“Thập nhất đệ? Thê tử?” Hoàng Bộ Thần nhìn Hoàng Bộ Ưng.
“Không phải thần đệ có ý định lừa gạt, mong Hoàng thượng thứ tội.” Hoàng Bộ Ưng vội quỳ xuống.
“Phụ thân mẫu thân.” Tiểu Bảo và Tiểu Bối từ nhà trong chạy ra.
“Ủa, là vị thúc thúc rất giống ca ca đây mà.” Tiểu Bối nói, bởi cô bé rất thích ca ca nên cũng rất thích vị thúc thúc giống ca ca này.
“Tiểu Bối.” Cam Đình Đình ôm Tiểu Bảo và Tiểu Bối vào lòng.
“Mẫu thân, tại sao phụ thân lại quỳ xuống?” Tiểu Bối tò mò hỏi.
“Đệ đứng lên trước đi, chúng ta vào trong rồi hãy nói.” Hoàng Bộ Thần biết có một số việc không thể nói trước mặt bọn nhỏ, ít nhiều cũng sẽ gây thương tổn tâm hồn chúng, huống hồ đây là hai người ——-
“Dạ, hoàng huynh. Mời —-” Hoàng Bộ Ưng đưa Hoàng Bộ Thần vào gian trong.
“Tiểu Báo, Tiểu Bối. Xem thúc thúc mang gì đến cho hai con nè.” Hoàng Bộ Quân dẫn theo một con thỏ, lên tiếng gọi từ xa.
“Ôi, con thỏ con thỏ, thật đáng yêu.” Tiểu Bối vùng khỏi vòng tay Cam Đình Đình chạy tới.
Hoàng Bộ Quân dang tay ôm Tiểu Bối vào lòng.
“Hoàng thượng?” Vào trong nhà, Hoàng Bộ Quân mới phát hiện sự hiện diện của Hoàng Bộ Thần. “Thần đệ tham kiến Hoàng thượng.” Hắn lập tức quỳ xuống hành lễ.
“Đứng lên đi.” Hoàng Bộ Thần thản nhiên liếc nhìn Hoàng Bộ Quan, xem ra năm năm qua những người này gạt hắn không ít chuyện, hại hắn không hay biết chút gì, điều này không khỏi khiến long tâm nổi giận.
“Tạ ơn Hoàng thượng.” Hoàng Bộ Quân đứng lên, lui sang bên cạnh.
Lúc này trong gian phòng lặng ngắt như tờ, bầu không khí ngưng động đến cực điểm.
“Ta muốn biết rốt cuộc các người giấu ta bao nhiêu chuyện, có bao nhiêu chuyện mà ta không biết.” Hoàng Bộ Thần uy nghi nhìn Hoàng Bộ Quân và Hoàng Bộ Ưng nói.
“Việc này không liên quan đến họ. Ban đầu là ta ép Ưng đưa ta xuất cung, cũng là ta buộc Ưng lừa ngài, nói rằng ta đã trở về tương lai.” Cam Đình Đình thẳng thắn nói, dù sao cô cũng không thiếu Hoàng Bộ Thần điều gì, sao cô phải sợ.
“Đình Đình. Hoàng thượng, việc này không liên quan đến Đình Đình và Thập tam đệ, tất cả đều là chủ ý của mình thần đệ.” Hoàng Bộ Ưng lần nữa quỳ xuống, hắn biết sớm muộn gì cũng có ngày này, chỉ không ngờ lại đến nhanh tới vậy.
“Hoàng thượng, xin người xét lấy sự trung thành và tận tâm của Thập nhất ca mà tha thứ cho huynh ấy.” Hoàng Bộ Quân cũng quỳ xuống cầu tình.
“Thúc thúc, có phải phụ thân và Quân thúc thúc đã chọc giận ngài không? Tiểu Bối đem thỏ con cho người chơi, người đừng giận nữa có được không?” Tiểu Bối ôm con thỏ chạy đến trước mặt Hoàng Bộ Thần, ngây thơ nói.
Ngắm khuôn mặt nhỏ thiên chân khả ái của cô bé, tất thảy mọi tức giận trong lòng Hoàng Bộ Thần nguôi đi rất nhiều, hắn đưa vay ôm Tiểu Bối ngồi lên đùi, “Thúc thúc không có giận, thúc thúc là đang cùng họ chơi đùa.” Sau đó hắn nhìn hai người đang quỳ trên đất nói, “Đứng lên cả đi.”
“Tạ ơn Hoàng thượng.”
“Các ngươi lui cả đi, ta có vài lời muốn nói với nàng.” Hoàng Bộ Thần nhìn về phía Cam Đình Đình nói.
“Dạ.” Hoàng Bộ Ưng hơi lo lắng nhìn Cam Đình Đình.
“Thiếp không sao, chàng đưa bọn nhỏ ra ngoài trước đi.” Cam Đình Đình trấn an Hoàng Bộ Ưng.
Hoàng Bộ Ưng cùng Hoàng Bộ Quân ôm Tiểu Bảo và Tiểu Bối, còn có Ngô Hải, tất cả đều lui ra ngoài.
“Nàng không định giải thích sao?” Hoàng Bộ Thần lên tiếng.
Giải thích? Cô có điều gì cần giải thích với anh ta sao? Năm năm trước không có, năm năm sau cũng không. “Ngài muốn nghe điều gì?” Cam Đình Đình thản nhiên hỏi Hoàng Bộ Thần.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT