Tại khách sạn bên bờ biển này, thức ăn đều mang phong cách ẩm thực Quảng Đông, điểm tâm sáng vẫn cung cấp đến tận hai giờ chiều mới ngưng.

Cho nên Mộ Dung Cương gọi một chén cháo, một phần cánh gà dầu hào, một phần khoai môn hấp sườn heo, còn gọi thêm một dĩa rau xào, thêm một ít món khai vị nữa rồi vui vẻ ngồi ăn.

Đường Mộ Dương ghi nhớ những món ăn mà y đã gọi, bản thân thì gọi một dĩa thịt bò xào, cảm thấy như vậy còn hơi ít, nịnh nọt hỏi y,“Chúng ta gọi thêm bánh bao được không? Bánh bao xá xíu nhé?”

Mộ Dung Cương không biết nên làm sao mà đối mặt với hắn.

Tuy rằng trong nhà ăn không có bao nhiêu người, nhưng cũng vẫn đang là giữa ban ngày ban mặt, khiến cho y có cảm giác như bị bại lộ trước mắt bao người, không chỗ nào là không có vẻ khác thường. Cho nên y mới không dám cùng tiểu lưu manh đi xuống đây, y không thể quen được cảm giác sóng vai đi cùng hắn.

Nhưng mà có trốn vẫn là tránh không khỏi, mắt thấy tiểu lưu manh tiến vào, minh trương mục đảm tiêu sái đến bên cạnh y ngồi xuống. Mộ Dung Cương tuy rằng không có ngẩng đầu, nhưng mà dư quang trong khóe mắt vẫn nhìn theo hướng đi của hắn.

Nói không rõ là vì cái gì, chỉ là cảm thấy từng trận từng trận chột dạ, còn có một chút hờn dỗi không biết tên, cho nên đề nghị này của Đường Mộ Dương lập tức bị phản đối.

“Bánh bao nhân sữa trứng!”

Đường Mộ Dương giật mình một chút, đột nhiên nở nụ cười, có ý kiến là chuyện tốt, chỉ sợ y im lìm không chịu nói năng gì thôi, vội vàng chân chó đáp,“Vậy cũng được, hai chúng ta ăn thêm món gì nữa nhé? Ừm, tôi muốn ăn cả sủi cảo tôm pha lê nữa, chắc cũng đủ lót dạ rồi, em có muốn ăn món gì nữa không?”

Mộ Dung Cương vừa nói xong thì liền hối hận, vì sao y lại nói ra chứ? Dù sao mình cũng không muốn ăn, vì cái gì lại trả lời hắn?

Đường Mộ Dương ngoắc nhân viên phục vụ tới gọi đồ ăn. Đồ ăn nhanh chóng được đưa lên, một bàn ăn rực rỡ muôn màu nhìn thập phần phong phú mà đẹp mắt.

Mộ Dung Cương sửa lại chủ ý, dù sao tiền cũng là ông nội mình bỏ ra, chỉ có ngốc mới không ăn!

Cho nên y chỉ ăn chút cháo liền dẹp qua một bên, ngược lại ăn hai cái bánh bao nhân sữa trứng, một cái bánh bao xá xíu, tóm lại là mỗi thứ đều nếm qua một ít, như vậy mới là một bữa ăn sáng đầy đủ chứ! (ăn thế này là quá nhiều chớ đầy đủ khỉ gì@_@)

Đợi y ăn thất thất bát bát xong, cảm thấy có hơi hơi no, chợt nhớ ra mới rồi có gọi một dĩa rau, không biết từ khi nào, đã bay tới trước mặt tiểu lưu manh.

Hắn đã xử lý xong dĩa thịt bò của mình, đang cúi đầu húp soàn soạt chén cháo mà y bỏ dở lúc nãy.

Ăn cháo nóng nên bên thái dương của hắn rịn ra lấm tấm mịn mồ hôi. Ánh nắng xuyên qua tấm kính cửa cực lớn tà tà chiếu vào, làm cho người hắn như đang phát sáng lấp lánh, khiến cho trái tim của Mộ Dung Cương hung hăng đập loạn một phen.

Người này, rõ ràng là đã nhìn hơn mười niên, cái mặt quen thuộc đến không thể quen hơn, mà sao hôm nay lại không giống như trước kia nữa.

Mộ Dung Cương biết là vì sao, bởi vì bọn họ đã làm tình.

Hoàn toàn không còn ngăn cách, không còn chướng ngại gì nữa, da thịt đã thân cận, thân thể đã hòa vào nhau, thậm chí cả linh hồn, trong một khoảnh khắc đó, đã hoàn toàn giao hòa.

Cho nên bọn họ rốt cuộc không thể quay trở lại như xưa được nữa, càng không có khả năng quay trở lại làm hai kẻ chỉ có quan hệ thân thích, giao tình bình thường, gặp nhau thì nói chuyện vài ba câu được nữa rồi.

Bọn họ tối hôm qua làm những chuyện như vậy, đã khiến cho họ thành lập một loại quan hệ trừ bỏ huyết thống ra, thì là một mối quan hệ vô cùng thân mật

Đương nhiên, trên đời này cũng có rất nhiều người coi thường loại quan hệ này, hoàn toàn không lo lắng đến chuyện sau này. Nhưng mà Mộ Dung Cương biết, y làm không được.

“Cho xin tờ khăn giấy! Nóng quá!” Đường Mộ Dương thực tự nhiên vươn tay ra với hắn, rồi mới ngẩng đầu lên nhìn,“Em sao thế?”

Mộ Dung Cương không biết vì cái gì, bực dọc đáp,“Sao không tự lấy đi?” Đứng dậy muốn bỏ chạy.

Tay bị đối phương bắt lấy, tiểu lưu manh nhíu mày cười,“Nhờ giúp đỡ thôi mà, tại em ở gần nó hơn.”

Trong lòng lại nói thầm, gia khỏa này, thật là lúc nóng lúc lạnh! Xem ra phải nghĩ ra cách nào đó để đem mối quan hệ của cả hai đột phá thêm một tầng nữa mới được.

Mộ Dung Cương nhìn vẻ mặt đúng lý hợp tình của hắn, tuy vẫn còn khó chịu, nhưng vẫn là ném khăn giấy qua,“Buông ra, đang ở trong nhà ăn!” Còn ra cái thể thống gì?

Tiểu lưu manh không buông.

Một tay nhặt khăn giấy lau mồ hôi, một tay vẫn giữ lấy tay y, cùng y mười ngón giao triền. Dương dương tự đắc nhìn ra ngoài cửa sổ,“Buổi chiều, chúng ta đi đâu chơi đây?”

Cái kiểu nắm tay thân mật như thế này khiến cho Mộ Dung Cương quẫn bách đến đổ mồ hôi lạnh, hoàn toàn không quan tâm đến câu hỏi của hắn, dùng tay kia cố sức gỡ tay hắn ra,“Chú buông ra!”

Tiểu lưu manh sở dĩ bị gọi là tiểu lưu manh đương nhiên là có nguyên nhân của nó. Không thèm để ý đến y, trực tiếp gọi lớn,“Nhân viên phục vụ! Tôi muốn được tư vấn một chút về chuyện du lịch, ai đó đến giúp tôi giới thiệu một chút đi.”

Mộ Dung Cương vô kế khả thi, y không thể ở trước mặt người khác mà cùng hắn lôi lôi kéo kéo được! Vậy quá sức mất mặt! Y chỉ còn cách đem mặt dùng sức quay sang một bên, giống như loài chim vậy, cứ hy vọng dùng cách này để giữ lại phần nào mặt mũi.

Đáng tiếc, trời không thuận lòng người.

Đầu của y vừa ngoảnh sang một bên thì lập tức thấy một đám người quen thuộc đang đi vào nhà ăn.

Mộ Dung Cương nhắm nghiền hai mắt, rất muốn trực tiếp lăn đùng ra đất hôn mê.

“Hắc! Sao hai người xuống đây ăn trưa sớm vậy?” Cốc Tâm Dương kích động chạy lại chào hỏi, hoàn toàn không phát hiện ra chút dị trạng gì,“Từ sáng tới giờ không thấy hai người đâu, đi đâu thế?”

Đằng sau lưng hắn, tựa như một đoàn châu chấu vậy, cả một đám người lũ lượt theo sau. Đổng Uyển Khanh đi cạnh Tô Minh, Hà Hải Trừng nửa đêm đuổi tới đi cạnh Hứa Gia Bảo, chỉ là mấy người này thoạt nhìn chả thấy vui vẻ gì. Tô Minh vẫn cúi gằm mặt, thủy chung không nói tiếng nào, mà bộ dáng ủ rũ của Hứa Gia Bảo cũng biểu lộ rõ ràng là đã có chuyện gì đó.

Kì Khang Chi hai tay đút túi, đi đằng sau cùng. Chỉ là khi nhìn thấy hai người bọn họ thì sắc mặt nháy mắt âm trầm ba phần. Mà Hà Hải Trừng thì vô cùng kinh ngạc, Đổng Uyển Khanh thì làm vẻ mặt đã hiểu rõ, từ chối cho ý kiến.

Đường Mộ Dương khiêu khích trừng mắt nhìn Kì Khang Chi một cái, rồi mới trả lời Cốc Tâm Dương,“Bọn tôi vừa mới dậy. Sao mọi người lại đi chung vậy? Đi đâu chơi à?”

Bàn tay hắn đang nắm trong nháy mắt siết chặt, Đường Mộ Dương dùng ngón tay khẽ vuốt mu bàn tay y, không tiếng động an ủi.

“Hai người vừa mới dậy?” Cốc Tâm Dương vẫn chưa kịp hiểu ra vấn đề thì sắc mặt của Kì Khang Chi đã không còn có thể dùng từ âm trầm để hình dung nữa, quả thực là đã rất phẫn nộ!

“Họ Đường ──”

“Mọi người định ăn trưa sao?” Mộ Dung Cương đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mọi người, cắt ngang cơn giận của Kì Khang Chi. Nếu không phải bờ môi run run tiết lộ ra tâm trạng căng thẳng của y thì Đường Mộ Dương cơ hồ cũng bị y gạt.

Mang theo ánh mắt đầy thưởng thức lẫn cổ vũ nhìn y, Đường Mộ Dương cuối cùng tìm được đúng thời cơ, vô sỉ tiền trảm hậu tấu,“Bọn tôi quyết định chính thức kết giao.”

Hắn còn đem hai bàn tay đang nắm chặt dưới bàn giơ lên khoe khoang.

Hà Hải Trừng vẫn là người tỉnh táo nhất trong đám, nhanh chóng ngăn cản Kì Khang Chi, chỉ hỏi Mộ Dung Cương,“Tiểu Cương, là thật sao?”

Mộ Dung Cương nghẹn lời, hai mắt chớp chớp một chút, nhưng rốt cuộc vẫn là đạm đạm phun ra một chữ,“Đúng!”

Tuy rằng không có cảm xúc gì, nhưng tóm lại vẫn là thừa nhận, tảng đá đang đè nặng trong lòng tiểu lưu manh rốt cuộc cũng được hạ xuống.

Hà Hải Trừng nghiêm túc nhìn sang Đường Mộ Dương,“Vậy đã có nói với ai trong nhà chưa?”

Gia khỏa này, vĩnh viễn là nhất châm kiến huyết sắc bén! Lời này của hắn chính là bức mình vô luận như thế nào cũng phải chịu trách nhiệm với Mộ Dung Cương.

Nếu như Đường Mộ Dương chỉ cần có một chút xíu do dự thì chắc chắn hắn và Kì Khang Chi sẽ ngay lập tức xông lên, trực tiếp đem hắn phân thây, rồi mới ném xuống biển cho cá ăn.

Đường Mộ Dương bề ngoài vẫn tỏ ra thản nhiên, cũng rất biết nghe lời rút điện thoại di động ra, bắt đầu quay số,“Vốn tôi cũng không định giấu bọn họ.”

“Vậy là tốt rồi.” Hà Hải Trừng quay lại nhìn đứa em họ,“Tiểu Cương, cha và ba ba em hẳn là còn chưa biết đúng không? Lát nữa em cũng nên gọi điện thoại cho họ!”

Lúc này, Mộ Dung Cương có muốn chỉ là tình một đêm cũng không được nữa rồi.

Ông anh họ này, trên người trăm phần trăm được di truyền tính cố chấp của Kì gia, chỉ cần chuyện gì mà hắn đã quyết rồi thì nhất định phải làm cho bằng được mới thôi. Như lúc này đây, hắn đã buộc cả hai người bọn họ phải báo cáo lại đầy đủ với người trong nhà.

Điện thoại của Đường Mộ Dương nhanh chóng có tín hiệu, hắn là gọi cho lão cha mình.

Đường Lập Hiền ở nhà đang chuẩn bị ăn cơm trưa, ngoài ý muốn nhận được tin tức như vậy, trái tim già nua yếu ớt nửa ngày vẫn không phản ứng lại.

“Con nói cái gì? Con lặp lại lần nữa xem?”

Thanh âm của đứa con út vô cùng rõ ràng,“Con nói, con quyết định cùng Tiểu Cương, cũng chính là Mộ Dung Cương chính thức kết giao. Em ấy cũng đồng ý rồi!”

Thân thể già nua của Đường Lập Hiền run rẩy không ngừng, nửa ngày nói không ra lời. Đường Mộ Thần cảm thấy kỳ quái,“Cha, Mộ Dương xảy ra chuyện gì, nó nói cái gì thế?”

Đường Lập Hiền che microphone, ngơ ngác nhìn con trai lớn, “Nó nói…… nó nói nó cùng Tiểu Cương kết giao, là cha nghe lầm sao?”

Đừng nói Đường Mộ Thần sợ ngây người, ngay cả Kì An Chi cũng hoảng sợ,“Cái gì? Nó cùng với Tiểu Cương kết giao?”

Đường Mộ Thần lập tức giật lấy điện thoại,“Đường Mộ Dương, em rốt cuộc đang làm cái gì? Không được đùa giỡn kiểu đó!”

“Em không có giỡn!” Tiểu lưu manh vô cùng khẳng định,“Nếu như anh không tin thì mọi người đều ở đây cả, cứ thử hỏi……” Quay qua liếc nhìn Mộ Dung Cương một cái, thôi đi, không nên để cho em ấy khó xử.“Hải Trừng cậu tới đây, lời Hà Hải Trừng nói anh có tin chưa?”

Hà Hải Trừng là người thành thục nhất trong đám bọn họ, lời xác nhận của hắn thì người trong nhà chỉ có cách tin tưởng mà thôi.

Nhưng mà, sao lại trở thành như vậy?

Đừng nói nhà bọn họ không hiểu. Mộ Dung gia cũng không hiểu.

Khi Mục Sam nhận được điện thoại cũng là giật mình không nói được gì cả. Mộ Dung Cương không muốn giải thích quá nhiều, chỉ vội vàng nói một câu “Chờ con về nhà nói sau!” Liền ngắt điện thoại.

Y có thể tưởng tượng được, sau khi mình quay về nhà sẽ phải nghênh đón mưa rền gió dữ như thế nào, vì vậy bây giờ, y cần phải kiếm chỗ nào để bình tĩnh một chút, đầu tiên, phải rời khỏi nơi này đã.

Đường Mộ Dương kéo tay y đứng lên, nhìn đám người vẫn còn đang há hốc mồm, xuất ra khí khái lưu manh,“Được rồi, trong nhà đã báo cáo xong! Bây giờ bọn tôi phải ra ngoài hưởng thụ thế giới của hai người, xin miễn hết quấy rầy! Chào nhé!”

Hắn tiêu sái kéo Mộ Dung Cương, cảnh xuân tươi đẹp, mắc mớ gì phải dính một chỗ với cái đám bóng đèn đó? Cần phải hẹn hò mới được chứ! Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là giải quyết gia khỏa vẫn còn đang mất tự nhiên bên cạnh này, làm cho y vui vẻ một chút.

May mắn, cả hòn đảo này không hề thiếu chỗ thích hợp để nói chuyện yêu đương bí mật.

Vì tránh đi ánh nắng như lửa giữa trưa, sau khi được nhân viên khách sạn tư vấn, bọn họ ngồi trên xe điện đi vào rừng cây.

Vừa tiến vào rừng cây rậm rạp, nhất thời cảm thấy thật nhẹ nhàng khoan khoái, cảm giác khô nóng giảm bớt đi không ít. Lúc này, hầu hết mọi người đều đi ăn, rất ít ai vào đây chơi, giúp cho họ có một không gian yên tĩnh mà nói chuyện.

“Em có hối hận không?” Đường Mộ Dương vẫn nắm chặt tay Mộ Dung Cương, cho dù ướt đẫm mồ hôi vẫn không buông.

Có! Nếu có thể, y tình nguyện đem cả chuyện của tối hôm qua xóa bỏ. Mộ Dung Cương cúi đầu, không trả lời câu hỏi của hắn mà lại nói, “Trong lòng của tôi vẫn còn đang rất rối loạn, để cho tôi ở một mình được không?”

“Không được!” Tiểu lưu manh gạt đi, bĩ bĩ cười, dị thường cường thế,“Mặc kệ em có nguyện ý không, chuyện gì đã xảy ra thì cũng đã xảy ra rồi, lời nói cũng đã nói ra rồi, cho nên mặc kệ là em có tình nguyện hay không thì em cũng phải cùng tôi kết giao.”

Hắn dùng tay còn lại làm động tác cắt cổ mình, làm ra một bộ dáng đáng thương hề hề,“Nếu không, không cần hoài nghi, người nhà của em, kể cả ông anh của tôi đều sẽ đem tôi ra ngũ mã phanh thây. Xoẹt!”

Mộ Dung Cương cười không nổi, bởi vì hắn nói là sự thật.

Sự bảo hộ của cả nhà dành cho y, tuy rằng tận lực không để lại dấu vết, nhưng y vẫn cảm nhận được.

Đường Mộ Dương đưa tay xoa đầu của y, ở bên tai y nói nhỏ,“Em muốn tìm một người đàn ông kết giao, kết hôn, tất cả tôi đều có thể cho em, hai nhà chúng ta lại có quan hệ thân thiết, hiểu rõ lẫn nhau như thế, giảm được biết bao nhiêu việc, cho dù không phải là tốt nhất thì vẫn là một trong những sự lựa chọn hàng đầu chứ?”

Nhưng mà……

Mộ Dung Cương nói không nên lời, nhưng quan trọng nhất là, trái tim thì sao?

Đường Mộ Dương sợ y vẫn không chấp nhận được, tìm thêm mấy lý do nữa,“Lại nói tiếp, tuổi của tôi cũng không nhỏ, nhất định cũng phải tìm người kết hôn. Tôi không muốn cha tôi đã từng này tuổi rồi mà vẫn còn phải lo lắng vì tôi, lại càng không muốn bị ông ấy bắt đi xem mắt. Nhưng mà tính tôi thích tự do, cùng người kết giao cũng cần phải có không gian riêng, em vừa vặn thực thích hợp. Em rất hiểu tôi, biết rõ tính tình của tôi, ở trước mặt em, tôi hoàn toàn không cần phải che dấu điều gì, có thể sống được thực nhẹ nhàng tự tại. Hơn nữa, chính em cũng rất độc lập, sẽ không giống như phụ nữ bình thường quấn lấy tôi, lải nhải không thôi, khiến cho tôi phiền lòng. Cho nên đối với tôi mà nói, em chính là đối tượng số một để kết giao.”

Thật sao? Nhưng nghĩ kỹ thì cũng rất có đạo lý.

Mộ Dung Cương nhíu mi muốn suy nghĩ một chút, nhưng mà tiểu lưu manh cũng không cho y cơ hội tự hỏi.

“Em cùng ai kết giao cũng là có phần phiêu lưu, không có khả năng trăm phần trăm liền thiên trường địa cửu. Nếu đã như vậy, còn không bằng tìm tôi. Chúng ta cứ thử kết giao một đoạn thời gian, nếu như em ghét bỏ tôi thì cứ việc đá tôi. Bởi vì quan hệ của hai nhà, tôi cũng không có khả năng làm ra chuyện khiến em tổn thương. Tôi nếu như không muốn chết thật khó coi thì tuyệt đối sẽ không dám chủ động vứt bỏ em, chỉ có chờ em ngày nào đó không muốn nữa mà chia tay tôi. Mà nếu có ngày đó, tôi cũng không thể làm gì em được. Sự lựa chọn tốt như thế này, em đi đâu mà tìm? Em nói có đúng không?”

Vừa nói hắn vừa tiến sát lại gần, đến câu cuối cùng, chóp mũi của hắn đã chạm vào chóp mũi của Mộ Dung Cương.

“Nói chuyện đàng hoàng không được a……”

Không được, bởi vì tiểu lưu manh đã che kín môi y. Hắn muốn làm như thế này, muốn làm từ rất lâu rồi, từ sáng rời khỏi giường liền muốn vô cùng.

Mộ Dung Cương muốn tránh, nhưng mà không biết từ lúc nào đã bị tên tiểu lưu manh này áp lên một gốc cây đại thụ, muốn lùi cũng không được. Mà thắt lưng bị một cánh tay cường ngạnh gắt gao ôm chặt, tránh cũng không thể tránh, Mộ Dung Cương trong lòng thầm than, lựa chọn thỏa hiệp.

Huống chi, nụ hôn càng lúc càng thuần thục của hắn, thật sự là mê hoặc khiến cho người ta không thể cự tuyệt. Vậy……

Nhắm mắt lại hảo hảo hưởng thụ đi. Điểm này, y thật ra rất giống ba ba y, nói dễ nghe thì là thích ứng trong mọi tình cảnh. Nói khó nghe một chút, hắc hắc, vậy nên gọi là hi lý hồ đồ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play