“Có cái gì mà sợ~ em đúng là bề ngoài thì kiên cường, bên trong chẳng khác nào con mèo con. Chuyện có lớn bằng trời, có bọn anh ở đây, có chuyện gì, cũng có bọn anh ở bên mà!” Lúc nói những lời này, Tần Khê cố ý đề cao âm lượng nói vọng vào trong cửa, Hương Nại Nhi thấy vậy, kéo tay Tần Khê, cũng lớn giọng phụ họa, “Em biết chứ~ cũng nhờ có mọi người ở bên em, em mới nhanh chóng khôi phục lại như vậy~ “
“Cho nên, cứ việc dựa vào bọn anh là xong đúng không~ “
“Có mọi người ở bên em, những chuyện đau khổ khó chịu kia, cũng sẽ nhanh chóng qua đi!”
Hai người mỗi người một câu, nói vọng về phía cửa, bên trong cuối cùng cũng truyền đến một tiếng động, hai người dựng thẳng lỗ tai, nghe thấy tiếng bước chân, vội vàng nhảy người lên, bắn qua một bên nhìn chằm chằm vào cánh cửa.
Người phía sau cửa dường như dừng một lúc lâu, cuối cùng mới mở cửa, ánh mắt không còn sưng đỏ như hôm qua nữa, mà lộ ra vẻ mỏi mệt nhàn nhạt, nhìn hai người, một lúc sau, cuối cùng cũng bước ra, Tần Khê cùng Hương Nại Nhi liền vội vàng hỏi, “Em muốn đi đâu?”
Hương Diệp dừng bước, nhẹ giọng nói, “Em chẳng qua là muốn tới phòng bếp nấu bát mì thôi.”
“Ha ha~ phòng bếp à~ phòng bếp được đấy~ “
“Ha ha~ nấu mì à~ nếu mì cũng tốt~ “
Hai người nhìn nhau, trăm miệng một lời nói với Hương Diệp, “Bọn anh đi cùng em.”
Vậy nên, ba người mò mẫm vào phòng bếp, Hương Nại Nhi mới nghĩ đến một vấn đề rất thực tế, loại bếp lò cổ xưa này, bọn họ biết dùng sao?
Hương Diệp và Tần Khê mặc dù đã ở cổ đại khá lâu, nhưng dù sao hai người cũng là cháu ngoại của Minh Phi, lúc còn sống trong cung dù thế nào cũng không đến phiên hai người đi nấu đồ ăn đúng không, cô thì càng khỏi phải nói, cái loại đồ siêu siêu cổ này, cô làm sao mà biết?
“Tần Khê, anh có tính đến chuyện mở rộng bếp gas khắp Tây Ngọc không? Nhất định sẽ rất kiếm~~” Hương Nại Nhi nhìn cái bếp lò kia nói.
Tần Khê nghe vậy, mặt đầy vạch đen nhìn cô nàng, “Cổ đại người ta hiếm lắm mới có được bầu không khí tốt như vậy, em đừng có mà phá hoại khí quyển của Trái đất!” Dừng một chút, lại hơi tự luyến nói, “Hơn nữa, anh biết trong lòng em anh rất vĩ đại, nhưng mà cái thứ như bếp gas này chỉ có Edison BT kia mới phát minh ra thôi.”
“Edison người ta là người vĩ đại thế nào, anh lại bảo ông ấy BT?” Hương Nại Nhi có chút khó chịu.
Hai người đang trò chuyện, Hương Diệp hiếm hoi chen vào một câu, bởi vì thực sự là không nghe nổi nữa, “Edison là người phát minh ra bóng đèn điện, bếp gas là do Rubens người Anh phát minh ra.”
Nói xong, lắc đầu một cái, không nhìn đến hai người, đi thẳng đến bếp lò.
Hương Nại Nhi và Tần Khê đều đỏ mặt, cái này, nói sao cho tốt đây?
“Hương Diệp, cậu đúng là bác học nha~ “
“Tiểu Hương Hương, ca ca đúng là càng ngày càng sùng bái em~ Ngay cả Rubens em cũng biết!”
Hương Diệp quay đầu, trừng mắt một cái, “Em không biết Rubens, em biết cái bếp gas ông ấy phát minh ra!”
Thật chẳng hiểu sao nửa đêm lại phải đi thảo luận vấn đề bếp gas này, rõ ràng là đến tìm đồ ăn.
“Hương Diệp, cậu biết dùng loại bếp này để nấu sao?” Hương Nại Nhi thấy Hương Diệp bưng nồi nước, trong lòng không khỏi tò mò, Tần Khê bấy giờ mới cười hì hì tiếp lời, “Không phải là bếp lò sao, cũng đâu phải chưa nấu bao giờ.” Tần Khê nói xong có chút tự hào, nói thì phải kể từ hồi hắn mới xuyên qua được chưa lâu, bởi vì nhất thời chưa thích ứng với cuộc sống cổ đại, đồng hồ sinh học của bụng cũng bị đảo lộn, cho nên hắn hay đói bụng vào nửa đêm, có một lần chịu không nổi, chạy thẳng đến gõ cửa phòng Hương Diệp, nhõng nhẽo với cô, “Muội muội~ anh đói~ “
Tiểu Hương Diệp lúc ấy thực bất đắc dĩ, chỉ đành mặc quần áo theo hắn đến phòng bếp tìm đồ ăn, hai người đều chưa từng dùng bếp củi cổ đại, chỉ có thể động thủ thực tế, vất vả lắm mới làm được một nồi cháo, chưa kịp nếm thử thành quả một đêm của mình thế nào, đã bị cung nữ gác đêm phát hiện, lúc ấy hai đứa nhóc choai choai bị cung nữ mời ra ngoài, sau đó lấy đồ ăn cho hai vị tiểu tổ tông.
Tuy nói là phòng bếp này chưa từng bước vào, nhưng có một câu nói rất hay, chưa ăn thịt heo, thì chưa thấy qua heo chạy chắc?
Đêm dài nhàm chán, cứ thế qua đi trong phòng bếp.
Mà bên kia Hoàng cung, Ngọc Sanh Hàn vẫn ở trong tẩm cung không ra ngoài, An Quế ở bên ngoài van vỉ nỉ non đến sắp mất giọng, Thái Hậu nghe chuyện, chạy tới, bên trong chẳng có tiếng đáp lại, An Quế không dám nói chuyện hôm qua Hoàng thượng khóc, nhưng chuyện hôm nay một ngày không ra khỏi tẩm cung thì là thật.
“Đây là xảy ra chuyện gi? Hoàng thượng tại sao lại không ra ngoài?”
“Bẩm Thái Hậu, chuyện này, có lẽ là vì Hoàng hậu nương nương. . .”
“Hoàng hậu nương nương cái gì, Hoàng hậu hôm qua đã bị phế rồi!” Thái Hậu ngoài miệng nói vậy, nhưng mà, hôm qua Ngọc Sanh hàn đột nhiên tuyên chiếu, bà thực sự cũng sợ hết hồn. Mặc dù đã nghĩ tới chuyện làm cho hắn phế hậu, nhưng Hoàng hậu này phế đi, lại cảm thấy trong lòng là lạ, nhất là, hôm qua đi qua cửa cung, thấy tận mắt nha đầu Tần gia có lúc thì rất kính cẩn nghe lời, có khi lại giống như muốn gây gổ với bà vậy mà lại đứng trước cửa cung ôm ca ca nhà mình khóc thương tâm đến vậy.
Dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ mà thôi.
Thái hậu nương nương không cẩn thận lại bộc phát tình yêu của người mẹ, nhưng nói thật ra, Thái hậu và Hương Diệp cũng không có thù gì đáng nói.
Đứng trước cửa nhìn vào cửa phòng lầu bầu một câu, “Nếu đã thích như vậy, cần gì phải phế đi làm mình thương tâm!”
“Mẫu hậu, ban đêm gió lớn, hay là mẫu hậu về nghỉ ngơi trước đi, Hoàng thượng bên này, Lạc Nhạn sẽ để ý.” Xảo Phi là đi theo Thái hậu tới, nghe câu nói vừa rồi của Thái hậu, có chút bất đắc dĩ than thầm, đã như vậy, trước kia sao lúc nào cũng tìm Hoàng hậu làm cho xui xẻo chứ.
Đang than thở, cửa lại mở ra, Ngọc Sanh Hàn một thân quần áo vẫn mặc từ hôm qua, chưa đổi lại, trên mặt tuy có vẻ mệt mỏi, nhưng trong mắt đầy sự kiên định, bước ra cửa, lộ ra một luồng quyết tuyệt nghiêm nghị.
Nhìn Nhiễm Thại hậu một lúc lâu, lãnh đạm nói, “Mẫu hậu, Trẫm không sao, sau này, cũng sẽ không sao.”
“Trẫm đói bụng, An Quế, truyền thiện, thuận đường sai người thu dọn tẩm cung đi.” Nói xong, không nhìn đến ai, xoay người đi thẳng, An Quế liên tiếp đáp lời, vội vàng đuổi theo, cung nhân bên kia nhanh chóng đi vào nội thất, mới vừa vào không lâu, bên trong truyền đến mấy tiếng kêu, Thái Hậu cùng Xảo Phi nhìn nhau, đi vào, ập vào mắt không thấy thứ gì bị đập, trong phòng tất cả đều được bày biện như cũ, duy chỉ có, chiếc long sàng tượng trưng cho thiên tử đã bị chém thành hai nửa.
Thân thể Thái hậu khẽ run lên, Xảo Phi vội vàng đỡ lấy bà, lại nghe bà run giọng nói, “Đứa nhỏ này thực sự không sao sao? Ai gia có phải nên đi tìm Hoàng hậu về thì tốt hơn?”
“Nhưng mà, Hoàng thượng đã hạ chiếu Phế hậu, Hoàng hậu muội muội còn có thể quay về sao?”
“Nhưng thế này. . .” Thái Hậu chỉ vào chiếc giường ngọc kia, giờ thực không dám tưởng tượng một ngày qua hoàng nhi ở trong tẩm cung này tâm tình thế nào. Làm mẫu thân, cuối cùng vẫn không đành lòng.
Ngọc Sanh Hàn dùng cơm, nhìn qua, giống như không có chuyện gì, có điều An Quế thấy, kiểu gì cũng vẫn lo lắng, chỉ sợ Hoàng Thượng đang cố gắng chống đỡ.
Thái Hậu rời đi trước, Xảo Phi vẫn còn ở lại, Ngọc Sanh Hàn trên căn bản không hề nhìn đến nàng, bởi vì hôm nay, hắn không có bất kỳ tâm trạng nào để chú ý đến người khác.
Xảo Phi tựa hồ cũng hiểu tâm trạng của hắn không tốt, hắn như vậy, cả người khí lạnh cuồn cuộn, làm cho người ta run rẩy, ngồi yên hồi lâu, cuối cùng vẫn sợ hãi mở miệng, “Lạc Nhạn không biết tại sao Hoàng thượng đột nhiên lại hạ chiếu Phế hậu, trong chiếu thư Hoàng thượng nói, Hoàng hậu ba năm không sinh được, hay đố kị, lại can thiệp triều chính, cho nên hủy bỏ hậu vị, nhưng Lạc Nhạn cảm thấy những lý do này đều không phải là thật, Hoàng thượng đột nhiên phế Hương Diệp muội muội như vậy, nàng nhất định sẽ rất đau lòng.”
Ngọc Sanh Hàn nghe vậy, tay hơi khựng lại, khóe miệng chỉ cười lạnh, cô sẽ đau lòng sao? Có khi cô ấy còn chẳng chờ được mà hoan hô ấy chứ?
Xảo Phi không nhìn thấy nụ cười lạnh nơi khóe miệng Ngọc Sanh Hàn, nói tiếp, “Hôm qua đến cửa cung, vừa đúng lúc thấy Ngọc Khê vương gia tới đón Hương Diệp muội muội, Lạc Nhạn lần đầu tiên thấy Hương Diệp muội muội ôm Ngọc Khê vương gia khóc đến thương tâm như vậy. . .”
Những lời này, thành công khiến cho nụ cười lạnh của Ngọc Sanh Hàn cứng đờ, nhìn bàn thức ăn trước mặt, đột nhiên có chút mơ hồ, trong đầu chỉ còn câu nói kia của Lạc Nhạn, Hương Diệp khóc rất thương tâm? Là Tần Hương Diệp máu lạnh không chút quyến luyến nào với hắn đó?
Cô ấy thực sự, khóc sao?
Ra khỏi Thi Ngưng điện, một mình đi về phía Phượng Hoàn cung, bên trong hoàn toàn không có gì thay đổi, đồ của cô, gần như chẳng mang đi mấy.
Ánh mắt Ngọc Sanh Hàn rơi vào chiếc hộp cô đặt trên bàn, đó là Phế hậu chiếu cô chuẩn bị sẵn cho hắn, chẳng qua là hắn không dùng, vươn tay, mở cuộn ti luân kia ra, phía trên cách viết gần như không khác với hắn là mấy, Ngọc Sanh hàn cười lạnh, cũng chỉ vào lúc này, tâm ý của họ mới tương thông dị thường.
Đang muốn đặt phong chiếu thư xuống, ánh mắt đột nhiên rơi vào đáy hộp, Ngọc Sanh Hàn gỡ tầng đáy ra, bên trong có một phong thư.
“Hàn, thì ra ở một nơi quá lâu, thật sự thấy ngột ngạt. Đã khiến anh bị cuốn vào thế giới này, nói thực ra, trong lòng cũng có chút vui vẻ, nếu không phải là ở trong cung, em sẽ hy vọng người ở bên cạnh em là anh. Nhưng mà, ở bên nhau càng lâu, càng thích anh, trong lòng lại càng sợ hãi, sợ có một ngày, em sẽ canh giữ ở Phượng Hoàn cung, nấu trà Đoàn tụ, chờ anh, không oán không hối, từ này, em không sao gánh vác nổi, em biết anh sẽ xem thường em.
Nhưng mà, em không tin vào tình yêu làm sao bây giờ, chưa từng tin.
Đã từng, em đã cố gắng để tin tưởng tình yêu, tin tưởng anh, nhưng mà, em chẳng qua chỉ dùng ước định của chúng ta để đánh cuộc. Cuối cùng, không có thắng bại, là em đã bỏ qua trước.
Cho nên, thật xin lỗi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT