"Ừm, anh vừa nói em liền cảm thấy đói bụng."

Nhìn hai người cứ thế đi lên lầu, khoé mắt Lâm Thiển Y giật giật, thật đúng là xem cô như người vô hình mà.

"Ừm, Hạ Minh Duệ này!"

Lâm Thiển Y đứng yên tại chỗ, giọng nói trong trẻo mang theo chút do dự. Cô thấy Hạ Minh Duệ dừng bước, sau đó quay đầu, vẻ mặt mang theo nghi ngờ chăm chú nhìn cô.

"Tôi đậu xe ở chỗ này nha, có thể hay không để tôi về nhà trước?"

Lâm Thiển Y nói xong liền rụt cổ lại, bởi vì cô cảm thấy không khí xung quanh có chút lạnh.

"Về nhà? Ăn cơm trước đã!"

Hạ Minh Duệ cau mày, có điều đối với việc Lâm Thiển Y chủ động nói về nhà trong lòng anh vẫn là có chút hài lòng, cũng không biết khi anh biết được câu nói về nhà của Lâm Thiển Y là chỉ nhà mình chứ không phải nhà của Hạ Minh Duệ anh, trong lòng sẽ là biểu tình gì.

"Ừ, đúng đó, tôi cũng hơi đói rồi, tôi trở về nhà ăn gì đã, hai người cứ tự nhiên!"

Lần này lông mày Hạ Minh Duệ nhíu lại càng sâu, người phụ nữ này thật sự không hiểu lời anh nói sao? Hay là đang giả bộ hồ đồ?

"Tôi nói là chúng ta cùng nhau ăn!"

"Ặc, chuyện đó..."

Cô kỳ thật muốn nói hai người các ngươi hẹn hò, lẽ nào cần cô làm kỳ đà cản mũi chứ? Như vậy không tốt!

Nhưng khi nhìn thấy sắc mặt càng ngày càng lạnh của Hạ Minh Duệ, Lâm Thiển Y lúng túng cười hai tiếng.

"Ừm, được!"

Hài lòng khi lấy được câu trả lời mình mong muốn, Hạ Minh Duệ tiếp tục cùng mỹ nữ sóng vai đi lên lầu, chỉ có cô đáng thương theo sau lưng bọn họ giống như người hầu nhỏ vậy, trong phút chốc có chút cảm giác chán nản.

--- -------

"Muốn ăn gì?"

Hạ Minh Duệ đem thực đơn đưa cho mỹ nữ ngồi đối diện, trong mắt là sự dịu dàng ít gặp.

"Gì cũng được, anh gọi món nào em cũng thích ăn hết!"

Mỹ nữ vui vẻ dịu dàng nhìn chằm chằm gương mặt tuấn tú của Hạ Minh Duệ, mắt cũng không chớp.

Hạ Minh Duệ bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là tiện tay gọi mấy món mà bình thường mỹ nữ thích ăn, sau đó đưa mắt sang nhìn Lâm Thiển Y.

"Còn em, muốn ăn gì?"

"Tôi?"

Lâm Thiển Y há to miệng, dường như không kịp phản ứng lại từ lúc Hạ Minh Duệ đột nhiên quay mặt lại cùng cô nói chuyện. Cô đưa một ngón tay chỉ chỉ chóp mũi mình.

"Không phải em, chẳng lẽ là heo sao?"

Người phụ nữ này lại nghĩ cái gì vậy chứ?

"Anh mới là heo!"

Lâm Thiển Y nhỏ giọng nói, tức giận ném ra một câu "Gì cũng được!"

Hạ Minh Duệ liếc cô một cái, vẻ mặt cực kỳ bình tĩnh, cũng không có hành động tức giận hay biểu hiện nổi giận nào. Điều này đối với mỹ nữ ưu nhã ngồi đối diện quả thực là khó tin, chẳng lẽ cô không có bên cạnh Duệ một tháng này đã xảy ra chuyện gì sao? Tại sao cô cảm thấy Duệ dường như đã thay đổi?

"Duệ, anh không giới thiệu một chút sao? Cô ấy là ai vậy?"

Cố Hiểu Kha trên mặt vui vẻ không giảm, ánh mắt tò mò nhìn về phía Lâm Thiển Y

"Cô ấy?"

Hạ Minh Duệ nhìn Lâm Thiển Y một cái, vẻ mặt khiến người khác không đoán được, mà Lâm Thiển Y cũng trợn to mắt, cô ngược lại muốn nhìn một chút xem Hạ Minh Duệ như thế nào giới thiệu cô, chẳng lẽ nói cô là tình nhân của anh? Nhưng người phụ nữ đối diện xem ra cũng không phải đơn giản chỉ là bạn gái bình thường, đối với Hạ Minh Duệ mà nói hẳn là một người quan trọng mới đúng!

"À, đây là Cố Hiểu Kha, ở Mỹ cô ấy là..."

Hạ Minh Duệ hướng về phía Lâm Thiển Y đưa tay giới thiệu, chẳng qua là hai chữ phía sau còn chưa nói hết liền bị Cố Hiểu Kha cắt ngang.

"Xin chào, tôi là Cố Hiểu Kha, tôi là bạn gái của anh ấy ở Mỹ. Hôm nay vừa trở về nước, rất hân hạnh được làm quen!"

Khi nghe được hai chữ bạn gái, Lâm Thiển Y chỉ cảm thấy trong đầu ong ong, cô không khỏi quay đầu lại nhìn về phía Hạ Minh Duệ.

Lông mày thanh tú của Hạ Minh Duệ hơi nhíu lại, anh nhìn Cố Hiểu Kha một cái, ánh mắt kia có chút phức tạp, cho nên Lâm Thiển Y căn bản là không hiểu hàm ý bên trong, nhưng anh không phản bác vậy chứng tỏ đó là sự thật.

Sau đó cô nghe thấy giọng mình.

"Xin chào, tôi là Lâm Thiển Y!"

Cô cố ý không đề cập tới thân phận của mình, chẳng qua chỉ là không muốn Hạ Minh Duệ lúng túng, dù sao bạn gái người ta đang ngồi ở đây.

"Không định cho tôi biết quan hệ của hai người sao? Hai người thoạt nhìn quan hệ không tệ nha, chắc hẳn là bạn rất thân phải không?"

"À!"

Tình nhân có tính hay không? Lâm Thiển Y lúng túng cười cười, ánh mắt chột dạ nhìn trái phải.

Dường như cảm thấy Lâm Thiển Y có chút trốn tránh vấn đề này, Cố Hiểu Kha ở trong lòng đã có kết luận. Lâm Thiển Y này đoán chừng là người theo đuổi Duệ, chỉ là Duệ đối với người này hình như không ghét, đây không thể không nói là một kỳ tích. Duệ thật ra rất ghét phụ nữ, điều này cũng đủ chứng tỏ Lâm Thiển Y ở trong lòng Duệ có một vị trí đặc biệt.

Cho nên Cố Hiểu Kha mong đợi nhìn Hạ Minh Duệ.

"Cô ấy là nữ giúp việc nhà anh!"

Lời này không chỉ khiến Cố Hiểu Kha vui vẻ đến cứng miệng mà ngay cả Lâm Thiển Y cũng ngẩn ra, dường như không nghĩ tới Hạ Minh Duệ sẽ trả lời như vậy. Cô còn tưởng rằng Hạ Minh Duệ dù không tốt đến mấy cũng sẽ nói cô là nhân viên gì đó trong công ty anh.

Một tia khổ sở tràn ra nơi khoé miệng, coi như là vì bạn gái của anh cũng không cần phải chê bai cô vậy chứ?

Một bữa cơm mà Lâm Thiển Y ăn không ngon cuối cùng cũng kết thúc.

"Duệ, em mới đến, còn chưa sắp xếp chỗ ở."

Cha mẹ Cố Hiểu Kha đều ở Mỹ, ở Trung Quốc căn bản cũng không có chỗ đặt chân, thật ra cô muốn hỏi có thể ở trong nhà Hạ Minh Duệ không? Nhưng nghĩ lại thì như vậy có phải trực tiếp quá hay không? Vì vậy ánh mắt mong đợi nhìn Hạ Minh Duệ.

"Không cần lo lắng, anh đã sắp xếp chỗ ở cho em xong xuôi rồi!"

Biểu hiện của Hạ Minh Duệ hết sức bình tĩnh, không có chút nào là muốn cùng bạn gái ở chung một chỗ.

"Thật không? Ở cùng với anh sao?"

"Không phải, chỗ ở của anh chật chội hai người không ở được, anh tìm một chỗ khác cho em."

"Chỗ ở của em và anh có gần nhau không?"

Trên khuôn mặt xinh đẹp của Cố Hiểu Kha có chút mất mát, bất quá rất nhanh sau đó liền được một tầng vui mừng khác thay thế, nếu như ở gần cũng tốt, cô có thể đi tìm anh.

"Không gần!"

Hạ Minh Duệ ở chính là tầng trên cùng, khi ấy khu căn hộ nhà anh bán rất chạy, đến nay đã không còn phòng trống, cơ bản là đã bán hết sạch.

"Ừm!" Một chút hy vọng cuối cùng cũng tan biến.

"Vậy tối nay em ghé nhà anh được không?"

Giọng nói mang theo chút mong đợi, Hạ Minh Duệ môi mỏng mím chặt.

"Anh nói nhà anh không có dư phòng để ngủ!"

"Em không ngại ngủ ở sô pha đâu!" Chỉ cần có thể ở cùng anh.

"Sao cũng được!"

Thái độ Hạ Minh Duệ rõ ràng có chút không tốt, nhưng là đối với Cố Hiểu Kha anh lại không thể nhẫn tâm cự tuyệt.

Khi xe chạy đến khu căn hộ Hạ Minh Duệ, Lâm Thiển Y chần chừ hồi lâu mới nói.

"Chuyện này, hai người vào đi, tôi về nhé!"

"Đã trễ thế này, có cần Duệ đưa cô về nhà không?"

"Em đi đâu?"

Hai giọng nói, một dịu dàng tinh tế, một mang theo lãnh ý.

"Về nhà chứ sao, còn có thể đi đâu nữa?"

Lâm Thiển Y bất mãn liếc mắt, nhà Hạ Minh Duệ phòng ốc đủ lớn đủ xa xỉ nhưng mà tên khốn kia chỉ chuẩn bị một phòng ngủ, cô chẳng lẽ còn muốn chen chúc sao? Huống chi người ta có bạn gái, cô đi coi chuyện gì xảy ra ư?

"Em dám đi thử xem!"

Giọng nói lạnh băng mang theo mười phần nguy hiểm.

"Nhưng mà, tôi ngủ ở đâu?"

Lâm Thiển Y ngẩng cao cổ, trợn tròn đôi mắt lấp lánh, bất mãn phản bác. Tên khốn kiếp này thành tâm khi dễ người phải không? Bị chọc cho tức giận, Lâm Thiển Y không có chú ý tới ánh mắt hoài nghi của Cố Hiểu Kha, càng không chú ý tới lời nói này của cô khiến người ta suy nghĩ xa xôi điều gì.

Lời nói của Lâm Thiển Y bất quá tự nhiên mà nói ra, nhưng trong mắt Cố Hiểu Kha lại chói mắt như vậy. Cô cùng Duệ giống như người bên ngoài không thể chen ngang, ngay cả bản thân là người phụ nữ duy nhất có thể đến gần Duệ cũng không cách nào hiểu được.

"Hai người ở cùng một chỗ?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play