Lúc này cũng vừa đúng lúc phục vụ đưa đồ ăn lên, đợi đến khi cô ấy dọn xong thì Quý Tiểu Đông mới nói tiếp: "Món ăn lên rồi, chúng ta cũng nhanh chóng ăn cơm thôi. Nói đi thì cũng phải nói lại, nếu ăn trộm bị nhóm người chúng tôi bắt được thì cũng chứng tỏ kỹ thuật của anh ta quá kém, không chừng bây giờ anh ta đã bị giam vào ngục tối rồi."
"Hừ, nếu anh biết là ai thì anh sẽ không tha."
"Được rồi, sau khi nói ra, trong lòng tôi cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, anh cũng ăn cơm đi."
Lương Thu không nói gì, lặng lẽ gắp thức ăn và đưa vào miệng.
Quý Tiểu Đông lại chưa từng gặp bộ dạng thật tình như thế của Lương Thu, mà hiện giờ anh lại có bộ dáng trầm mặc khiến cô cảm thấy có chút xa lạ. Đến khi cô nhận ra có chuyện gì đó không bình thường với anh thì cô mới vội vàng mở miệng: "Tiểu Lương, anh đang làm gì thế? Sao lại cắn đũa mạnh như vậy?"
"A, anh đang suy nghĩ một số chuyện... chỉ có thể xem tên đó là một tên trộm vặt mà thôi." Lúc này Lương Thu mới ý thức được mình đang mất hồn, anh vội vã nhả chiếc đũa ra.
"Được rồi, việc này vốn cũng không phải chuyện lớn mà tôi lại kể anh nghe khiến anh bị liên luỵ. Xem ra tôi chính là tội nhân thiên cổ (người có tội) rồi."
"Em nói gì vậy? Chuyện này không liên quan đến em, em đừng quên em cũng là người bị hại đấy. Được rồi, không nói chuyện này nữa, chúng ta chuyển sang nói chuyện khác."
Quý Tiểu Đông không thể không thừa nhận, Lương Thu là người rất biết quan tâm người khác. Khi cô ở cùng anh thì cô cảm thấy thời gian trôi qua rất nhanh. Chưa nói đến vấn đề tình cảm hay rung động, ít ra sau này khi nhớ về anh trong lòng cô cảm thấy anh thật tuyệt vời như ánh mặt trời chiếu sáng vào buổi sớm mai.
Sau đó, Quý Tiểu Đông cũng nói về chuyện bồi thường với Tiểu Trần và Tiểu Nguyễn nhưng họ nghiêm chỉnh cự tuyệt. Quý Tiểu Đông cũng không muốn miễn cưỡng nên bỏ qua. Dù sao tiền bạc cũng là thứ dễ gây tổn thương đến tình cảm trong lòng mỗi người nhất. nếu vậy thì cứ để mọi chuyện lắng xuống. Còn người khác có ân đối với mình thì còn có rất nhiều cách để báo đáp, không nhất thiết phải dùng tiền báo đáp.
Lúc này đã là cuối tháng tư rồi, nhiệt độ ngoài trời cũng nóng lên.
Suốt khoảng thời gian qua, Quý Tiểu Đông cứ bị ám ảnh bởi chuyện này nên cô quyết định đi leo núi – núi Vân Thuý. Hơn nữa cô cũng muốn mình được thư giãn, trong lòng thoải mái để mọi chuyện buồn này chìm trong quên lãng.
Ngọn núi Vân Thúy nằm trong công viên, đó là một công viên có thu phí. Theo thông lệ, ai vào công viên để tập thể dục trước bảy giờ thì sẽ được miễn phí vé vào cổng. Vì muốn tiết kiệm 50 tệ tiền vé vào cửa, Quý Tiểu Đông quyết định đến trước bảy giờ để đi cùng với những người tập thể dục vào trong.
Thường nói chim non dậy sớm có côn trùng ăn, đi sớm sẽ tiết kiệm một khoản tiền vé vào cổng. Trong phút chốc cô đường đường chính chính bước vào cổng chính mà không phải mất tiền lệ phí. Việc này khiến trong lòng cô thoải mái, hơn nữa cô lại được thưởng thức không khí thiên nhiên trong lành vào buổi sáng sớm, thỉnh thoảng mới xuất hiện vài người đến tập thể dục.
Quý Tiểu Đông mặc quần áo thoải mái, chân mang giày thể thao, dự định chạy bộ để luyện tập thân thể. Cô chậm rãi chạy về phía đỉnh núi nhưng cô chạy chưa đến ba phút thì cảm thấy thân thể mệt mỏi rã rời đến nỗi không còn hơi sức. Xem ra đã lâu cô không vận động thân thể rồi.
Khi mặt trời vừa mới mọc không lâu, ánh sáng xuyên thấu qua tầng mây chiếu rọi xuống những tàng cây, mang theo không khí ẩm ướt khiến công viên càng thêm sinh động. Ngày nay những toà nhà cao tầng thay thế cho những ngôi nhà gỗ trong chuyện cổ tích, cái nóng gay gắt của ánh nắng mới lên khiến người khác cảm thấy khó chịu nhưng đó cũng chỉ là cảm giác thoáng qua mà thôi.
Mà không phải mới mấy ngày trước cô cũng còn đang buồn bực đấy sao mà tại sao khi đến nơi này, cảm giác buồn sầu bỗng như tan biến?
Thì ra những cảm giác buồn rầu mà mình ngỡ nó to tát lắm nhưng thực ra nó thực sự nhỏ bé, nhỏ bé đến nỗi nó có thể tan biến lúc nào mà cô chẳng hế hay biết. Vậy nó đã nhỏ bé thế thì mình còn cần gì phiền não?
Nghĩ vậy, Quý Tiểu Đông quyết định sẽ quên đi cảm giác buồn rầu này. Mọi chuyện cứ để cho ông trời quyết định.
Bởi vì đỉnh núi có quá nhiều người nên cô quyết định đi hướng khác ít người biết đến để cô có thể trải lòng mình với trời cao.
Cô đi xuống chân núi được một lát, vì mệt mỏi nên đứng lại nghỉ mệt. Sau đó cô chống nạnh, hắng giọng một tiếng, cuối cùng lấy hơi sức hét lớn tiếng với ông trời:
"Tôi không làm gì sai! Tôi …không….làm…..sai."
"Tôi hi vọng chuyện này vĩnh viễn sẽ không xảy ra nữa, tôi cũng vĩnh viễn không phạm sai lầm nữa."
"Hẹn gặp lại."
Sau khi lớn tiếng gào thét, cô lại nghe được tiếng nói vọng lại, giống như tiếng ông trời đáp lại cô. Quý Tiểu Đông nhất thời thoải mái cười tươi, thì ra lại có cảm giác thoải mái đến thế.
Đột nhiên, cổ tay trắng nõn của cô bị người nào đó bắt được, ngay sau đó tiếng nói quen thuộc vang lên: "Tiểu Quý?"
Quý Tiểu Đông quay đầu lại, trong ánh mắt mơ hồ thấy khuôn mặt đẹp trai của một người đàn ông. Nhưng vì sao cô nhìn anh lại cảm thấy quen thuộc đến như thế?
"Tiểu Quý, thật sự là cô?"
"Anh….”
Quý Tiểu Đông chưa kịp nói hai chữ ‘là ai?’ thì cô bỗng như bị nghẹn ngay cổ họng. Có lẽ không phải cô không muốn hỏi mà vì cô không biết tại sao mình phải hỏi.
"Thật trùng hợp, chúng ta lại gặp nhau. Mới vừa rồi tôi còn nghe có tiếng người nào đó đang la to, giọng nói rất giống cô nên tôi chạy đến xem một chút. À, cô cũng đến đây leo núi sao?"
Giờ đây Quý Tiểu Đông không còn nghe bất cứ câu nào nữa. Mà thêm vào đó, đầu cô lại chỉ có cảm giác lùng bùng, tự hỏi người đang đứng nói chuyện có quen biết với mình sao?
Cô lắc đầu một cái, từ từ bình tĩnh, cố gắng bỏ những ý tưởng hỗn loạn ra khỏi đầu mình. Sau đó cô lại ngẩng đầu lên nhìn người đang nói chuyện với mình.
Khuôn mặt dài, trán rộng, lông mày và dáng dấp rất thu hút. Ánh mắt lấp lánh có hồn, thoạt nhìn rất đẹp trai. Thêm vào đó, sống mũi thẳng tắp, đôi môi mỏng nhấp nhẹ, khoé miệng bằng phẳng khiến người khác không thể đoán được anh đang nghĩ gì. Nhìn thoáng qua, chủ nhân rõ ràng là ….
Tổng Giám Đốc?
Đợi đến lúc Quý Tiểu Đông nhận ra người đứng trước mắt mình là ai thì cô mới phát hiện hôm nay anh mặc đồ khá trẻ trung. Trên tóc anh còn dính chút mồ hôi, trên người là chiếc quần ngắn. Dáng vẻ này khác, xa với dáng vẻ lịch lãm luôn là quần tây áo sơ mi màu đậm của anh. Cô kinh ngạc nhìn Hoàng Phủ Chính, thân thể theo bản năng cũng tránh sang một bên.
Vừa buông bàn tay mềm mại không xương nhỏ bé của cô, mà lại nhìn thấy cô đang xông đến vách núi thì Hoàng Phủ Chính nhất thời biến sắc, anh nhanh tay ôm Quý Tiểu Đông trở lại, trách cứ hỏi: "Cô làm gì thế?"
Có lẽ chưa từng tiếp xúc thân mật với người khác phái nên khuôn mặt Quý Tiểu Đông dần đỏ hồng. Cô ngượng ngùng giãy dụa thân thể mình, cố gắng thoát khỏi vòng tay đang ôm quanh người cô của Hoàng Phủ Chính.
Còn Hoàng Phủ Chính đang nghiêm túc nhìn chằm chằm vào gương mặt cô, mà không có ý buông tay.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT