Một tiếng kêu vang giòn, rất xứng với tiếng thở hắt một hơi không thể tưởng tượng nổi của mọi người, rất nhịp nhàng.

Hoàng hậu này thật dũng cảm!

“Sớm biết như vậy, tôi cần gì phải hy vọng anh mau chóng quay lại?!” Hương Diệp lạnh lùng nói, trong mắt ánh lên thủy quang, giọng nói hiếm khi không thể kìm nén hơi run rẩy, “Chẳng thà đừng xuất hiện ngay từ đầu còn hơn!”

Hương Nại Nhi kéo Tần Khê im bặt, không dám nhiều lời một câu, dù sao Hương Diệp nổi giận, đây là lần đầu tiên.

Xem ra Ngọc Sanh Hàn thật sự chọc giận cô ấy rồi.

Ngọc Sanh Hàn bị ăn một cái tát, vẫn không lên tiếng, nhưng mà, sửng sốt có, ấm ức cũng có, hắn làm vậy chẳng phải vì cô sao!

“Thì ra là thế!” Minh Lam đứng bên cạnh đột nhiên kêu lên một tiếng sợ hãi, giọng nói mang đầy vẻ bừng tỉnh, mọi người quay đầu, đã thấy nhân mã của Minh Lam không biết đã kéo đến sau hắn từ lúc nào, đại khái là thừa lúc mọi người hoảng hốt đã triệu hồi nhân mã vốn do Tiêu Cẩm đưa tới.

“Thì ra là ngươi dùng kế để Hoàng hậu bởi vì hoảng hốt mà tránh thoát khỏi ta, thật không hổ là đại ca! Thủ đoạn này thật cao minh!” Minh Lam tiếp tục tự nói tự nghe, Ngọc Sanh Hàn nghe vậy, khóe mắt không nhịn được giật giật, trong lòng nói năng lực suy nghĩ của ngươi thực đúng là phong phú~ hắn nhảy vực là thật, hơn nữa buông tha cho Hương Diệp cũng là thật.

Đi qua đường mà còn không nhìn đến chúng ta là Lam Vương thì phải.

“Hầu gia!” Lúc này, Đoạn Lặc đã mang người chạy tới, nhân mã của Ngọc Sanh Hàn, nhân mã của Tiêu Cẩm, nhân mã của mấy bộ tộc, còn cả của Minh Lam.

Tình cảnh rối tinh rối mù như vậy, chiến cục vốn đã loạn nay càng loạn hơn, Hương Diệp không tính sổ với Ngọc Sanh Hàn nữa, trước mắt, phải thu dọn hết đám quân phản loạn này mới được.

Tiêu Cẩm đột nhiên liên hiệp với Ngọc Sanh Hàn, người của hắn đương nhiên cũng thành một phe với Ngọc Sanh Hàn, mà đám thủ lĩnh bộ tộc vốn đã phản đối hoàng thất, giờ thấy Tiêu Cẩm đã phản bội, dĩ nhiên là đi theo Lam Vương, trong khoảng thời gian ngắn, song phương nhân mã đều bằng nhau, nếu thật sự đánh nhau trên đỉnh núi này e rằng cũng chẳng có chỗ nào tốt.

“Xem ra Ngọc Khê hầu phúc lớn mạng lớn thật.” Minh Lam nhìn Đoạn Lặc, lại nhìn Tần Khê cả người hoàn hảo, sắc mặt hơi trầm xuống, không ngờ Tần Khê lại hơi chắp tay về phía hắn, “Lam Vương khách khí, mấy hôm nay đều nhờ có Lam Vương chiếu cố thật tốt cả~”

Mấy vị thủ lĩnh bộ tộc nghe vậy đều sửng sốt, rõ ràng tên này bị Lam Vương phái người đi tập kích trước cơ mà? Sao lại biến thành Lam Vương chiếu cố hắn?

Minh Lam nghe vậy, mặt cũng hiện lên vẻ khó hiểu, Hương Nại Nhi kéo Hương Diệp đừng qua một bên, giao cho Tần Khê xử lý hết.

Tần Khê nhìn Minh Lam, mặt mày vẫn đầy nét cười thân thiết, “Lúc đó ta bị dòng nước siết cuốn đi, vừa đúng bị cuốn xuống hạ du ở Hội Đô, may mắn đại nạn không chết, bèn tiện đường tìm một cung điện sang trọng nhất ở Hội Đô để ở tạm. Ha ha, sau đó ta mới biết, chỗ đó là cung điện của Lam Vương ngươi đấy!”

Sắc mặt Minh Lam trở nên có chút khó coi, hắn trốn trong cung điện của mình, vậy mà không ai phát hiện ra? Coi như lúc ấy hắn tới quốc đô nên mới để Tần Khê vào được dễ dàng!

“Lại nói cung điện của Lam Vương, còn xa xỉ hơn cả Hoàng cung ấy~” Tần Khê quay sang mọi người, mặt đầy cảm thán nói, “Nhất là thư phòng của Lam Vương ~ cái ghế hoàn toàn được chế tạo bằng vàng thật! Bên cạnh còn có hồ nước, từ cửa sổ nhìn ra ngoài là có thể thấy đám hoa sen kia…”

“Giống gì vậy?” Người nào đó chen miệng hỏi, Tần Khê có chút xấu hổ nhìn muội muội nhà mình, cười cười sờ sờ đầu Hương Diệp, “Muội muội ngoan, qua bên kia chơi đi~”

“Tần Khê!” Hương Diệp trừng hắn, Tần Khê chỉ đành ngượng ngùng đáp lại, “Thủy Liên được chưa…”

Thấy Hương Diệp không ngắt lời nữa, Tần Khê lại tiếp tục nói, “Trong thư phòng kia ấy mà, bày đủ loại đồ quý hiếm, ta dám cá là trong Ngự thư phòng cũng không nhiều đồ quý bằng của Lam Vương ~”

“Tần Khê! Ngươi dám đến thư phòng của Bổn vương?!” Minh Lam thất kinh kêu lên, sắc mặt thoạt nhìn có chút đáng sợ, Tần Khê vẫn trưng cái mặt giả ngu ra nói, “Đúng vậy!”

Tiếp đó lại bày ra vẻ mặt an ủi, “Lam Vương ngươi yên tâm~ ta chẳng qua chỉ vào đánh một giấc buổi trưa, ta tuyệt đối sẽ không nói ra ta đã không cẩn thận chạm vào ngăn tủ thứ sáu đếm ngược từ hàng thứ ba trên ngăn tủ của ngươi sau đó phát hiện ra cơ quan mật thất của ngươi. Ta cũng tuyệt đối sẽ không nhắc đến chuyện ta đi vào trong và phát hiện ra bằng chứng ngươi đã phái người đến các bộ tộc cố ý gây rối loạn giữa bọn họ để tiện đà xúi giục, khiến bọn họ bất mãn với triều đình mà liên thủ với Tiêu Vương làm phản, những chuyện này ta cũng sẽ không nói!”

Tần Khê giơ bốn ngón tay làm ra vẻ thề thốt, nói hắn không nói gì nhưng chuyện gì cũng đã nói hết ra rồi, xem ra thời gian này, hắn không phải lăn lộn vô ích! Vẻ mặt vô tội kia khiến cho Minh Lam muốn trực tiếp giết hắn, mấy thủ lĩnh bộ tộc bên cạnh bắt đầu rối loạn, nhao nhao chất vấn Minh Lam.

Hương Nại Nhi lúc này mới nhảy tới, vỗ Tần Khê một cái, “Anh biến qua một bên đi! Thề mà giơ tay như thế à? Người ta thề toàn dùng ba ngón tay!”

“Tôi biết chứ, tôi cũng đâu có nói là tôi đang thề, ai da, hình như bị ta nói ra hết rồi, các vị, các vị đừng để những lời ta nói trong lòng, cứ nhớ trong đầu là được rồi, không cần phải đến Hội Đô vào mật thất của Lam Vương trong thư phòng để xem chứng cứ phạm tội kia đâu~”

Thấy mấy vị thủ lĩnh bộ tộc có dấu hiệu phản bội, Tần Khê tiếp tục nói, “Thật ra thì, cuộc sống trong cung điện rất tốt, phòng bếp lúc nào cũng có đồ ăn, cái giường của Lam Vương nằm ngủ cũng rất thoải mái, nhưng mà con người ta hay quen giường, ngủ không được sâu, mà những lúc ta không ngủ được là y rằng ta sẽ nhớ đến sư phụ ta, Bách Quái giang hồ, mà mỗi lúc nhớ tới sư phụ ta là ta sẽ nghĩ không thể phụ công những gì lão nhân gia người đã dạy cho ta, liền lấy cung điện của ngươi cải tạo lại mấy cơ quan rất nhỏ rất nhỏ, yên tâm~ cùng lắm là đi qua đi lại thì lọt xuống hố hay là không cẩn thận bị bắn ra ngoài thôi, không chết người được đâu~”

“Bổn vương giết ngươi!” Minh Lam mặt xanh mét, rút thanh đao của một tên lính bên cạnh ra chém về phía Tần Khê, nhưng không ngờ, trước mắt thoáng qua một bóng người, một cây ngân châm đã kề trước động mạch trên cổ hắn, thanh âm của Quái Lão nghe rất nhẹ, vẫn đầy nguy hiểm, “Cẩn thận một chút, đây chính là độc châm Danh Dược Tử mới luyện được, đâm xuống là mất mạng ngay đấy~”

Dù nói thể nào đi chăng nữa, Tần Khê cũng gọi ông ta một tiếng sư thúc, hơn nữa tiểu tử này còn dạy hư đồ đệ của ông ta, nếu có thể ông ta đúng là muốn đâm một nhát xuống thật.

Đáng tiếc, Ngọc Sanh Hàn lại khoát tay với ông ta.

Quái Lão lùi lại một bước, Tần Khê thấy vậy, đột nhiên rút từ trong ngực ra một phong thư, Minh Lam chẳng hiểu đầu đuôi ra sao, chỉ thấy Tần Khê mặt đầy vẻ đồng tình nhìn hắn, giống như đang thở dài một tiếng, quay đầu nói với mọi người, “Thật ra thì, Bổn hầu gia từ trước đến nay làm người rất quang minh chính đại, chuyện nhìn lén nhật ký của nhà người khác ta tuyệt đối không làm, nhất là cuốn nhật ký ghi lại những trang tình sử như máu như lệ của một thiếu niên bé bỏng…”

Tần Khê nói xong, chợt quay đầu giả vờ giả vịt thở dài một tiếng với Minh Lam, “Lam Vương à, thật khó cho ngươi!”

Vào lúc Minh Lam còn đang khó hiểu, đã thấy Tần Khê giơ bức thư trên tay lên, “Phong thư ngươi viết cho Tiêu Vương này, hãy để ta thay ngươi đọc lên đi! Ngươi yên tâm, tâm ý của ngươi nhất định có thể truyền đến lòng của Tiêu Vương!”

Minh Lam càng nghe càng khó hiểu, thầm nghĩ hắn viết thư cho Tiêu Cẩm lúc nào, Tiêu Cẩm nhìn hắn, chỉ mình, cũng khó hiểu vô cùng.

Lại nghe, Tần Khê bỗng dưng kêu to lên một tiếng, “Cẩm Cẩm!!” Sấm vang rền trời. Khiến cho mọi người bị sét đánh tại chỗ!

“Xin cho phép ca ca gọi ngươi như vậy, có trời mới biết~ ta ước mong được gọi ngươi như vậy thế nào, ôm người vào trong ngực ta, thay ngươi che gió che mưa, thay ngươi lau đi những giọt nước mắt lăn trên má~ mỗi ngày~ mỗi đêm~” Tần Khê đọc đến là tình ái dạt dào, lại khiến cho tất cả mọi người, bao gồm cả Minh Lam và Tiêu Cẩm đều ngây ngốc tại chỗ, linh hồn bé nhỏ như mây trôi bay loạn~

“Có trời mới biết, mỗi lần ngươi vì Tần Hương Diệp mà thương tâm, ta càng thương tâm hơn so với ngươi~ trái tim của ta, đang vì ngươi mà giãy giụa giãy giụa~ giãy giụa mãi! Ngươi có từng thấy được? Ngươi có từng lắng nghe? Ngươi có từng quay đầu lại, nhìn ta vẫn đứng phía sau, yên lặng bảo vệ cho ngươi, dù chỉ là một chút? Thân là ca ca của ngươi, lại có tình cảm thắm thiết như vậy với ngươi, ta biết, tình cảm của ta không thể có được sự chúc phúc từ mọi người, nhưng mà, ta vẫn nguyện ý ở bên cạnh bảo hộ cho ngươi trước sau như một, mặc cho người trên khắp thiên hạ này sẽ phỉ nhổ ta! Chửi rủa ta! Nhục nhã ta! Chà đạp ta! Xô đẩy ta! Sỉ vả ta! Ta vẫn muốn bảo vệ ngươi trọn đời trọn kiếp, nụ cười dịu dàng như nước với lúm đồng tiền kia của ngươi, đã in sâu trong đầu ta, đáy lòng ta, thanh âm của ngươi, trong suốt như nước trong suối Ngọc~ mái tóc của ngươi, mềm mại như tơ lụa, khiến cho người ta chạm vào khó mà quên được~ khụ khụ…”

Tần Khê vừa đọc, ngay cả chính bản than mình cũng bắt đầu hơi nổi da gà, trừng mắt nhìn Hương Nại Nhi bên cạnh đã quỳ rạp xuống đất nhẫn cười đến rút gân, thật là mất công cô ta viết ra được cái thứ này.

Mà trong lúc Tần Khê đang đọc đến là tiếng tình thổn thức, ánh mắt của mọi người liền ở giữa Lam Vương cùng Tiêu Vương, đưa qua đưa lại đưa qua đưa lại, đưa qua đưa lại.

Nhìn khuôn mặt Tiêu Cẩm, nụ cười với má lúm đồng tiền kia~

Nhìn yết hầu Tiêu Cẩm, thanh âm kia~

Nhìn đầu Tiêu Cẩm, mái tóc kia~

Mặt của Tiêu Cẩm phừng một cái đỏ bừng lên, mà Minh Lam cuối cùng cũng từ trạng thái ngẩn ngơ kịp phản ứng lại, mặt đỏ gay, không biết là do tức hay do thẹn, mà Tần Khê thì khẳng định là, mặt hắn lúc này nhìn qua cũng thấy vặn vẹo.

“Câm miệng! Bổn vương chưa từng viết lá thư nào như vậy!!”

“Lam Vương gia~ ngươi đừng có ngại~ chúng ta đây cũng là thấy ngươi yêu đau khổ như vậy mà không có kết quả, lấy đức báo oán thôi mà~”

“Lam Vương, thích một người không hề sai, thích một người cùng giới lại càng không phải lỗi của ngươi! Yên tâm, không ai khinh bỉ ngươi đâu!” Hương Nại Nhi đúng dịp chêm một câu, Hương Diệp vẫn xem từ đầu đến cuối, đột nhiên cũng tặng thêm một câu, “Thì ra là như vậy, khó trách ngươi hận chuyện ta xúi Tiêu Cẩm đá ngươi một cước như vậy.”

Minh Lam nghe mấy người này mặt mày vô tội nói, quả thực muốn hộc máu, ai ngờ, Tiêu Cẩm bị liên lụy bên kia cuối cùng cũng đứng dậy, trên mặt lại đầy vẻ chân thành… ạch, cùng xin lỗi? Tại sao lại dùng ánh mắt kỳ quái như vậy để nhìn hắn?

“Nhị ca.” Thanh âm của Tiêu Cẩm rất nhẹ, nhìn Minh Lam, ánh mắt tràn đầy ân hận, “Tiêu Cẩm không biết Nhị ca từ trước tới nay lại ôm tưởng niệm như vậy với Tiêu Cẩm, nhưng mà, đáy lòng Tiêu Cẩm chỉ có một người mà thôi… Cho nên, xin Nhị ca hãy buông tha đi.”

Lời này vừa nói ra, đám Tần Khê cũng sững sờ nhìn Tiêu Cẩm, lời này thật cường hãn! Đặc biệt cường hãn!

Minh Lam nghe xong lời này, hai mắt trợn trừng, lồng ngực đột nhiên nhói mạnh một cái, một tay đè tim, cặp mắt nhìn xòng xọc vào đám Tần Khê, không thở nổi một hơn, giận đến hôn mê bất tỉnh luôn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play