Cố Hiểu Kha có chút chần chờ, hay là cô cứ hỏi thẳng vấn đề muốn hỏi.
"Làm sao có thể chứ?"
Lâm Thiển Y trợn to mắt, cất cao giọng, ai sẽ cùng cái tên tính tình thất thường này ở cùng một chỗ? Cho dù là miễn cưỡng ở cùng một chỗ, vậy cũng tuyệt đối là vì bị ép buộc.
Trong suốt quá trình Hạ Minh Duệ vẫn giữ im lặng, nói thật, việc Cố Hiểu Kha đột nhiên xuất hiện khiến anh không kịp ứng phó. Anh cũng không nghĩ tới nhanh như vậy cô đã tìm đến anh.
"Cô thật sự là người giúp việc trong nhà của Duệ? Đừng trách tôi nghi ngờ, Duệ đối với cô dường như rất đặc biệt!"
Duệ luôn luôn là người lạnh như băng, chớ ai đến gần, dĩ nhiên cô là một ngoại lệ. Nếu không phải là như thế, Duệ cũng sẽ không đối xử với cô khác biệt, sợ rằng cô cũng giống như những người phụ nữ khác, nhưng mà Lâm Thiển Y này không khỏi khiến cô phải đánh giá lại.
Thái độ của cô ấy đối với Duệ không giống như của một người giúp việc, đối diện với Duệ cô ấy cũng không cảm thấy áp lực, đó là cảm giác sòng phẳng, điều này ngay cả chính cô cũng không làm được. Có lúc đối mặt với Duệ cô cũng sẽ không tự chủ được trở nên dè dặt, chỉ sợ mình nói sai một câu chọc anh không vui.
Nhưng mà Lâm Thiển Y ở trước mặt này mặc dù có đôi lúc cô nói chuyện ngay cả mình nghe cũng không lọt tai, nhưng vô lý là, Duệ mặc dù có tức giận nhưng cũng không trách cứ cô ấy, thậm chí hình như còn có chút cảm giác thích thú?
Ông trời ơi! Là cảm giác của cô sai hay Duệ đã thay đổi?
Cô thế nào lại cảm thấy Duệ lúc này không giống như trước kia nữa?
"Ha ha, cũng không đến nỗi đặc biệt, tên kia chính là tên ác ma!"
Lâm Thiển Y vốn tính nói Hạ Minh Duệ là tên khốn kiếp, nhưng có khả năng sắc mặt tên kia trở nên thối, vì vậy không nhịn được nhỏ giọng lầm bầm mấy câu.
Đúng lúc này, ông lớn Hạ Minh Duệ lên tiếng, kinh hoàng này không phải là chuyện đùa.
"Bọn anh ở cùng một chỗ lâu rồi!"
"Cái gì?"
"Cái gì?"
Hai người phụ nữ dường như trăm miệng một lời.
Cố Hiểu Kha hoàn toàn không dám tin, khiếp sợ với những gì mình nghe được, Duệ sống chung với một người phụ nữ? Sự thật này không khác gì cô đang ở đầm rồng hang hổ.
Lâm Thiển Y thì lại há to miệng kinh hoàng, tên khốn kiếp này nói cái gì đó? Bình thường một chữ cũng luyến tiếc, tại sao tới lúc quan trọng lại nói hưu nói vượn? Cô hận không thể tiến lên xé nát miệng anh, đỡ cho anh phải ăn nói lung tung.
"Ha ha, cô Cố đừng nghe anh ấy nói bậy, không có chuyện đó đâu!"
Lâm Thiển Y cười gượng gạo, ấp úng giải thích
"Tôi còn chưa nói hết, hai người gấp cái gì? Cô ấy là người giúp việc 24/24, không ở nhà anh nghỉ ngơi thì ở đâu?"
Lần này đến phiên Cố Hiểu Kha há to miệng, đối với sự kiềm chế tốt của bản thân, đây quả thực không thể tưởng tượng nổi.
"Này, anh ở đây đánh rắm à!"
Lần này Lâm Thiển Y thật sự nổi giận, quả đấm nhỏ hướng Hạ Minh Duệ bay tới.
Cố Hiểu Kha vẫn còn đang khiếp sợ, đối với lời nói thô lỗ vừa thốt ra của Lâm Thiển Y tâm tình càng xuống thấp.
Cái thế giới này là thế nào? Cô mới rời đi Duệ một tháng thôi, sao lại có biến hoá lớn đến vậy chứ!
Càng làm cho cô hoá đá đó là đối với lời mắng chửi thô lỗ của Lâm Thiển Y, Duệ cư nhiên không phản ứng? Nếu là trước kia có người dám nói chuyện với anh như vậy, thi thể người kia sớm đã lạnh hơn nửa phần, nhưng mà cô đang thấy gì đây?
Quả đấm nhỏ của Lâm Thiển Y cũng chưa chạm đến người Hạ Minh Duệ, ngược lại bị Hạ Minh Duệ chụp trong tay, xoay tay cô lại phía sau.
Lâm Thiển Y khom người, khuôn mặt nhỏ nhắn nhíu lại, gương mặt thống khổ.
"Hạ Minh Duệ, tên khốn kiếp này, mau buông tay bà ra!"
"A, a, đau chết tôi. Tôi sai rồi có được không, ngài buông tay đi!"
Lâm Thiển Y nóng nảy, cô càng la càng gọi, khí lực Hạ Minh Duệ càng lớn. Cô cảm thấy cổ tay mình muốn gãy luôn rồi?
Hồi lâu sau, lúc cô toát mồ hôi lạnh thì Hạ Minh Duệ rốt cuộc chịu buông tay. Sau khi lấy lại tự do, Lâm Thiển Y lập tức nhảy ra xa tránh anh. Cô núp ở sau lưng Cố Hiểu Kha, cô không tin ngay trước mặt bạn gái mình anh còn dám đánh cô.
Lâm Thiển Y xoa xoa cổ tay có chút đau, phía trên còn lưu lại dấu tay của Hạ Minh Duệ, đã đỏ rồi, tên khốn kiếp này thật dã man.
Cố Hiểu Kha mỉm cười nhìn hết thảy mọi chuyện, dường như sự lỗ mãng của cô gái trước mặt cuối cùng cũng khiến tâm tình Duệ có chút dao động giống như mọi người. Cái bộ dạng này của Duệ ngay cả cô cũng chưa từng thấy qua.
"Được rồi, hai người đừng náo nữa, chúng ta về nhà đi!"
Không biết tại sao, mặc dù cảm thấy Lâm Thiển Y và Duệ có quan hệ đặc biệt, nhưng mà cái cô gái dám nói tục này khiến Cố Hiểu Kha có chút thiện cảm.
Vì vậy lúc xuống xe, trong tay Lâm Thiển Y kéo hành lý của Cố Hiểu Kha, tức giận theo sau lưng hai người đang tay trong tay, vẻ mặt muốn có bao nhiêu bi phẫn thì có bấy nhiêu.
Tại sao tối nay cô phải theo bọn họ ở cùng một chỗ?
Trong phòng Hạ Minh Duệ, Cố Hiểu Kha để lại túi xách của mình xuống, đầu tiên là tò mò đánh giá chung quanh, mặc dù có chút xa hoa nhưng phòng của Hạ Minh Duệ cũng không khoa trương, lấy hai màu trắng đen làm chủ đạo, thoạt nhìn đơn giản mát mẻ lại không mất đi khí thế.
"Ngẩn ngơ ở cửa làm gì? Chẳng lẽ em muốn ngủ ở ngoài cửa?"
Hạ Minh Duệ đổi lại dép, khoanh tay hài hước nhìn cô gái “nào đó” đứng ngoài cửa tay xách hành lý, cái miệng nhỏ nhắn dẩu lên.
Lâm Thiển Y giận dữ trợn mắt nhìn anh một cái, đem hành lý trong tay chất thành đống trước mặt anh, thân thể nhỏ nhắn chen lấn mà vào, đứng đối diện với Hạ Minh Duệ, sau đó áp sát vào anh, mắt to híp lại nhỏ giọng nói.
"Có ai nói với anh rằng anh rất nhỏ mọn? Rất ích kỷ? Một chút phong độ quang minh lỗi lạc cũng không có?"
"Em là người đầu tiên!"
Hạ Minh Duệ ở trên cao liếc Lâm Thiển Y một cái, biểu hiện trên mặt không thay đổi.
Được rồi, so về da mặt dày cô thua, nhưng mà tức giận trong lòng lúc này nếu không nói ra, cô không thoải mái.
"Anh nói anh là đàn ông sao có thể để phụ nữ mang đống hành lý nặng vậy chứ? Anh có còn là người không hả?"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Thiển Y đỏ bừng, bởi vì kéo hành lý nặng nên vẫn còn thở hổn hển, mà cái tay nhỏ lại chỉ vào cổ áo Hạ Minh Duệ.
"Ở trong mắt tôi em cũng không phải là người phụ nữ có thể khiến đàn ông thương xót, em chẳng qua chỉ là người giúp việc tôi dùng tiền thuê, không phải sao?"
"Anh!"
Hai tròng mắt Lâm Thiển Y chợt trợn to, người đàn ông này lại còn không giữ chút nhân phẩm nữa?
Không nhìn Lâm Thiển Y tức giận, mắt đẹp của Hạ Minh Duệ nheo lại, có chút ghét bỏ nói.
"Nhanh đi tắm đi, trên người em khó ngửi chết đi được!"
"Phải không vậy?"
Lâm Thiển Y vừa nhìn chằm chằm Hạ Minh Duệ vừa nâng cánh tay lên ngửi ngửi, làm gì có mùi gì đâu? Rất thơm mà!
Đúng là người có ánh mắt kém cỏi, lỗ mũi không thính gì cả.
"Nhanh đi tắm đi!"
Hạ Minh Duệ thúc giục khiến Lâm Thiển Y tức giận, vừa lúc này Cố Hiểu Kha sau khi xem xét phòng Hạ Minh Duệ đi ra.
"Duệ, em muốn tắm, phòng tắm ở đâu?"
Hạ Minh Duệ chỉ về phía sau lưng Cố Hiểu Kha, lúc này Lâm Thiển Y đã kéo hành lý đi tìm chỗ sắp xếp cho ổn thoả.
Lúc Lâm Thiển Y đi ra, Hạ Minh Duệ đang vùi trên ghế sô pha xem TV, thấy Lâm Thiển Y đi tới, không nhịn được lần nữa nói, "Nhanh tắm đi!"
"Anh hai à, anh không thấy cô Cố đang tắm sao?"
Hạ Minh Duệ quay đầu, dùng ánh mắt như nhìn một người ngu ngốc nhìn Lâm Thiển Y.
"Em là heo à, đâu phải chỉ có một phòng tắm, chẳng lẽ em muốn tắm cùng tôi?"
"Cút!"
Quả thật là kẻ giàu có, bạn gái ở chỗ này, còn dám đùa giỡn cô.
Lâm Thiển Y cùng Cố Hiểu Kha dường như là tắm xong ra ngoài cùng lúc.
Thời gian cũng không còn sớm, đã hơn mười giờ tối, Lâm Thiển Y đã sớm buồn ngủ mà ngáp liên miên, liếc mắt nhìn Hạ Minh Duệ vẫn đang xem TV như cũ, cô bắt đầu đuổi người.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT