Nhớ đến cô từng hỏi anh, từ nay về sau anh sẽ không lừa dối cô chứ, anh trả lời là không.
Trên thực thế, đến bây giờ anh chưa từng lừa dối cô.
Cho dù là lúc ý loạn tình mê, anh nói câu đó với cô, cũng là lời từ tận đáy lòng.
Trong trò chơi trả thù của anh, trước giờ đều không tồn tại sự lừa gạt.
Vận Nhi chắc không nghĩ đến, Y-U-N, không chỉ phiên âm của từ Duẫn, còn là phiên âm của từ Vận.
Vận Nhi, anh yêu em! Đó mới là hàm nghĩa chân chính của chiếc nhẫn.
Nhưng những điều đó, giờ cũng không còn quan trọng nữa…
Âu Thừa Duẫn nghĩ rằng, chiếc nhẫn đã mất, còn Tô Vận Nhi lại nghĩ rằng, chiếc nhẫn được anh đưa cho Tô Ân Huệ!
Cô hỏi vấn đề này, lại đổi lấy sự trầm mặc của Âu Thừa Duẫn. Anh không trả lời Vận Nhi, anh cho rằng cô đã có đáp án!
Tiếng mưa rơi bên tai càng lúc càng lớn, càng lúc càng rõ ràng.
“Tôi đã rõ…” Vận Nhi nhìn anh đi mà không hề quay đầu lại, trong lòng lạnh lẽo như những hạt mưa rơi ngoài kia, không có một tia độ ấm, lạnh thấu nội tâm.
Thì ra, anh chưa từng yêu cô, đến bây giờ cũng chưa từng yêu!
Vận Nhi nhận ra một sự thật, lời nói của đàn ông khi ở trên giường, không thể tin.
“Tín, anh xuống dưới, đưa Tô Vận Nhi về nhà!” Toàn thân Âu Thừa Duẫn ướt đầm tiến vào đại sảnh, không thèm để ý ánh mắt tò mò của nhân viên, đi thẳng vào thang máy, không hề ngoảnh đầu lại nhìn bóng dáng bé nhỏ trong mưa kia.
Anh không dám cam đoan, nếu lại quay lại nhìn cô, anh có thể dằn lại ham muốn giữ cô lại được hay không!
Vận Nhi vừa hoảng hốt vừa choáng váng, đầu óc nặng nề. Mặc kệ bây giờ trời lạnh thế nào, trái tim cô còn lạnh lẽo hơn, cô chỉ muốn rời khỏi chỗ này, không, là vĩnh viễn rời khỏi nơi đây.
Dưới chân chợt trượt hẫng, Vận Nhi ngã mạnh xuống làn đường lạnh băng do trời mưa. Sau đó, cô cảm nhận bụng dưới truyền đến một trận đau đớn. Cô vội vàng lấy tay bảo vệ bụng, rõ ràng cảm nhận được một dòng chất lỏng ấm nóng theo hạ thân chảy ra.
“Đứa nhỏ… con của tôi…” Vận Nhi mở mịt vươn tay, cố gắng với tay về phía trước, nhưng xung quanh, cái gì cô cũng không nhìn thấy.
“Vận Nhi!” Thương Nhĩ Kì dừng xe ở ven đường, chạy nhanh như bay đến bên người cô, nhìn thấy cô ngã xuống đường, hô hấp khó khăn, nỗi sợ hãi to lớn như dời núi lấp biển bao phủ lấy anh, trái tim anh như bị rạch một vết thương, máu chảy không ngừng.
Tín đi xuống dưới đường, nhìn ngã tư đường không một bóng người, không hề có bóng dáng của Vận Nhi, chỉ còn lại vệt máu bị nước mưa xối rửa, nhìn thật ghê người!
“Vận Nhi, em cố gắng chịu đựng nhé!” Thương Nhĩ Kì đạp mạnh chân ga, nhìn sắc mặt Vận Nhi khổ sở, máu dưới thân không ngừng chảy, anh hoảng, đôi mắt nhuộm đầy sự giận dữ như một con sư tử, chiếc xe lao nhanh đến bệnh viện gần nhất.
“Đừng sợ, Vận Nhi, có anh ở bên cạnh em!” Anh không biết đã có chuyện gì xảy ra với cô. Anh biến mất một tháng nay, là do bị Thương Chính Vinh tính kế, đến cửa nhà cũng không được ra. Cuối cùng anh cũng thoát khỏi cái hôn ước chết tiệt đấy, có dũng cảm đưa cô rời đi, lại để anh nhìn thấy cảnh cô bị thương như pha lê vỡ thế này.
Một quyền nện mạnh lên bức tường trắng ở bệnh viện, Thương Nhĩ Kì lo lắng chờ đèn phòng phẫu thuật tắt.
“Bác sỹ, thế nào rồi ?” Cửa phòng phẫu thuật vừa mở ra, Thương Nhĩ Kỳ liền khẩn cấp tiến lên hỏi, vẻ mặt lộ vẻ hung dữ, thiếu chút nữa không kiềm chế được mà bóp cổ thầy thuốc. Nhưng giờ cần biết tình hình của cô trước đã.
“Phụ nữ có thai cảm xúc thường không ổn định, cái thai vốn dĩ đã yếu, bây giờ người mẹ lại bị lạnh, đứa bé không bảo trụ được…” Bác sỹ còn chưa nói xong, Thương Nhĩ Kì đã ngây người, đôi tay nắm chặt người bác sỹ cũng buông lỏng, đứa bé không giữ được, cô ấy mang thai?
Thương Nhĩ Kì cũng không rõ mình vào phòng bệnh thế nào, hai mắt vằn đỏ nhìn chằm chằm cô gái đang nằm trên giường, khuôn mặt cô gương mặt trắng bệch. Một tháng trước gặp cô, cô còn tinh thần sáng láng, nở nụ cười rạng rỡ động lòng người.
Vậy mà chỉ một tháng ngắn ngủi, cô lại biến thành bộ dạng như bây giờ, rốt cuộc là ai tra tấn cô thành như vậy?
Thương Nhĩ Kì anh lớn như vậy, vẫn sống tùy ý tiêu sái, lúc trước là ngôi sao vạn người mê, giờ là thiếu gia gia tài bạc triệu, anh chưa từng có thứ gì không chiếm được, chỉ có Tô Vận Nhi, cô gái mà anh yêu thích từ ánh nhìn đầu tiên.
Nhìn cô lúc này, vậy mà anh lại đỏ hốc mắt.
“Vận Nhi, em tỉnh rồi?” Thương Nhĩ Kì nắm tay cô, cảm nhận được tay cô động đậy, thân thiết ngồi xổm xuống trước mặt cô, nhìn khuôn mặt thuần khiết của cô, lông mi dày và dài, như cánh chim đang xòe ra, ánh mắt hơi mở, hô hấp hỗn độn còn chút suy yếu do vừa giải phẫu, vội vàng nắm chặt tay Thương Nhĩ Kì, “Đứa, đứa nhỏ còn không…?”
“Vận Nhi, Vận Nhi, anh xin lỗi…” Thương Nhĩ Kì không biết nên mở miệng như thế nào, tin tức kinh người này đến cả anh còn khó chấp nhận, thì Vận Nhi làm sao có thể chấp nhận được đây?
“Đã không còn…” Vận Nhi có thể cảm nhận được đứa bé rời khỏi, khi đứa bé rời khỏi cơ thể của cô, cô cảm giác được thế nào là đau như cắn nát trái tim, hạ thể đau đớn như bị xé rách. Cho dù cô từng nghĩ không cần đứa con này, nhưng cô không hề muốn nó rời xa cô theo phương thức như vậy.
Vốn dĩ Thương Nhĩ Kì nghĩ Vận Nhi sẽ khóc, sẽ nháo, nhưng cô không làm gì cả, đôi mắt mở to, trống rỗng, ngơ ngác nhìn chằm chằm trần nhà, không biết lời nói của anh cô có nghe thấy không.
“Vận Nhi, đã xảy ra chuyện gì ?”
“Đứa bé là của Âu Thừa Duẫn sao?”
“Nói chuyện với anh được không?”
Sự im lặng của cô, càng khiến sự bất an trong lòng anh càng lúc càng lớn, anh cuống đến độ chết mất, nhưng cô vẫn không nhìn anh dù chỉ là liếc mắt một cái.
“Vận Nhi, em nghĩ gì vậy? Nói cho anh biết được không?”
Thương Nhĩ Kì không còn cách nào, nói chuyện gì với cô cũng không được đáp lại, bón cái gì cô cũng không ăn, tay vẫn cách chăn khoát lên bụng. Anh đột nhiên đá văng chiếc ghế dựa, dùng sức đóng cửa rời đi.
“Vận Nhi, Vận Nhi, trời ơi, sao cậu lại biến thành như vậy?” Hứa Tâm Lam vừa chạy đến bệnh viện, nhìn thấy Vận Nhi bơ vơ nằm một mình ở đó, không có ai ở bên chăm sóc, nước mắt cô chảy xuống. Thương Nhĩ Kì đâu, lúc nhận được điện thoại của anh ấy, cô còn rất cao hứng, thì ra là Vận Nhi đã xảy ra chuyện.
Thương Nhĩ Kì đi ra từ đầu bên kia hành lang, lúc nhìn thấy Hứa Tâm Lam đi vào, anh dập tắt điếu thuốc trong tay, đi xuống dưới lầu.
“Tâm Lam, giúp tớ một việc được không?” Trong đôi mắt trong suốt của cô nổi lên một tầng nước, nhưng cô cố gắng không để nó chảy ra.
Trong mắt, là sự kiên cường và ẩn nhẫn trước giờ chưa từng có!
Lúc Tô Thượng Đông đến bệnh viện, Vận Nhi đang nhu thuận ngồi chờ anh, nhìn thấy anh, câu đầu tiên cô nói chính là, “Anh cả, ngày mai chúng ta rời đi nhé!”
Nghe được tin đứa con của cô không còn, anh cảm thấy có chút không đành lòng, giờ nhìn thấy cô bình tĩnh như vậy, Tô Thượng Đông không biết trong lòng mình cảm thấy như thế nào, chỉ đi đến ôm cô, giọng nói khàn khàn bảo, “Được, chúng ta rời đi!”
Thương Nhĩ Kì phẫn nộ suốt đường đi, trước giờ anh chưa từng tức giận như bây giờ, tu dưỡng của anh vốn rất tốt, cho dù bị cha anh áp bức, anh cũng không thể hiện tức giận, nhưng bây giờ, anh thật sự phát hỏa!
Âu Thừa Duẫn dám đối xử với Vận Nhi như vậy, anh nhất định không buông tha anh ta!
Xe phanh gấp lại, dừng ở trước đại sảnh tập đoàn SK. Thương Nhĩ Kì đóng mạnh cửa xe, mưa rơi tán loạn trên bầu trời không biết đã tạnh từ bao giờ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT