Mộ Dung Cương sau khi phóng thích giống như bị rút đi xương cốt, cả người xụi lơ, đầu óc trống rỗng, chỉ lặng yên cảm nhận lại khoảnh khắc mà y bị mất khống chế kia.
Ngô…… Đương nhiên, một số cảnh mất mặt có thể tạm thời bỏ qua, nhưng mà khoảnh khắc vui sướng đó, chắc chắn đã khắc sâu vào trong tâm khảm của Mộ Dung Cương, suốt đời khó quên. Thậm chí, những kí ức cũ bị y cố gắng quên đi trong khoảnh khắc đó cũng không hề xuất hiện. Lúc này đây, có thể nói Mộ Dung Cương đã hiểu được chân lý tại sao ba ba y lại thích thay quần áo mới như vậy.
Nhưng mà, cái thứ lại bắt đầu quấy rối trong cơ thể là sao?
“Đủ rồi……” Trong giọng nói khàn khàn của Mộ Dung Cương để lộ ra phiền chán cùng ý tứ cự tuyệt. Y đã thỏa mãn, vậy gia khỏa kia có thể cút đi. (aka vắt chanh bỏ vỏ^3^)
Nhưng mà thế công lại càng thêm hung mãnh, địa phương vừa mới tới cao trào bủn rủn vô cùng, thật sự là vô lực gánh vác kích thích kịch liệt như vậy, Mộ Dung Cương thực mất hứng, vặn vẹo thân thể muốn lui ra ngoài.
Con mẹ nó thành thật chút coi!
Tiểu lưu manh quả thực muốn một chưởng đem y chụp cho hôn mê, nào có kẻ vô trách nhiệm như vậy chứ? Mình sướng đã rồi thì muốn vứt hắn qua một bên, y xem hắn là cái gì? Dù là đối với ngưu lang cũng không thể đối xử như vậy a!
Nhưng mà cục diện vừa mới mở ra, trăm ngàn không thể đắc tội gia khỏa keo kiệt này. Vì tính phúc lâu dài, Đường Mộ Dương quyết định nhịn.
Dùng cái giọng mà ngay cả bản thân cũng phải dựng đứng từng cọng lông tơ, Đường Mộ Dương nhẹ nhàng dỗ dành đối phương,“Tiểu Cương, cưng vừa đến đỉnh rồi, nhưng mà tôi thì chưa! Ngoan nào, để cho chú hai bắn ra được không?”
Không muốn! Mộ Dung Cương nhíu mày, giống như con rắn nước, ở dưới thân hắn vặn vẹo,“Nhưng mà, không thoải mái. Đau!”
Những lời này y nói ra thật đúng lý hợp tình! Đường Mộ Dương cắn răng, cắn răng, mới nhịn xuống xúc động muốn một ngụm cắn chết y, kiên nhẫn trấn an,“Ngoan, nghe lời, chú hai sẽ cho cưng sướng thêm một lần nữa.”
“Ư ──” Toàn thân vô lực khiến cho khẩu khí của Mộ Dung Cương bất giác có chút làm nũng,“Từ bỏ! Miệt mài quá độ, thương thân thể, tự chú làm tiếp đi!”
Y thừa dịp vẫn còn có một tia khí lực, nâng đùi phải lên, sau đó nâng tiếp đùi trái, trực tiếp đạp người nào đó ra.
Trên người dính dính khó chịu, muốn đi tắm…
Trong bóng tối, qua sông đoạn cầu Mộ Dung Cương không nhìn thấy, lửa giận của tiểu lưu manh đã bốc lên ngút trời!
Lao lên, từ đằng sau ôm chầm lấy y,“Nghe lời, chờ chú hai làm xong.”
Trời biết, tiểu lưu manh phải dùng bao nhiêu khống chế mới nói ra được những lời ôn hòa như vậy. Nhưng mà Mộ Dung Cương tựa hồ cho rằng Đường Mộ Dương không dám làm tới, trở nên như trẻ con mà rất vô lý bướng bỉnh,“Chú tránh ra! Tôi không thích, không muốn…… A!”
Không muốn cũng phải muốn! Tiểu lưu manh kiên quyết thờ phụng chân lý làm việc phải làm đến cùng, tuyệt đối không thể bỏ dở nửa chừng.
Tiếp đón cũng lười nói, trực tiếp từ đằng sau tiến nhập vào nhụy hoa vẫn còn ướt sũng.
Hai tay giữ chặt hai cánh tay y, hai chân kìm lấy hai chân lộn xộn của y, hôn lên sau cổ y trấn an,“Rất nhanh, rất nhanh thì tốt rồi, lại thêm một lần nữa!”
Rồi tiếp theo không nói nhiều nữa, liền tự cố tự trừu tống.
“Ân a…… Không muốn!” Mộ Dung Cương còn muốn cự tuyệt, nhưng mà tư thế làm từ đằng sau giúp cho đối phương chiếm được ưu thế, y bị người ta kẹp chặt từ đằng sau, có muốn giãy dụa cũng làm không được.
“Dừng lại!” Mộ Dung Cương cực lực muốn xoay người lại, nhưng không cách nào nâng người lên nổi.
Dáng người của Đường Mộ Dương thoạt nhìn tựa hồ không to lớn, nhưng ở trên giường lại quả thực có thể hoàn toàn đem y ôm lấy, mà y càng giãy dụa thì ngược lại càng giống như *** đãng mà nâng mông chủ động nghênh đón hắn, làm cho tiểu lưu manh càng thích, trong lòng mừng thầm, ước gì y càng giãy dụa nhiều thêm một chút. Ân, thay đổi tư thế quả nhiên làm vẫn là thích hơn. Đây không phải thường có câu Tái ông thất mã, yên tri phi phúc sao? (nói chung là truyện ngụ ngôn về ông già mất ngựa rồi lại được ngựa ý nói trong họa có phúc ấy, gg để biết thêm chi tiết)
Nhưng là vẫn còn vế sau nữa, chính là tái ông đắc mã, yên tri phi họa.(câu này đảo lại câu trên, trong phúc có họa)
Mộ Dung Cương chỉ cảm thấy cái thứ thô cứng đang hoành hành ngang ngược ác ôn trong cơ thể lại cứng rắn vài phần, giống như muốn đem lục phủ ngũ tạng của y xuyên thủng, hung hãn không ngừng thẳng tiến, lại thẳng tiến, hung hăng làm nhục địa phương đã muốn bủn rủn vô lực, y gần như muốn chết lặng. Cảm giác này một chút cũng không thích, y từ bỏ, từ bỏ!
“A ha!” Đột nhiên, làm như khởi động một cái mật mã, Mộ Dung Cương cả người chấn động, tiểu lưu manh cũng cảm giác được. Lại kích thích một chút, Mộ Dung Cương mẫn cảm lại chấn động một chút.
Ha ha! Trời cũng giúp ta!
Tiểu lưu manh cắn cắn vành tai Mộ Dung Cương, vui sướng khi người gặp họa,“Nguyên lai cưng sợ ngứa như thế?”
Mộ Dung Cương muốn khóc thét, y làm sao mà biết, gan bàn chân của mình bị ngón chân của tên hỗn đản kia cọ cọ một hồi, cư nhiên lại có phản ứng lớn như thế?
Nắm được bí mật mới của thân thể y, tiểu lưu manh đắc ý dào dạt,“Đến đây đi, chú hai sẽ cho cưng sướng đến chết!”
Rồi không nhiều lời nữa, hai tay giao nhau ôm đến trước ngực y, đùa bỡn hai cái núm đã sưng đỏ, hai chân kẹp chặt hai chân y, liều mạng cọ cọ gan bàn chân y, rồi mới chỉ huy thứ ác ôn nhiệt tình tăng vọt tốc độ trong cơ thể y càng thêm kịch liệt luật động.
Mộ Dung Cương hoàn toàn không chịu nổi!
Bị tấn công từ bốn phương tám hướng như thế, y nức nở bật khóc thành tiếng. Tiểu lưu manh, thật sự rất lưu manh! Sau này không bao giờ muốn làm với hắn nữa!
Nhưng đó là chuyện của sau này, mà lúc này đây, tiểu lưu manh vẫn không chịu dừng, chính mình vẫn phải ở dưới thân hắn mà không ngừng ngâm nga rên rỉ. Thậm chí, còn kêu lớn hơn so với vừa rồi, càng thêm phóng đãng hơn trước gấp bội.
Bởi vì tư thế cơ thể khiến cho y rất nhanh lại một lần nữa đạt tới cao trào, mà lần này so với lần trước còn nhanh hơn.
Suốt cả đêm nay, Mộ Dung Cương không biết mình đã thành ra cái dạng gì. Hoặc là nên nói, y căn bản không dám nhớ lại cả một cái đêm hoang đường như thế này.
Khi đang nặng nề ngủ bất chợt tỉnh dậy, bên tai Mộ Dung Cương tựa hồ còn quanh quẩn âm thanh *** mỹ của hai thân thể va chạm vào nhau. Là đang nằm mơ sao? Y có chút mơ hồ mà muốn lật người dậy để xem thử mấy giờ rồi…
Nhưng mà thân mình vừa hoạt động, liền cảm thấy có một cỗ nhiệt lưu từ trong cơ thể, thong thả chảy ra.
“Tỉnh rồi?” Một giọng nói khàn khàn vang lên bên tai y. Rồi trên người chợt nhẹ đi, là tay chân của người nào đó đang khoát trên trên người y rút ra.
Kí ức ào ạt ùa về như dòng thác Niagara, Mộ Dung Cương không thể tìm cách trốn tránh, chỉ có thể đối mặt.
“Chú……” Vừa mở miệng, lại phát hiện cổ họng mình tựa hồ như hỏng mất rồi, không thể nói tiếp được nữa.
“Muốn uống nước không?” Đường Mộ Dương cắt ngang lời y, rót một cốc nước ấm đưa qua,“Sáng nay tôi mới đun đấy, vốn muốn đi mua sữa cho em, nhưng mà sợ khi em tỉnh lại không thấy tôi thì sẽ tức giận nên chỉ đun tạm ít nước thôi.”
Bởi vì rất khát nên Mộ Dung Cương tự động xem nhẹ mấy từ mấu chốt, trước há mồm uống nước. Thật sự là rất khát, nước ấm vừa vào cổ, nhất thời cả người đều thoải mái hơn. Mở miệng thử cất tiếng, có vẻ đã khá hơn rồi.
“Mấy giờ rồi?” Bức rèm trong khách sạn dày quá nên hoàn toàn che mất đi ánh sáng, y hoàn toàn mất hẳn khái niệm về thời gian.
“Sắp 11 giờ, em đói bụng rồi đi? Muốn ăn cái gì? Tôi gọi giúp cho.” Tiểu lưu manh hóa thân thành người hầu, ân cần hỏi. Bộ dáng thật cẩn thận, giống như gấu đực vừa *** xong, sợ làm cho gấu cái tức giận, một ngụm liền xé xác hắn.
Nhưng mà Mộ Dung Cương vẫn rất tức giận, mặt không chút thay đổi kéo chăn xuống giường,“Tôi đi tắm.”
Tên chết tiệt này, sao không biết giúp y tắm rửa một cái? Đúng là đồ chuyên ở bẩn!
Trải qua một đêm “Xâm nhập trao đổi”, tiểu lưu manh tựa hồ học được thuật đọc tâm, chân chó giải thích, “Tôi cũng chưa tắm, tối hôm qua muốn ôm em đi tắm, nhưng mà em cứ giữ chặt lấy tôi, kiên quyết không cho tôi làm gì cả, tôi chỉ còn cách ôm em ngủ.”
Mộ Dung Cương hết chỗ nói rồi, rầu rĩ lên tiếng,“Thôi tôi tự đi tắm!”
Nhưng mà vừa đặt chân xuống đất, hai chân nhũn ra khiến cho y lảo đảo suýt nữa thì té ngã.
Đường Mộ Dương vội vàng đỡ lấy y, nhìn sắc mặt y càng lúc càng kém đi, đang muốn bảo cùng nhau tắm rửa vội vàng sửa lại thành hai chữ,“Cẩn thận!”
Mộ Dung Cương quẫn bách không chịu nổi, gạt tay hắn ra, cúi đầu tì tay vào tường, giống như sắp chết tới nơi mà lết vào phòng tắm.
Tiểu lưu manh ở đằng sau thở nhẹ một hơi, không nổi cáu là dấu hiệu tốt. Thấy y không có cầm quần áo theo, vội quay đi mở vali của y kiểm tra.
Di? Đây là cái gì? Tiểu lưu manh cầm lấy bình thuốc nhỏ tò mò nghiên cứu.
Mộ Dung Cương chán ghét đến chết cái gương lớn trong phòng tắm.
Bởi vì nó phản xạ rõ ràng hình ảnh thê thảm của mình lúc này. Cúi đầu cố gắng không để ý đến nó, mở vòi nước nóng, làm cho hơi nước nhanh chóng tràn ngập khắp gian phòng, lúc này mới an tâm bắt đầu rửa mặt.
Nhưng mà ở giữa hai chân, niêm dịch đáng ghét cứ trào ra không ngừng, không muốn để ý cũng không xong, đành phải cố gắng xoay người, tìm cách tẩy trừ một chút.
Tên tiểu lưu manh chết tiệt! Mộ Dung Cương căm giận oán niệm, ngay cả áo mưa cũng không mang, cũng không biết ở trong cơ thể y bắn bao nhiêu, lần sau mà còn như vậy thì……
Không đúng, không có lần sau! Mộ Dung Cương hạ quyết tâm, muốn cùng hắn nhất đao lưỡng đoạn. Có lẽ căn bản dùng từ này cũng không đúng đi, tiểu lưu manh kia bất quá chỉ là cùng y chơi bời một chút mà thôi, hắn sẽ không thật lòng đâu.
Mộ Dung Cương đột nhiên buồn bực vung tay đập mạnh xuống mặt nước khiến nó bắn tung tóe lên trên tường, tiểu lưu manh chết tiệt!
Đến lúc muốn ra ngoài, Mộ Dung Cương mới nhớ tới mình không có cầm quần áo theo.
Vừa định mở cửa kêu một tiếng, tiểu lưu manh đã sớm đợi sẵn trước cửa,“Em muốn mặc bộ nào?” Hắn ôm cả cái vali lại luôn.
Mộ Dung Cương vừa chỉ bộ đồ nào đó, tên người hầu liền lập tức cung kính dâng lên. Muốn đóng cửa thay đồ, Đường Mộ Dương lại cười cười tiến vào, đang muốn phát giận, lại nghe hắn nói,“Em ở ngoài thay đi, tôi giặt chỗ đồ này đã.”
Rồi mới, dịu dàng hôn lên môi y,“Được rồi, tối hôm qua là tôi không tốt, không cần tức giận. Sấy tóc cho khô đi, đợi tôi giặt đồ xong thì ra ngoài ăn cơm.”
Ôi chao! Tiểu lưu manh ở trong lòng kêu gào, gia khỏa hoàn toàn không biết khi mình bĩu môi, vẻ mặt tức giận có bao nhiêu khả ái, khả ái đến mức khiến cho hắn muốn kéo y lại xơi ngay tại chỗ.
Bất quá không được, thời điểm chưa tới, tiểu lưu manh nhịn. Chỉ là sau khi đóng cửa rất nhanh siết chặt nắm tay, âm trầm tà tà cười, “Một ngày nào đó!”
Hắn sẽ thực hiện được giấc mơ của mình.
Nhưng mà khi tiểu lưu manh trở ra, không có ai đợi hắn cả. Mộ Dung Cương vứt bỏ hắn, tự mình đi ăn cơm.
Không sao cả! Năng lực chịu đả kích của tiểu lưu manh có thể so sánhvới loài gián, cục cưng chỉ là thẹn thùng thôi, không thành vấn đề, rất nhanh có thể thu phục. Chỗ này nào có rộng lớn gì cho cam, gia khỏa kia lại không thể lên trời xuống đất, có thể trốn đi đâu?
Cho nên rất nhanh, tiểu lưu manh đã tìm được y ở trong nhà ăn.
Tác giả:
Viết H không dễ dàng, cầu phiếu!Hha ha, H lần đầu tiên xong rồi, nhưng mà bánh bao thì còn phải làm vài lần nữa mới có, cho nên mọi người còn có nhiều H để xem. Cạc cạc ~
Tiểu Cương òa khóc……
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT