“Ca ca, chờ muội một chút.” Tiểu Bối hai chân ngắn cũn đuổi theo sau Tiểu Bảo.

“Tiều hài tử đúng là phiền phức.” Tiểu Bảo xoay người nhìn Tiểu Bối, tiểu quỷ nhỏ khẩu khí lớn.

“Tiểu Bối không phải tiểu hài tử, Tiểu Bối trưởng thành muốn gả cho ca ca làm tân nương tử, giống như phụ thân và mẫu thân vậy.” Khuôn mặt non nớt của Tiểu Bối bừng sáng, đôi mắt trong veo sáng ngời như sao.

“Nói muội là tiểu hài tử còn không chịu nhận, huynh muội không thể kết hôn.”

“Không, muội không chịu, muội sẽ làm tân nương tử của ca ca.”

“Được được, thua muội rồi, nữ nhân đúng là phiền phức, chỉ biết khóc.” Tiểu Bảo bất đắc dĩ thay Tiểu Bối lau đi những giọt nước mặt lăn dài trên má, nằm lấy tay Tiểu Bối, quả nhiên Tiểu Bối nín khóc mỉm cười.

“Hai đứa nhỏ thật đáng yêu.” Ngày nay thiên hạ thái bình, Hoàng Bộ Thần lén vi phục xuất tuần, từ lâu hắn đã muốn đến thăm đại thảo nguyên nơi biên quan.

“Thúc thúc, ngài thật giống ca ca.” Tiểu Bối ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn Hoàng Bộ Thần, đồng ngôn vô kỵ nói.

“Tiểu hài tử, không được nói bậy, đây chính là —-”

“Ngô Hải —” Hoàng Bộ Thần ngăn Ngô Hải lại.

“Tiểu Bối, chẳng phải phụ thân mẫu thân đã dặn không được nói chuyện với người lạ sao?” Tiểu Bảo đi tới, kéo Tiểu Bối vào lòng che chở.

“Đứa bé này…” Hoàng Bộ Thần quan sát Tiểu Bảo, đứa bé này, khuôn mặt nhỏ nhắn ngây thơ này, so với hắn đúng thật —-

“Ca ca, thúc thúc không phải là người xấu. Hơn nữa thúc thúc thật giống ca ca.” Tiểu Bối càng khẳng định nói.

“Tiểu Bối không được nói bậy, sao huynh có thể giống người khác chứ. Chúng ta mau về thôi, bằng không phụ thân mẫu thân sẽ lo lắng.” Tiểu Bảo kéo tay dẫn Tiểu Bối đi, tuy cậu nhỏ cũng thấy mình rất giống vị thúc thúc kia, nhưng cậu lại không thích. Tuy nhìn thoáng qua thì rất giống nhưng đúng là không thích.

“Ngô Hải, ngươi thấy đứa bé kia chứ?” Hoàng Bộ Thần hỏi Ngô Hải.

“Hoàng thượng, hài tử kia đúng là có nét giống người.” Ngô Hải thành thực nói.

Nhìn hai thân ảnh nhỏ bé dần khuất xa, tâm ý thánh thượng bỗng có cảm giác khác thường, tựa hồ đoán được, nhưng lại không dám tin. Dù gì cũng đã năm năm trôi qua.

“Phụ thân mẫu thân.” Thấy Hoàng Bộ Ưng và Cam Đình Đình, Tiểu Bối vùng khỏi bàn tay nhỏ bé của Tiểu Bảo chạy về phía họ.

“Tiểu Bối làm sao vậy? Có phải ca ca lại bắt nạt con không?” Hoàng Bộ Ưng cưng chìu ôm lấy Tiểu Bối.

“Không phải, ca ca không có bắt nạt Tiểu Bối. Tiểu Bối vừa cùng ca ca đến đằng kia chơi, gặp được một người rất giống ca ca.” Tiểu Bối vừa nói vừa chỉ tay về phía bên kia.

“Người rất giống?” Cam Đình Đình biết hài tử sẽ không nói dối, bèn nhìn về phía Tiểu Bảo hỏi, “Lời muội muội nói là thật sao?”

“Chúng con gặp phải hai người không quen biết. Vì cha và mẫu thân đã dặn không được nói chuyện với người lạ vậy nên con dắt Tiểu Bối quay về.” Tuy là song sinh với Tiểu Bối, nhưng Tiểu Bảo trưởng thành sớm hơn muội muội mình rất nhiều.

Cam Đình Đình và Hoàng Bộ Thần nhìn nhau, cả hai đều có linh cảm không lành.

“Tiểu Bảo, đưa muội muội vào phòng chơi.” Cam Đình Đình đưa Tiểu Bảo và Tiểu Bối vào phòng trong cài cửa lại, sau đó cùng Hoàng Bộ Ưng ra sân. Vừa bước đến cửa thì đã gặp phải Hoàng Bộ Thần và Ngô Hải.

“Hoàng huynh.”

“Thập nhất đệ.”

Gặp Hoàng Bộ Ưng, Hoàng Bộ Thần không thấy ngạc nhiên, trái lại, người kinh ngạc lại là Hoàng Bộ Ưng. Hắn không ngờ Hoàng thượng sẽ đến tận biên quan.

Cam Đình Đình chỉ đứng bên cạnh, Hoàng Bộ Thần cũng không phát hiện ra sự hiện diện của cô.

“Hoàng huynh, sao huynh đến cũng không báo trước một tiếng để đệ ra nghênh đón.” Trong lòng Hoàng Bộ Ưng đúng là có chút bất ổn.

“Không cần, ta không có việc gì nên đi thăm thú đó đây, nhưng đệ —” Vô tình trong lúc ấy, Hoàng Bộ Thần nhìn thấy Cam Đình Đình đứng bên cạnh, “Nghê Thường? Thật là nàng sao?” Trong giọng hắn mang heo kinh hỉ lẫn kinh ngạc.

“Hoàng thượng, ta không phải là Nghê Thường, ta là Cam Đình Đình, hiện tại là thê tử của Ưng.” Lòng cô đã không còn dao động, anh ta là Hoàng thượng, cô là Cam Đình Đình, những thứ khác đều không tồn tại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play