“Nhị ca!” Tiêu Cẩm thấy Minh Lam ngã xuống đất ngất đi, trong lòng càng thêm áy náy, Hương Nại Nhi thấy vậy, lại thừa dịp thêm một câu, “Chậc chậc, xem ra Lam Vương không chịu nổi bị cự tuyệt, đả kích quá nên ngất đi rồi.”
“Yêu quá sâu đậm, làm sao chịu đựng nổi nỗi thống khổ khi bị cự tuyệt~” Tần Khê tiếp tục cảm thán.
Mọi người đều đã hiểu ra.
Cũng may Minh Lam đã hôn mê bất tỉnh, nếu không sợ rằng lại nhảy dựng lên mà phun máu tiếp.
Được rồi, chủ mưu cũng đã tức quá mà xỉu, đám thủ lĩnh bộ tộc cũng biết đây là âm mưu mà Minh Lam đã sắp đặt, không có bọn họ gia nhập liên minh, Minh Lam đã không còn phần thắng.
Lấy màn tiếu lâm này để chấm dứt âm mưu làm phản, xử trí vấn đề sao?
Ngọc Sanh Hàn nhìn Hương Diệp một chút, chỉ hạ lệnh để Tiêu Vương trọn đời bị giam ở đất phong, dù sao đây cũng là đại tội phạm thượng, Tiêu Cẩm muốn ra khỏi đất phong, chỉ sợ là không thể.
Ngọc Sanh Hàn làm vậy đã là thả cho cậu ta một con đường sống, hơn nữa, Ngọc Sanh Hàn đã từng hứa với Hương Diệp, cho dù Tiêu Cẩm có làm gì cũng không gây khó dễ cho cậu ta, cho dù cậu ta phạm phải tội phản quốc, hắn cũng phải nghĩ cách lưu lại cho cậu ta một cái mạng.
“Cái này, nếu vậy, không bằng chúng ta tới thương lượng một chút đi.:” Tần Khê đột nhiên cười lớn ôm chầm lấy vai Tiêu Cẩm, bộ dáng vô cùng thân mật, lại khiến cho Tiêu Cẩm có chút rờn rợn trong lòng, hơn nữa vừa mới trải qua sự kiện thư tình oanh oanh liệt liệt, vẫn cảm thấy lòng còn sợ hãi.
Tần Khê dường như đã nhận thấy ánh mắt kia của Tiêu Cẩm, lập tức ấm ức nói, “Khốn thật! Ta chỉ muốn nói hiếm khi có dịp, muốn để quân đội của ngươi đánh với ta một trận! Ngươi nghĩ đi đâu thế?”
“Tần Khê! Anh còn pha trò nữa! Còn muốn đánh trận!” Hương Nại Nhi có chút tức đến hỏng người, tên Tần Khê này, vất vả lắm mới an toàn được, chơi đánh giặc cái gì chứ.
Tần Khê khoát khoát tay, trên mặt lại hiện lên vẻ nghiêm túc, “Cô không hiểu thì đừng có lắm lời.” Nhìn qua Ngọc Sanh Hàn, ánh mắt thay đổi, nghiêm túc nói, “Ngọc Sanh Hàn, cậu thấy sao?”
Ngọc Sanh Hàn nghe thấy lời đề nghị của Tần Khê, lập tức hiểu được suy nghĩ của hắn, khẽ mỉm cười, nói, “Nếu anh đã đem binh khí mới tới đây, không đánh một trận cho ra trò thì sao được.”
Hai người đàn ông nhìn nhau cười một tiếng, Hương Nại Nhi nhìn mà khó hiểu, Tiêu Cẩm cũng vậy, Hương Diệp đứng gần đó, nhìn hai người, im lặng, cô nghĩ, cô biết ý định của Tần Khê.
Binh khí mới, không chỉ là mục tiêu của riêng Ngọc Sanh Hàn, mà còn là thứ mà Tần Khê cũng đang theo đuổi.
Ước mộng mà ca ca mình muốn theo đuổi, cô có lý do gì để ngăn cản? Về điểm này, cô quả thật không bằng Ngọc Sanh Hàn.
Mặc dù không biết Tần Khê có ý định gì, Tiêu Cẩm vẫn mang theo nhân mã của mình và cả quân đội của mấy vị thủ lĩnh bộ tộc, gần mười vạn nhân mã khí thế ùn ùn, đứng nghiêm chỉnh ngoài cổng Hoài Thành.
Cửa thành từ từ mở ra, Tần Khê một thân lượng giáp, dáng vẻ sáng láng, lộ ra một cỗ khí khái anh hùng, khiến cho người ta nhìn rõ qua mắt, lại không thấy được tâm tư của hắn.
Tiêu Cẩm nhìn Tần Khê dẫn người ra khỏi thành, song phương giằng co, lại phát hiện, Tần Khê chỉ dẫn theo có năm ngàn tinh kỵ!
Năm ngàn chống lại mười vạn, đây không phải là lấy trứng chọi đá sao!
Lại thấy, phía sau, mấy chiếc xe bằng gỗ được đẩy ra ngoài, có mấy người ngồi trên đó, từ từ đến gần, xếp thành một trận đồ quỷ dị bên ngoài Hoài Thành.
Tần Khê mày kiếm anh liệt, lượng giáp lóe lên ánh sáng áp người dưới ánh mặt trời, chỉ thấy, hắn từ từ giơ một tay lên, trên cổng thành vang lên một hồi trống vang dội, cuộc chiến bắt đầu!
“Giết!!!”
Tiếng chém giết bên phe Tiêu Cẩm vang lên rung trời động đất, quân đội do Tần Khê dẫn dắt vẫn đâu vào đấy, biến đổi trận pháp.
Đã đến thời khắc nghênh chiến.
Sau này khi mọi người nhắc đến trận chiến này, chỉ nói, nó mặc dù không thật, nhưng rất chân thực.
Ngọc Khê hầu dùng năm ngàn tinh kị đánh bại mười vạn đại quân của Tiêu Vương, lập tức trở thành chuyện lạ ở Tây Ngọc quốc, mà càng khiến cho mọi người kinh ngạc hơn là những binh khí mới do Ngọc Khê hầu khai phá, khiến cho người ta không thể không tán thưởng.
Chỉ riêng chiếc máy bắn nỏ kia, tầm bắn xa, uy lực mạnh, cùng với đầu mũi tên được làm bằng đồng và rãnh bắn được tạo hình theo hình móc câu, những thừ này khi được mang vào kho binh khí, không khỏi khiến cho mọi người sợ hãi than.
Công lao bình định quân phản loạn đương nhiên thuộc về Tần Khê.
Hiển nhiên là không phải vì lá thư tình buồn nôn kia, mà là chiến thắng thực sự bằng chính thực lực, binh khí mới chính thức được đưa lên võ đài của Tây Ngọc quốc, Ngọc Sanh Hàn cũng nhân dịp Tần Khê trấn loạn có công, phong cho Ngọc Khê hầu làm thân vương, xưng là Ngọc Khê vương.
Tuy là mượn một cuộc chiến giả, nhưng lại khiến cho Tiêu Cẩm và cả các thủ lĩnh bộ tộc đều tâm phục khẩu phục.
Tiêu Cẩm tự nguyện trở lại đất phong chịu sự giám thị, các thủ lĩnh bộ tộc cũng được sự khai ân ngoài vòng pháp luật của Ngọc Sanh Hàn trở lại bộ tộc của chính mình.
“Hương Diệp Nhi, muội phải quay về thật sao?” Tiêu Cẩm nhìn Ngọc Sanh Hàn đang chỉnh đốn quân đội, nhìn Hương Diệp, gương mặt tràn đầy vẻ phức tạp, Hương Diệp nhìn Ngọc Sanh Hàn một chút, ý bảo Tiêu Cẩm đi qua bên kia.
Ngọc Sanh Hàn thấy vậy, nhấc chân định đi theo, Tần Khê vội vàng kéo hắn lại, “Cậu làm gì thế? Người ta đi nói lời từ biệt, cậu chạy đến hóng hớt cái gì?”
Ngọc Sanh Hàn xoay cặp mắt không có tí độ ấm nào qua, trừng Tần Khê, ý tứ là, vợ hắn chạy đi với người khác thì làm sao bây giờ?
“Cậu đã về rồi, Tiểu Hương Hương sẽ không chạy đi với người ta đâu.”
Ngọc Sanh Hàn nghe vậy, buồn bực im lặng, thầm nghĩ, nói không chừng cô ấy làm thế thật.
Tần Khê nhìn Ngọc Sanh Hàn trước mặt, sao cảm thấy bộ dạng này của hắn thực trẻ con? Chẳng lẽ bị Hương Nại Nhi đè cho cải lão hoàn đồng rồi sao? Khó mà nói được, nên nhớ là, quả mông kia của Hương Nại Nhi… không phải ai cũng chịu được đâu.
Những chuyện này, đương nhiên đều được nghe từ mồm Hương Nại Nhi, Hương Nại Nhi lúc nhắc tới chuyện này, mặt mũi còn đầy vẻ tự hào, “Linh hồn của Ngọc Sanh Hàn nhất định là bị tôi đè trở lại!”
Tần Khê trực tiếp bơ luôn và ngay, khi đó đưa cô nàng vào mật thất trong thư phòng, cợt nhả mãi mới viết ra được một phong thư tình như vậy, thiếu chút nữa làm hắn bị quất chết, sau đó, len lén ra khỏi cung điện, tìm được Đoạn Lặc và An Quế, lúc này mới quay lại Hoài Thành.
Ngọc Sanh Hàn bị Tần Khê kéo lại, nhìn hai người đang đứng nói chuyện bên kia, hiển nhiên là không thể mặt dày mà đi qua được, hơn nữa Hương Diệp vẫn còn đang giận hắn.
“Lại nói, Hương Nại Nhi này, cô viết thư tình hay thật đấy, hôm nào viết cho tôi một bức đi?” Tần Khê quay sang Hương Nại Nhi chọc ngoáy, Hương Nại Nhi liếc xéo hắn một cái, lành lạnh nói, “Viết cho anh làm gì? Để anh đi khoe khoang tán gái chắc?”
“Tôi bảo này, sao con gái con đứa mà nói chuyện chẳng dè dặt gì cả thế!” Nét mặt Tần Khê có chút gấp gáp, buồn bực nói, “Tôi bảo cô viết cho tôi! Cũng đâu phải để đưa cho người khác xem!”
Hương Nại Nhi nghe vậy, hơi ngẩn ra, nhìn Tần Khê, một lúc sau mới thốt lên hỏi, “Anh muốn tôi viết thư tình cho anh làm gì, tưởng tôi thích anh chắc?”
“Hắc, tôi đâu dám nghĩ vậy, bổn thiếu gia có tự luyến thế nào đi chăng nữa thì cũng không thể tự luyến đến mức cho là cô thích tôi được~”
“Cô hồn… Tôi!” Tần Khê đang định rú lên một tiếng, lại thấy Ngọc Sanh Hàn đi tới, trầm giọng nói, “Nếu vậy, viết hộ tôi một bức.”
Hai người đang đấu võ mồm nghe thấy câu này của Ngọc lão Đại đều sửng sốt, Tần Khê yếu ớt thốt ra một câu, “Cái đó, tôi bảo cô ấy viết là để giữ lại làm mình buồn nôn, cậu định làm ai buồn nôn?”
“Dĩ nhiên là Tần Hương Diệp.” Mỗ Ngọc nói như đúng rồi, Tần Khê ngây ngốc gật đầu một cái, bên cạnh lại ập tới một cú cốc bạo lực, “Tần Khê chết tiệt! Dám bảo thư tình của tôi buồn nôn à! Tôi nói cho anh biết, đời này anh đừng hòng nhận được một chữ nào của Hương Nại Nhi này viết!”
Hương Nại Nhi căm giận nói xong, hừ một tiếng, bước qua bên kia, kéo Đoạn Lặc bỏ đi, Đoạn Lặc có chút khó hiểu, hắn quen thân với cô nương này lắm sao?
Kể từ sau lần đưa nàng đi tìm một tên nội gián để nàng dùng Thập đại khổ hình Mãn Thanh kia, hắn đã thề phải giữ khoảng cách với nữ tử loại này, nhưng mà, Đoạn Lặc không biết, Hương Nại Nhi đó là tự mình quen thuộc.
Mà bên Hương Diệp, nhìn ánh mắt ôn hòa lại mang theo điểm chờ mong của Tiêu Cẩm, Hương Diệp cũng không biết nên nói gì.
“Hương Diệp Nhi, không phải muội tới tìm ta sao?”
“Ta tới tìm huynh, chẳng qua là hy vọng huynh không cần tiếp tục làm chuyện ngu ngốc như vậy nữa.” Hương Diệp nhẹ giọng nói, ánh mắt dịu dàng nhìn hắn, “Tiêu Cẩm ca ca, trừ Tần Khê ra, huynh là thân nhân rất quan trọng với ta, cho nên, đừng vì ta mà làm những chuyện như vậy nữa được không?”
“Hương Diệp Nhi, ta có thể hỏi muội một chuyện được chứ?”
“Được.”
“Hoàng huynh nói, so với hắn, muội thích ta hơn, như vậy với hắn…” Tiêu Cẩm hơi dừng một chút, vẫn hỏi ra miệng, “Muội yêu hắn sao?”
Hương Diệp chợt nghe ba chữ kia, trong lòng hơi sững lại, cặp mắt trong suốt hơi có chút hoang mang, một lúc lâu, chỉ thẫn thờ nói, “Ta không biết…”
Nghe câu trả lời của Hương Diệp, Tiêu Cẩm đã bình thường trở lại, nhìn Hương Diệp, nở nụ cười sáng lạn, “Ta biết rồi.” Dừng một chút, lại nói, “Hương Diệp Nhi, muội khờ quá.”
Hắn vì muội mà tình nguyện từ bỏ mạng sống của mình, mà muội, nhảy theo hắn không chút do dự, nếu không phải là tình yêu chân chính, làm sao có thể không chút chùn bước như vậy?
Chỉ mong, sau khi trở lại quốc đô, Hương Diệp Nhi có thể thấy rõ trái tim mình.
Chỉ cần Hương Diệp Nhi được vui vẻ, Tiêu Cẩm không sao cả.
“Đúng rồi, về thân phận của Hoàng thượng, huynh vẫn không chịu tin tưởng…”
“Hương Diệp Nhi.” Tiêu Cẩm nhẹ giọng ngắt lời cô, “Đại ca của Tiêu Cẩm, Tiêu Cẩm sao có thể không biết, ta tin chắc, hắn không phải đại ca của ta.”
“Chẳng qua là, hắn thích hợp làm Hoàng Đế hơn đại ca của ta nhiều, cũng thích hợp để bảo vệ muội hơn.”
Tiêu Cẩm nói xong, xoay người, nhảy lên ngựa, cuối cùng liếc mắt nhìn Ngọc Sanh Hàn đang đứng cách đó không xa nhìn chằm chằm hai người, sau đó thúc ngựa đi thẳng về đất phong.
Hương Diệp đưa mắt nhìn Tiêu Cẩm thúc ngựa chạy xa, nhìn cánh chim yếu ớt khi xưa, giờ đã đủ lông đủ cánh, có thể chao liệng thoải mái, cũng đã biết dang rộng cánh.
Tiêu Cẩm đã trưởng thành rồi.
Ngọc Sanh Hàn thấy ánh mắt ngơ ngẩn của cô, trong lòng có chút buồn bực, vẫn đi tới, vươn tay nói, “Quay về thôi.”
Hương Diệp liếc nhìn bàn tay vươn tới của Ngọc Sanh Hàn, tròng mắt không chút gợn sóng, đi thẳng qua một bên, nhấc chân một cái đã ngồi trên lưng ngựa, khẽ kêu một tiếng, con ngựa liền từ từ đi xuống chân núi.
Ngọc Sanh Hàn thấy bực mình, trực tiếp cưỡi ngựa đuổi đến bên cạnh cô, sóng vai cùng đi.
Hương Diệp không để ý đến hắn, hắn cũng không biết nên nói gì.
“Em thực sự thích Ngọc Tiêu Cẩm đến vậy?”
Nghe đi, Ngọc lão Đại đây chính là điển hình của cái hũ mở mãi không ra, gõ mấy lần, hỏng đầu luôn rồi.
Hương Diệp nghe hắn vừa mở miệng đã nói câu này, không nhịn được ghìm cương, con ngựa dừng lại, Hương Diệp nghiêng đầu trừng hắn, “Anh muốn nghe thật sao?”
“So với Hoàng thượng, ta quả thật thích Tiêu Cẩm hơn, lời này không phải nói cho anh nghe, so với anh, Ngọc Sanh Hàn, em thích sự chân thành cùng cố gắng tranh thủ của Tiêu Cẩm hơn!” Hương Diệp tức giận, dứt lời lại bổ sung, “Hơn nữa cho dù Tiêu Cẩm có suy nghĩ lệch lạc cũng tuyệt đối không trốn tránh giống như anh!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT