"Nếu như chủ tịch không thể rút mệnh lệnh, vậy thì tôi cũng đành phải tuân theo. Đây cũng coi như rèn luyện thêm, tôi nhất định phải cố gắng thật nhiều."

Nói xong việc công, ông chuyển sang nói đến việc tư, Hoàng Phủ Toàn thản nhiên nói tiếp với giọng nhẹ nhàng: "Đúng rồi, A Chính hiểu việc nội bộ công ty nhất, có gì khó khăn cô cứ đến hỏi cậu ta. À, hai người quen nhau rồi đúng không? Có lần tôi nghe cô gọi là lão đại."

"Ạch —— xin lỗi, là tôi thất lễ và bất kính. Sau này tôi sẽ không như vậy nữa."

"Cô cũng không cần lo lắng, tôi không có ý trách cứ cô. Chẳng qua tôi nhận thấy quan hệ giữa hai người cũng không tệ lắm nên nghĩ rằng có lẽ công việc ở đây khá thuận buồm xuôi gió hơn mới đúng."

"Được chủ tịch để mắt đến, thật sự là niềm vinh hạnh cho tôi. Thực ra anh ấy là người biết rõ nhất năng lực của tôi nên tôi cảm thấy rất xấu hổ vì những biểu hiện lúc trước của mình."

"Ba à, con rất rõ năng lực của cô ấy. Ngoài cô ấy ra thì không ai có thể thích hợp hơn với vị trí quản lý này được đâu."

Trong nhất thời ánh mắt Quý Tiểu Đông bỗng cảm thấy tối sầm lại, suýt chút nữa đã hôn mê bất tỉnh. Hoàng Phủ Chính nhìn tận mắt thấy mình gặp nạn mà lại vô tình không cứu giúp thì thôi, lại còn một, cước đạp mình hạ xuống? Ôi, có ai lại ác độc như thế không?

"Được rồi, A Chính, con mau dẫn Tiểu Quý đến phòng hành chính để thông báo tin này đi. Có câu “rồng không thể mất đầu” nên con hãy đến đó thông báo về người kế nhiệm chức vụ của quản lý Dương."

"Dạ được, Tiểu Quý, chúng ta đi thôi."

"Chào chủ tịch."

"Chào."

Quý Tiểu Đông không nhớ rõ rốt cuộc làm thế nào mình mới có thể rời khỏi văn phòng của chủ tịch. Cô chỉ nhớ lúc mình cùng Hoàng Phủ Chính bước vào thang máy, sau đó mới từ từ tỉnh táo lại.

"Tổng giám đốc, sao lại như vậy?"

"Đây là quyết định của ba tôi, tôi chỉ đề xuất rằng nên trả lại tiền thưởng cho cô thôi. Còn những việc khác thì tôi cũng không biết."

"Anh biết rõ năng lực của tôi còn kém xa quản lý Dương mà khi nãy anh lại nói tôi rất thích hợp ở vị trí đó."

Gương mặt Hoàng Phủ Chính thấp thoáng nét cười, anh hỏi ngược lại: "Vậy cô có gì mà khiến cô cảm thấy mình kém xa quản lý Dương lắm đây?"

"Anh cũng biết rõ mà, tôi làm ra những việc rắc rối thôi."

"Công việc trước đây cô làm và công việc cô sắp bắt đầu làm có quan hệ gì sao?"

Quý Tiểu Đông mạnh mẽ trả lời: "Đương nhiên là có, vì thế tôi mới nói năng lực của tôi có điểm khiếm khuyết."

"Tôi lại không cho là như vậy, mà đây là quyết định của ba tôi. Tôi cũng không thể thay đổi được."

"Quên đi, cứ coi như tôi chưa nói gì."

Hai người không tiếp tục nói nữa, nhìn Quý Tiểu Đông hơi nhíu lông mày, Hoàng Phủ Chính có cảm giác hình như mình đang chọc giận cô gái này. Anh có chút lo lắng nói:

"Thực ra cô cũng không cần sợ hãi, việc làm quản lý cũng không quá khó khăn như vậy đâu. Có gì tôi sẽ góp ý kiến với cô."

"Cảm ơn."

"Hay là cô đang lo lắng sợ các đồng nghiệp có ý nghi ngờ cô?"

"Được rồi, không có chuyện gì."

Quý Tiểu Đông giống như không muốn nói chuyện, cô chỉ trả lời đơn giản khiến Hoàng Phủ Chính càng thêm cảm thấy có chút hối hận rồi.

Hai người im lặng đi tới văn phòng của bộ phận hành chính, mọi người vừa nhìn thấy đang trong thời gian làm việc mà tổng giám đốc đột ngột tới thăm thì chắc chắn có chuyện muốn tuyên bố rồi. Mỗi người đều căng thẳng và chăm chú vì không muốn mình nghe bị sót một chữ nào.

Tổ trưởng Lưu đứng lên, nhiệt tình đón tiếp nói: "Tổng giám đốc, sao ngài đến đây ạ? Có chuyện gì chỉ cần ngài dặn dò một tiếng là được, không cần phiền ngài tự mình đến nơi này đâu ạ."

"Chuyện này cũng tương đối quan trọng nên tôi phải tự mình tới đây để tuyên bố. Chuyện là như thế này, vì quản lý Dương có việc riêng nên xin nghỉ dài hạn khoảng một tháng. Trong lúc đó, Quý Tiểu Đông sẽ phụ trách công việc của cô ấy, hy vọng mọi người phối hợp, hỗ trợ giúp đỡ cho cô ấy hoàn thành tốt công việc này.”

Giọng của Hoàng Phủ Chính như đang trò chuyện nhưng cũng khiến các đồng nghiệp trong phòng hành chính này kinh ngạc đến quên phải ứng phó thế nào. Cuối cùng, tổ trưởng Lưu vẫn là người có phản ứng nhanh, cô mỉm cười đáp lại nói: "Được, không thành vấn đề, đây là việc chúng tôi nên làm."

"Vậy mọi người cứ tiếp tục làm việc đi, tôi cũng trở về phòng làm việc của mình đây.”

"Tổng giám đốc đi thong thả."

Quý Tiểu Đông có cảm giác toàn thân mình trống rỗng, cô chỉ ơ hờ dựa vào cạnh bàn. Cuối cùng sau khi Hoàng Phủ Chính rời khỏi đây, cô mới ngẩng đầu lên để đối mặt với ánh mắt của tất cả mọi người. 

Lúc này, trong phòng làm việc cũng không có ai lên tiếng, không khí tràn ngập kỳ dị và yên tĩnh, khác hẳn với những tiếng la hét ồn ào thường ngày. Mọi người đều chỉ yên lặng đứng đó mà nhìn Quý Tiểu Đông, giống như đang chờ cô mở miệng xác nhận điều họ mới vừa nghe được có đúng không.

Quý Tiểu Đông nhắm mắt lại, im lặng khoảng hai giây đồng hồ, lại một lần nữa mở mắt nhìn tất cả mọi người trong phòng. Cuối cùng lời ít ý nhiều, mở miệng nói: "Tớ biết mọi người đều đang rất tò mò, cũng đang, hối hả chờ đợi lời giải thích của tớ. Thế nhưng tớ xin mọi người cho tớ một cơ hội, đợi đến lúc tớ không còn làm công việc thay quản lý Dương nữa thì hãy trở lại hỏi tớ lý do được không? Đến lúc đó, tớ biết gì sẽ nói nấy, tuyệt đối không giấu diếm mọi người, có được không?"

Không ai nói tiếp, hiển nhiên lời cô nói lúc này không phải là điều các đồng nghiệp đang muốn nghe nhất.

Tổ trưởng Lưu tin Quý Tiểu Đông chắc có nỗi khổ tâm trong lòng nên cô ấy mới phải trốn tránh như vậy. Nghĩ vậy, cô ngước lên ý nói: "Đương nhiên có thể, Tiểu Quý, chị tin em."

"Cảm ơn chị, tổ trưởng Lưu."

Một người đồng nghiệp khác than thở nói: "Tiểu Quý, vậy chúng tớ có thể hỏi cậu một ít chuyện không liên quan đến việc lúc nãy tổng giám đốc thông báo không? Ví dụ như vụ kẻ trộm đột nhập vào phòng?"

"Đương nhiên có thể, thế nhưng tớ cũng mong các cậu đừng gọi tớ là quản lý Quý, nếu không tớ sẽ lập tức không mở miệng kể với các cậu bất cứ điều gì."

"Vâng, thưa quản lý Quý."

Hôm nay đã là lần thứ hai Quý Tiểu Đông suýt ngất xỉu. Tuy cô biết các đồng nghiệp vẫn đối xử với mình giống như trước đây nhưng danh xưng này khiến cô thực sự khó chịu, cô cố ý ngạc nhiên kêu lên: "Ôi, tớ đột nhiên nhớ tới mình còn có rất nhiều việc chưa làm, thời gian cũng không còn sớm nên tớ phải nhanh chóng làm cho xong mới được."

Mọi người đều biết cô chỉ muốn lấy cớ để trốn tránh họ nhưng nhìn cô thực sự không muốn nói nên họ vẫn tạm thời bỏ qua cho cô.

Quả nhiên một lúc sau tổ trưởng Lưu gửi tin nhắn MSN cho Quý Tiểu Đông.

"Tiểu Quý, chị tin em có nỗi khổ tâm không nói ra được, bằng không em cũng sẽ không bị khó xử như vậy."

"Sư phụ, vẫn là chị hiểu em nhất. Thực ra, hôm nay ở trước mặt chủ tịch và tổng giám đốc, em đã cố gắng đề cử chị lên làm thay quản lý Dương nhưng bọn họ kiên trì muốn để em thử việc này. Em xin thề những điều em nói đều là sự thật."

"Đó là sự sắp xếp của lãnh đạo, em cũng không nên cảm thấy có lỗi với chị, ngược lại em phải cố gắng làm tốt công việc này, biết không? Cũng đừng để cho lãnh đạo thất vọng, bằng không bọn họ sẽ cho là bộ phận hành chính chúng ta không có năng lực. Đúng rồi, nếu em có khó khăn gì thì cứ mở miệng, chị nhất định cố gắng giúp đỡ em."

"Thật là cảm động, cảm ơn chị."

Tổ trưởng Lưu lại gửi một mặt cười ngọt ngào khiến Quý Tiểu Đông rốt cục cũng cảm thấy thoải mái không ít.

Quý Tiểu Đông làm việc với vị trí quản lý tạm thời chưa được mấy ngày, cô cũng nhận ra việc này cũng không dễ dàng như vậy. Tuy rằng cũng làm việc trong công ty nhưng nó khác hoàn toàn so với những việc trong bộ phận hành chính này. Cô tựa như một bà quản gia tự sinh tự lực bơi trong một đại gia đình to lớn, chuyện lớn rất nhiều mà chuyện nhỏ như trời đầy sao. Vì vậy, Quý Tiểu Đông bận bịu đến nỗi còn không có thời gian ăn cơm nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play