Đột nhiên có một ngày, Quý Tiểu Đông nhận được thông báo nói cô phải tham dự hội nghị cấp cao. Lúc này, cô đang thay quyền quản lý cho quản lý Dương thì đương nhiên cô cũng phải đến dự họp. Đây là lần đầu tiên cô được tham gia loại hội nghị như thế này. Tuy mấy ngày qua cô đã trải qua rèn luyện cực khổ nhưng trong lòng cô vẫn không khỏi có chút thấp thỏm và bất an.

Có thể là vì trong phòng họp xuất hiện nhiều khuôn mặt xa lạ, lại có rất nhiều người đang len lén nhìn kỹ Quý Tiểu Đông, thậm chí họ còn thì thầm nghị luận về thân phận của cô.

Chỉ chốc lát sau, tất cả mọi người đến đông đủ, Hoàng Phủ chính bắt đầu chủ trì hội nghị.

"Chào tất cả mọi người, ngày hôm nay triệu tập mọi người đến đây là vì có chuyện quan trọng muốn nói với tất cả mọi người. Hiện tại, tôi xin giới thiệu với các vị đây là Quý Tiểu Đông ở bộ phận hành chính, là người tạm thời thay thế chức vụ của quản lý Dương. Vì quản lý Dương có việc xin nghỉ dài hạn nên tạm thời chức vụ này sẽ do cô ấy thay thế. Mong các vị nhiệt tình giúp đỡ."

Quý Tiểu Đông đứng lên khom người chào, lễ phép cúi chào giữa những tiếng vỗ tay của mọi người, nói: "Cảm ơn các vị, tôi vẫn còn là một người mới, xin các vị giúp đỡ nhiều hơn."

Không lâu sau đó, hội nghị chính thức bắt đầu. Vì chưa tới lúc bộ phận hành chính báo cáo doanh số nên Quý Tiểu Đông đều im lặng ngồi đó. Chỉ khi nào cần có ý kiến cô mới giơ tay phát biểu một vài câu để chứng tỏ mình vẫn còn có mặt trong phòng họp này.

"Được rồi, trước khi kết thúc buổi họp, tôi muốn nghe ý kiến của mọi người về một vấn đề nhỏ."

Ánh mắt của Hoàng Phủ Chính lướt qua nhìn khắp mọi người đang có mặt ở đây một lần, sau đó anh chăm chú nói: "Trước đây không lâu, nghe nói trong thành phố nọ có một công ty lớn bị mất trộm. Ở thời điểm đó, dĩ nhiên công ty kia chưa trang bị đến những trang thiết bị tối tân như hiện nay, cũng không có camera thu hình lại nên khi cảnh sát đến điều tra thì họ cũng lập tức lâm vào thế bí, đến giờ vẫn không thể nào phá được vụ án trộm đó. Sau khi tôi xem tin tức đó thì cũng cảm thấy rất khiếp sợ, đồng thời nghĩ lại thật sự hiện giờ công ty chúng ta có phải đã quá lơi lỏng trong việc lắp đặt camera ghi hình lại phòng khi có việc cấp thiết xảy ra? Tôi cũng đã từng hỏi qua bảo vệ dưới lầu, toàn công ty chỉ có một cái camera được đặt ngay cửa chính và một camera ở bãi đậu xe mà thôi. Vì lẽ đó, tôi cũng muốn hỏi rằng chúng ta có nên xem xét trang bị thêm nhiều camera tối tân với mục đích bảo vệ sinh mạng của nhân viên và tài sản của công ty cũng như từng cá thể nhân viênhay không?"

Toàn thân Quý Tiểu Đông hơi chấn động, cô ngẩng đầu lên nhìn Hoàng Phủ Chính cũng đồng thời chạm ánh mắt của anh nhưng chỉ một hồi sau cô lại rất nhanh dời mắt đi. Cô cũng hiểu rõ cái gọi là "công ty lớn" chính là đang ám chỉ đến công ty nào rồi. Tuy cô biết rõ Hoàng Phủ Chính đã đích thân sắp xếp giải quyết vụ việc này nhưng cô không nghĩ đến anh sẽ để tâm đến chuyện này như vậy.

"Tôi cho rằng trang bị thêm nhiều camera cũng là một phúc lợi cho nhân viên. Ở vào tình thế như vậy, công việc sẽ suôn sẻ hơn rất nhiều đồng thời cũng khiến cho nhân viên có cảm giác an toàn hơn khi làm việc ở đây."

"Đúng đấy, nói như vậy, nếu đặt nhiều camera thu hình ở nhiều nơi thì tỉ lệ phạm tội sẽ giảm đi rất nhiều."

"Ở Thượng Hải, camera thu hình trở thành một thứ không thể thiếu. Đồng thời nó cũng là một trong những thiết bị được những người chủ sử dụng nhiều nhất trong việc quản lý các nhân viên của họ. Rõ ràng nó đạt hiệu quả cao về khía cạnh này."

Nhìn thấy không ít người góp ý thảo luận và đồng tình với mình như vậy, Hoàng Phủ Chính cũng cảm thấy thoải mái chút ít.

"Không biết tổng giám đốc muốn lắp đặt camera ở những nơi nào?"

Một giọng âm trầm vang lên từ nơi góc tối xa xôi ngay chỗ Quý Tiểu Đông đang ngồi. Hoàng Phủ Chính nhìn cô, tựa hồ rất hài lòng với sự tích cực tham dự của cô, anh mở miệng đáp: "Ngoại trừ tăng cường thêm ở những nơi bên ngoài, tôi còn dự định đặt ở mỗi tầng trệt hành lang. Như vậy cho dù có người đi bộ bên ngoài hành lang thì camera cũng sẽ thu lại hình ảnh rõ nét, đây cũng chính là một điểm mấu chốt chủ yếu."

"Đặt camera là chủ yếu để bắt được tội phạm chứ không phải không tin tưởng mọi người. Tôi cảm thấy nếu như đặt ở hành lang thì cũng có thể thấy rõ ai đang làm việc riêng tư trong giờ làm việc."

"Các công nhân viên sẽ làm việc riêng tư gì ở ngoài hành lang đây?"

"Nói thí dụ như, các vị nam từ phòng vệ sinh ra quên kéo khóa quần, khi quay trở lại chỗ ngồi thì mới phát hiện. Vậy xin hỏi mọi người lúc đó mọi người sẽ nghĩ như thế nào?"

Nói xong câu đó, quả nhiên có mấy người nam lén lút cúi đầu nhìn xuống đũng quần của mình.

Hoàng Phủ Chính không đồng ý phản bác nói: "Đây chỉ là những hiện tượng ngẫu nhiên, sẽ không xảy ra thường xuyên."

"Trên hành lang, quả thực có thể xảy ra rất nhiều chuyện, nói thí dụ như không cẩn thận té ngã chổng vó, lúc đó sẽ không dám báo với đồng nghiệp chờ mình một chút. Tôi nghĩ lúc đó người trong cuộc sẽ không hy,vọng mình bị người khác nhìn thấy những cảnh tượng như vậy. Mặc dù nói xác suất xảy ra những tình huống như vậy cực kì ít nhưng ai là tội phạm thì làm sao chúng ta biết trước được?"

Một người đàn ông thoáng có tuổi nói tiếp: "Mặc dù nói cơ hội phần tử tội phạm đột nhập vào đây không nhiều nhưng đó chính là biện pháp ngăn ngừa hữu hiệu nhất. Chúng ta chỉ lợi dụng điểm đó để bảo vệ tính mạng và tài sản của chính chúng ta mà thôi."

"Chỉ vì chỉ ngăn ngừa tội phạm mà lại làm bại lộ sự riêng tư của cả ngàn công nhân sao? Tôi cảm thấy đánh đổi quá lớn."

"Chúng ta trang bị máy thu hình mục đích là muốn xem lại tung tích của những phần tử tội phạm chứ không phải muốn vạch trần việc cá nhân của bất kỳ ai."

"Vấn đề là máy thu hình không phải là não người, nó chỉ có chức năng ghi lại những sự việc đã xảy ra mà không quan tâm người đó có phải là phần tử tội phạm hay là công nhân tốt."

Một đồng nghiệp nam lại tán đồng nói tiếp: "Thứ cho tôi lên tiếng nhắc nhở, nếu camera có quay lại những cảnh cá nhân hóa thì nó cũng sẽ không thể tiết lộ ra ngoài được. Những cuộn băng ghi hình này chỉ do bộ phận bảo vệ giữ, nếu không có lệnh của cấp cao thì họ cũng không có quyền công khai."

Một nhân viên nữ đeo kính cũng tiếp lời nói: "Tuy là như vậy nhưng chỉ cần là việc riêng tư thì sẽ có lúc bị phơi bày. Hiện tại, camera sử dụng mạng internet đều rất đa dạng, ngay cả Ohbama ở nhà trắng còn bị công khai ảnh thật của chính mình thì các người thấy có chuyện riêng tư nào mà giấu diếm mãi được?"

"Ohbama là nhân vật nổi tiếng khiến cả thế giới chấn động, có quá nhiều người muốn biết hành tung của ông ta. Còn chúng ta chỉ là dân chúng bình thường, không mấy người quan tâm đến chúng ta đâu."

"Anh nói vậy cũng nghĩa là nếu người muốn biết tin tức của anh chính là kẻ thù hay chí ít là người yêu thầm anh. Nếu họ biết bí mật của anh thì họ sẽ dùng nó để theo đuổi anh. Đến lúc đó anh sẽ cảm thấy vui vẻ sao?"

"Tôi không có kẻ thù, cũng không ai thầm mến tôi."

"Coi như là vậy nhưng nếu người bảo vệ xem vài chuyện riêng tư khá thú vị của anh thì anh ta có thể sẽ dùng internet lan tràn rộng rãi trong cộng đồng dân cư mạng thì sao? Hiện tại, lỗ hổng của việc lạm dụng mạng internet quá lớn, tin tức lại lan truyền rất nhanh, những người lướt trên mạng không thật sự quan tâm anh nghĩ gì, họ chỉ muốn chơi đùa chút thôi mà người trong cuộc lại không cảm thấy như vậy."

Một người trông giống như cấp trên của bộ phận bảo vệ không vui mở miệng nói: "Nói như cô, vậy chính là cô đang hoài nghi bộ phận bảo vệ không giữ kỷ luật nghiêm túc sao? Bọn họ vốn có nhiệm vụ là giữ gìn an toàn cho toàn công ty thì làm sao có thể sẽ phạm tội như thế được?"

"Tôi không có ý này, ý của tôi là bất luận người nào cũng đều sẽ có bí mật. Mà chỉ cần là bí mật thì ai cũng đều muốn biết. Tôi không có bất kỳ ý xấu đối với bộ phận bảo vệ mà trái lại tôi cũng cảm thấy bọn họ rất tài giỏi, rất vĩ đại. Cuối cùng, ý của tôi là không nên đặt camera ở hành lang mà thôi."

Hết chương 119

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play