Vận Nhi tin tưởng bản thân không hề nhìn lầm, dù chỉ liếc mắt nhìn qua, viên ngọc lục bảo được bao bọc bởi kim cương ánh ra thứ ánh sáng khiến mắt cô đau đớn.

“Sao vậy?” Tô Ân Huệ lùi lại, theo ánh mắt của cô, nhìn về phái tay trái của mình, sau đó nở một nụ cười hàm súc.

“Chị, em và anh ấy ly hôn rồi, bây giờ là thật!” Tô Vận Nhi ngẩng đầu, đôi mắt bình tĩnh không sợ hãi nhìn về phía Tô Ân Huê. Thì ra, chị ấy đã biết rồi.

“Vì anh ấy em mới rời đi sao?” Đáy mắt Tô Ân Huệ lóe lên vẻ ám trầm, nhưng khi nhìn Tô Vận Nhi lại dâng lên một tia thương tiếc. Nhìn bộ dáng hiện tại của Vận Nhi, Tô Ân Huệ có chút không đành lòng, thật ra xét cho cùng, mọi việc xảy ra với Vận Nhi ngày hôm nay đều do một tay cô thúc đẩy. Có điều cô không nghĩ rằng, Âu Thừa Duẫn sẽ làm em ấy tổn thương nặng nề như vậy.

Vận Nhi trầm mặc không nói, ánh mắt vẫn nhìn vào ngón tay áp út của Tô Ân Huệ, cô muốn biết, rất muốn biết, Âu Thừa Duẫn đã cho khắc chữ gì lên đó.

“Du học cũng tốt, em còn ít tuổi, nên ra ngoài học hỏi nhiều hơn. Vận Nhi, từ giờ nên tự chăm sóc tốt cho bản thân!” Đến lúc biết em ấy sẽ rời đi, Tô Ân Huệ mới nhận ra mình ích kỷ như thế nào, cô rất hy vọng em ấy sẽ rời khỏi.

Khi biết em ấy không phải là con cháu của Tô Gia, cô hơi giật mình. Có lẽ Tô Thượng Đông đã biết, vì khi Vận Nhi vào Tô gia, Tô Thượng Đông đã mười tuổi, mà Tô Ân Huệ cô, khi đó mới bốn tuổi, những ẩn tình trong đó cô không hề biết.

Nháy mắt hai mươi năm đã trôi qua, hôm nay cô biết được sự thật này, rằng Vận Nhi, cô em gái cô vẫn yêu thương, lại không phải em ruột của mình, cô lại cảm thấy có chút thoải mái.

Nhưng cô ta không biết Vận Nhi mang thai. Ngay cả Tô Viễn Hàng, Tô Thượng Đông cũng không nói, bởi vì anh muốn tôn trọng sự lựa chọn của Vận Nhi, không muốn mọi người nhìn cô với con mắt không thiện cảm.

Hiện tại, Tô Ân Huệ có lý do để thuyết phục chính mình không cần cố kỵ điều gì, cũng không phải kiêng dè Vận Nhi, em ấy không phải em ruột của cô, cô có thể đương nhiên lấy lại những thứ thuộc về mình.

“Chị, em có thể xem chiếc nhẫn trên tay chị được không?” Vận Nhi không hỏi ai đưa cho chị ấy, bởi vì không cần. Bây giờ cô chỉ cần làm rõ một vấn đề cuối cùng, để chính cô hoàn toàn hết hi vọng. Âu Thừa Duẫn, về sau trả lại cho Tô Ân Huê.

“Có chuyện gì sao?” Tô Ân Huệ làm bộ kinh ngạc nhìn Vận Nhi, tháo chiếc nhẫn xuống, thoải mái đưa cho Vận Nhi xem.

Vận Nhi nhìn thấy chữ cái khắc trên chiếc nhẫn lục bảo, trái tim co rút đau đớn, Y-U-N! (chắc đây là phiên âm tiếng Trung, bạn nào rành thì chỉ cho mình nhé)

Duẫn, là tên của anh ấy!

Ý của anh ấy là gì?

Anh yêu em, ba chữ này là để chỉ anh yêu Tô Ân Huệ sao?

Thì ra, trước giờ anh chưa từng yêu cô!

“Chị, chúc chị hạnh phúc!” Vận Nhi trả chiếc nhẫn lại cho Tô Ân Huệ, nhanh chóng xoay người, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời. Cô cố gắng đè nén sự ghen tuông đang dâng lên trong mắt. Tô Vận Nhi, không việc gì phải khóc, tin tưởng mày làm được mà!

Lần này, là hết hy vọng thật rồi!

Người mà Duẫn yêu, chiếc nhẫn kia là bằng chứng tốt nhất rồi!

Tô Ân Huệ nhìn bóng dáng đơn bạc của Vận Nhi rời đi, hòa cùng bầu trời âm u, nhìn có vẻ cô liêu, khiến cho lòng cô nổi lên chút thương xót. Trời sắp mưa rồi, Vận Nhi còn muốn đi đâu?



Vận Nhi không rõ vì sao cô phải chạy trốn, nhưng khi nhìn thấy nụ cười hạnh phúc trên mặt Tô Ân Huệ, cô cảm thấy hít thở cũng khó khăn.

Cô đột nhiên nở nụ cười tự giễu, người Âu Thừa Duẫn yêu là Tô Ân Huệ, vậy cô là cái gì?

“Đồ dối trả, lừa đảo…” Anh luôn miệng gạt bỏ quan hệ của mình với Tô Ân Huệ, làm tổn thương chị ấy, có phải chỉ là phương thức để lừa dối cô hay không. Nhận ra những chuyện này rồi, trái tim Vận Nhi đau đớn như có ai xé rách.

Âu Thừa Duẫn, anh rõ ràng là một kẻ lừa đảo!

Vốn dĩ Vận Nhi muốn đi bệnh viện, nhưng không biết vì sao, khi ngồi trên xe lại bất tri bất giác mà báo ra địa chỉ của tập đoàn SK.

Khi taxi dừng lại, trời đã lất phất mưa nhỏ.

Cô mờ mịt đứng trước sảnh, cố gắng ngẩng đầu nhìn, thật cao, dường như cô có thể nhìn thấy bóng dáng anh đang đứng ở cửa chớp tầng chín mươi chín nhìn cô.

Bây giờ cô chật vật như vậy, tinh thần sa sút như vậy, anh sẽ rất đắc ý nhỉ?

Vận Nhi siết chặt tay, hàm răng cắn chặt môi dưới, hạt mưa rơi trên mặt cô, làm ướt tóc và quần áo của cô.

Xoay người, một bóng dáng cao lớn xuất hiện trong tầm mắt của cô, cách cô chỉ có vài bước. Mưa ngày càng lớn, càng nặng hạt. Tô Vận Nhi vẫn đứng ở ngoài cửa, và Âu Thừa Duẫn vừa bước ra từ đại sảnh, bốn mắt nhìn nhau.

Cô ở ngoài cửa, anh ở phía trong.

Gặp lại, tựa như đã cách mấy đời.

Vận Nhi liều mạng nói với chính mình, bây giờ cô nên dứt khoát dời khỏi không quay đầu lại, nhưng như có nam châm dưới chân cô, khiến cô làm thế nào cũng không bước đi nổi.

Đôi môi anh đào run run, nước mưa rơi nhiều, cô không thể thấy rõ biểu tình trên mặt anh. Âu Thừa Duẫn lại nhìn rõ sự bàng hoàng và bất lực của cô. Mục đích của anh đã đạt được, nhưng nhìn thấy cô bi thương như bây giờ, lại điềm đạm đáng yêu như vậy, anh thấy rất đau lòng.

Tô Vận Nhi, em là đồ ngốc à? Muốn làm bản thân mình sinh bệnh phải không? Anh bắt buộc chính mình không được tiến lên quan tâm cô.

Cô ấy đã bị anh vứt bỏ rồi!

Dường như thời gian đã trôi qua cả thế kỷ, Vận Nhi rốt cục di chuyển bước chân, vì sao cô còn tới đây? Vì sao cô còn muốn gặp anh?

“Em đang làm gì vậy?” Vận Nhi vừa cất bước đi, lại bị một cánh tay kéo trở về, cái ôm vốn dĩ ấm áp nhưng trong mắt cô lúc này lại chẳng thấy chút độ ấm nào.

“Tô Vận Nhi, em đang làm gì vậy?” Âu Thừa Duẫn đã dứt khoát xoay người, chuẩn bị đến bãi đỗ xe. Nhưng khi nhìn thấy cô hờ hững quay đi, thân thể anh không chịu khống chế mà lao đến, muốn ôm cô thật chặt, cho dù chỉ được một lần cũng tốt rồi.

“Đây không phải điều anh mong muốn sao? Bây giờ tôi thành ra cái dạng này, đã được chưa? Âu Thừa Duẫn?” Giọng nói của cô rất lạnh, không những thế, Âu Thừa Duẫn ôm cô mà thân thể cô vẫn lạnh như băng, toàn thân không có một chút độ ấm, như thể vừa đi ra từ hầm băng.

Nghe thấy câu nói của cô, Âu Thừa Duẫn liền buông cô ra, mưa làm ướt quần áo của hai người, cũng ngăn cách ánh mắt của họ.

Trên đường xe đi qua lại vội vã, lại có duy nhất một cảnh như vậy, có vẻ không hợp với thời tiết mưa dầm dề.

Bọn họ đều điên rồi!

Đúng vậy, cô như bây giờ, đủ!

Âu Thừa Duẫn quyết tuyệt xoay người, chết tiệt, khi nào thì anh trở nên lề mề như vậy? Chỉ là một một người phụ nữ mà thôi, lại khiến anh lo lắng, không nhịn được mà đau lòng. Tất cả những gì ngày hôm nay của Tô Vận Nhi đều do cô ấy tự tìm, anh không nên có cảm xúc như bây giờ.

“Âu Thừa Duẫn…” Trên mặt Vận Nhi đã ướt đẫm nước mưa, nhìn thấy anh xoay người rời đi, cô lại cất tiếng gọi tên anh, rất sâu, rất nặng. Âu Thừa Duẫn dừng lại, nhưng không quay đầu.

“Buổi tối hôm đó, anh nói với tôi ba từ ấy, là thật lòng sao?”

Lần duy nhất anh nói với cô, Vận Nhi, anh yêu em!

Là thật sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play