Trong phòng làm việc bắt đầu yên tĩnh lại, mọi người rối rít xúm lại an ủi Quý Tiểu Đông.

"Cậu cũng đừng để ý tới Nữ Ma Đầu kia. Cô ấy làm vậy chỉ vì muốn làm khó cậu thôi chứ nếu cô ta không có ý định báo cảnh sát thì cô ta cần gì phải làm mạnh tay thế chứ?"

"Đúng rồi, Tiểu Quý, ví tiền của tớ cũng cũng không đáng bao nhiêu mà tớ đã mua cái ví mới cho bạn tớ rồi. Thậm chí cô ấy còn khen đẹp nữa. Việc này người ta gọi là “tắc ông thất mã, hoạ phúc khôn lường” (ý là ở đời không ai biết trước việc gì sẽ xảy ra với mình) đó."

"Ví tiền của Tiểu Nguyễn cũng không đáng bao nhiêu. Tớ cũng đau lòng cho cậu, vì chúng tớ mà cậu không có tiền thưởng tháng này rồi."

Cảm động vì những lời nói chân thành của các đồng nghiệp, cặp mắt Quý Tiểu Đông tràn đầy nước mắt, cô nắm tay Tiểu Trần nói: "Cậu đừng nói vậy, vì tớ làm việc chưa tốt khiến mọi người gặp phiền phức. Hơn nữa, các cậu lại nói giúp tớ ở trước mặt quản lý Dương khiến tớ rất áy náy. Vì vậy tớ  cam lòng bồi thường cho các cậu mà các cậu nhất định phải nhận đấy."

"Ôi, không phải vậy chứ? Giống như chúng ta thật sự là chị em tốt của nhau vậy, mà cậu có tin Nữ Ma Đầu lạnh lùng tàn khốc như vậy không? "

"Tớ…..”

Tổ trưởng Lưu vui mừng nhìn họ đang cảm động, đồng thời cô cũng lo lắng, nhắc nhở: "Được rồi, việc đền bù thiệt hại cũng không còn là vấn đề quan trọng mà quan trọng là các em đã bị quản lý Dương để ý đến rồi. Các em phải biết một khi đã có thù oán với cô ta thì không chỉ xin lỗi cô ta là xong. Hiện giờ cô ta cũng làm lớn chuyện lên rồi. Vì vậy, bắt đầu từ lúc này mọi người nên cẩn thận bởi vì không biết ngày nào đó cô ta sẽ trả thù chúng ta."

"Đúng vậy, tớ cũng vậy cảm thấy Nữ Ma Đầu nhất định muốn trả thù Tiểu Quý. Tiểu Quý, cậu mau nhớ lại xem dạo gần đây cậu có gây thù chuốc oán gì với cô ta không?"

Dĩ nhiên Quý Tiểu Đông biết lý do vì sao quản lý Dương lại đối xử như thế với cô nhưng cô nghĩ mối quan hệ giữa cô và Tổng giám đốc cũng công khai, tuyệt đối không lén lút. Vì vậy, cô phủ nhận nói: "Việc này … tớ cũng không biết nhưng tớ cũng sẽ cẩn thận. Cám ơn cậu, tớ không sao."

"Ừ, nếu cần giúp đỡ thì cứ nói với chúng tớ. Chúng tớ sẽ cố gắng hết sức giống như chuyện tớ đứng ra bênh vực cậu với quản lý Dương là một ví dụ điển hình đấy. "

"Tớ cảm thấy có thể được quen biết các cậu, đó chính là may mắn của tớ."

"Ai da, sáng sớm nghe những lời như vậy, chị cũng không quen tai. Được rồi, tất cả mọi người giải tán đi, nhớ rằng phải luôn đề cao cảnh giác và đoàn kết với nhau là được."

Tổ trưởng Lưu vỗ vai Quý Tiểu Đông, khích lệ nháy mắt với cô, sau đó mọi người cũng trở về phòng làm việc. 

Trong lòng Quý Tiểu Đông bỗng vui vẻ hẳn lên, cô gần như không còn quan tâm quá nhiều. Với lại, gần đây công việc của cô thật sự quá bận rộn, có lẽ bận rộn cũng là một liều thuốc hữu hiệu để trị bệnh tâm tình buồn rầu của cô lúc này.

Buổi chiều, sau khi tan ca, không khí trong phòng làm việc có chút thoải mái, Quý Tiểu Đông thở dài, rốt cuộc cô cũng có thể tạm thời thoát khỏi nơi đau khổ này. 

Quý Tiểu Đông chỉ máy móc cất bước đi, cô cứ vừa đi vừa suy nghĩ mông lung. Cho đến khi, đột nhiên có một người nhảy ra khiến cô giật mình. Lúc này cô mới tỉnh lại, thoát khỏi suy nghĩ của mình. 

"Tiểu Quý, mới tan ca à?"

Lương Thu đứng trước mặt cô với bộ dáng giống như một cậu học sinh trung học, tràn đầy sức sống trai tráng, thậm chí anh còn có chút nghịch ngợm. Nhưng lúc này vì tâm tình Quý Tiểu Đông không tốt nên cô bỗng tức giận nói:

"Anh làm gì thế? Muốn hù chết em sao?"

Thấy Quý Tiểu Đông có vẻ tức giận, lại nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cô, cuối cùng Lương Thu cũng nhận ra anh đang chọc tức Quý Tiểu Đông. 

"Xin lỗi, anh không biết lại khiến em sợ như vậy. Em vẫn ổn chứ?"

"Trước khi anh xuất hiện thì tôi ổn nhưng bây giờ thì … anh cũng thấy đấy."

Lương Thu nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của cô, anh có chút lo lắng hỏi: "Bây giờ em cảm thấy khá hơn chút nào không? Vừa rồi anh thấy em giống như đang u sầu nên anh mới làm bộ doạ em sợ. Đã xảy ra chuyện gì sao?"

"Không có gì."

"Nhưng rõ ràng trên mặt em tỏ vẻ rằng có chuyện."

"Thật sự là không có."

"Nếu em không muốn nói thì anh cũng không miễn cưỡng. anh đưa em về nhé."

Quý Tiểu Đông không chút nghĩ ngợi liền quả quyết cự tuyệt: "Không cần, em biết đường trở về."

"Anh nhất quyết đưa em về."

"Tại sao chẳng lẽ em muốn một mình trở về cũng không thể được sao?"

Lời nói của Quý Tiểu Đông thể hiện bất mãn, mà Lương Thu Diễn nghe xong cảm thấy trong lòng càng thêm bất an. Từ trước đến nay, anh chưa từng thấy cô ấy tức giận như vậy, hiện giờ hình như cô ấy đang tức giận đến tột độ. 

"Dĩ nhiên có thể, trừ phi em nói cho anh biết đã xảy ra chuyện gì."

"Nếu như em không nói?"

"Anh cũng không biết sẽ như thế nào, có lẽ anh sẽ đi theo em về, nhìn em cho đến khi em vào cửa mới thôi. Đúng rồi, anh cũng sẽ đứng ở dưới lầu nhìn cho đến khi em ngủ mới thôi."

Thấy Lương Thu  nghiêm chỉnh, anh lại nói ra những lời ngang ngược, rốt cuộc Quý Tiểu Đông không thể khống chế mình, cô cố ý bĩu môi nói: "Hừ, biết anh làm cho người ta chán ghét nhưng em còn không biết anh lại khiến cho người ta chán ghét đến mức này. Được rồi, mau dẫn đường, em với anh tìm một chỗ nói chuyện đi."

"Yes Sir, công chúa, mời đi theo anh."

Lương Thu cảm thấy vui mừng quá đỗi, anh nhanh chóng tìm quán cơm gần đó và dẫn Quý Tiểu Đông bước vào. Hai người gọi vài món ăn và bắt đầu nói chuyện. 

"Hãy nói anh biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì."

Quý Tiểu Đông nói hết những chuyện xảy ra ở công ty, Lương Thu nghe xong tỏ ra dáng vẻ trầm mặc như có điều suy nghĩ. 

"Được rồi, em cũng không nên suy nghĩ nhiều, thật ra cũng không có gì, xem như mình sơ ý thôi.”

Lương Thu lại lắc đầu giải thích: "Thật ra anh biết em không phải bởi vì bị phạt tiền mà cảm thấy khổ sở. Chính xác hơn anh là nhân viên bảo vệ lại để phòng làm việc của em xảy ra chuyện như thế. Đó là do anh không làm đúng trách nhiệm củamình. Anh vẫn luôn nghĩ công ty của chúng ta rất an toàn đấy."

"Đây chỉ là sự trùng hợp, mà không đúng, em nghe nói công ty chưa từng xảy ra chuyện trùng hợp như thế này mà giờ lại xảy ra chuyện như thế. Việc này cũng không liên quan đến anh, có lẽ vận khí em không tốt thôi."

"Sao lại không có quan hệ? Ăn trộm cứ như vậy mà gây án. Tuy không phải vụ án to lớn nhưng chúng cũng đang khiêu chiến năng lực của anh đấy. Hừ, chúng không muốn sống nữa rồi đây. Nếu để anh bắt được thì anh chắc chắn sẽ cho chúng một trận nhừ tử.”

Hết chương 103.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play