Mục Sam cho tới bây giờ vốn chưa bao giờ ngờ được, bản thân mình cư nhiên ngay trong ngày đầu tiên đi dạy, mà còn ngay tại lớp học bị sinh viên của mình tỏ tình như vậy.
Hơn nữa, còn là một nam sinh.
Trong phòng học đã muốn nổ tung, nam sinh đập bàn ồn ào, nữ sinh kích động thét chói tai, “Thầy ơi, đồng ý đi!”
Thật choáng váng! Có ai có thể ngờ được, thủy tiên mĩ nam nổi tiếng khắp trường cư nhiên ngay trước mặt mọi người tỏ tình với thầy giáo, dũng khí này, đảm lượng này, thật sự là làm cho người ta cực kỳ kính nể !
Mà đương sự thì sao? Trên gương mặt trắng nõn có vẻ càng phát ra lạnh như băng, vẫn không nhúc nhích bảo trì góc nhìn ngẩng lên bốn mươi lăm độ tà nghễ nhìn thầy giáo, im lặng không nói gì ánh mắt dường như đang thúc giục thầy ra quyết định.
Đây là cảnh tượng mà mọi người nhìn thấy. Mà thực tế thì sao? Là bạn học Kì Hạnh Chi hoàn toàn chết lặng!
Nếu là người của Kì gia nhìn thấy, sẽ lập tức nhận ra được thằng nhóc này kỳ thật là bị kinh hách quá nghiêm trọng mà mặt không có chút máu, còn ánh mắt bình tĩnh kia đại biểu cho một ý nghĩa duy nhất : ngu người!
Trời ạ? Sao chung quanh đột nhiên lại có nhiều người như thế? Bọn họ ở đâu chui ra vậy? Bọn họ đang la hét cái gì? Thật ồn ào nga! Kì Hạnh Chi chỉ cảm thấy trong đầu loạn thành một đoàn, càng lúc càng hồ đồ, căn bản là không biết nên phản ứng như thế nào. Cả người như bị điểm huyệt ngồi cứng ngắc một chỗ, choáng váng.
Mục Sam căn bản là không dám nhìn thẳng vào mắt Kì Hạnh Chi, lỗ tai thế nhưng không cách nào bịt lại mà để lọt những tiếng kêu la kia vào, mặt anh càng lúc càng đỏ, đến cuối cùng cuối cùng bị đánh bại hoàn toàn, yếu ớt nói vài tiếng,“Ách…… bạn sinh viên này, cái kia…… cái kia, các bạn vẫn là học trò…..”.
“Thầy ơi, bọn em đều đã trưởng thành !” Lý do này không thành lập!
Mấy nữ sinh bên cạnh lớn tiếng kêu lên, lời tỏ tình trong dự tính đã sớm vứt lên chín tầng mây, chỉ dùng ánh mắt sáng rực hào quang chờ mong một đoạn tình thầy trò kinh thiên động địa quỷ thần, chỉ tiếc, thầy giáo làm cho các nàng thất vọng rồi.
“Các bạn bây giờ còn là học trò, hẳn là cái kia……nên lấy sự học làm trọng……”.
“Tình cảm có thể là chất xúc tác kích thích việc học tiến bộ!” Có nữ sinh phản ứng mau lẹ lập tức phản bác.
Mục Sam cực kỳ bối rối, đành phải lắp bắp dùng cái cớ không thể dùng đến nhất mà cự tuyệt,“Thầy…… kỳ thật……có người trong lòng !”.
Toàn bộ sinh viên đều phun khói, thầy giáo thật sự là rất quá đáng!
Kì Hạnh Chi mất nửa ngày mới lý giải được câu cuối cùng, nói cả ngày hóa ra là hoa đã có chủ! Vậy anh vì cái gì còn không kết hôn? Còn đem danh hiệu độc thân ra lừa gạt thế nhân? Hại cậu mất mặt như thế!
Thủy tiên mĩ nam Kì Hạnh Chi tức giận, cũng không quản đây là ở đâu, thu dọn sách vở xong liền nghênh ngang mà đi, chỉ để lại cho đám bạn một bóng dáng tràn ngập phiền muộn.
Thật đáng thương nga! Trước công chúng thổ lộ bị cự tuyệt, nhất định cảm thấy thực tan nát cõi lòng đi!
Thầy thật sự rất nhẫn tâm! Một chút cũng không nương tình, không bao giờ ái mộ thầy nữa!
Gió đã đổi chiểu, thầy Mục Sam lập tức bị đá rớt tám cấp, nhanh chóng từ phiếu cơm trường kỳ đầy tốt đẹp bị giảm giá thành giấy vệ sinh công cộng, mỗi người đều xa lánh, chán ghét!
Bất quá chỉ ngắn ngủn một giờ, BBS của trường đại học đã đưa ra thông tin nóng sốt “Thiếu nam ngây thơ cuồng dại tỏ tình, thầy giáo lãnh huyết vô tình cự tuyệt!” Trong thoáng chốc, cả trường học liền ồn ào huyên náo.
Mục Sam hết giờ dạy, trở lại ký túc xá giáo viên cũng nhìn thấy, trong lòng có vài phần hối hận, có phải phương thức biểu đạt của mình có hơi kịch liệt một chút không?
Ngươi xem, trên trang thông tin bát quái này có ghi lại rõ, theo khảo chứng, thủy tiên mĩ nam kia từ khi còn ở nhà trẻ chưa từng làm ra chuyện xấu gì, cho đến tận năm hai mươi tuổi, chỉ sợ đây là lần đầu tiên thổ lộ tình yêu với người khác đi? Lại bị đối xử thô bạo như vậy, nói không chừng tương lai sẽ không dám mở rộng trái tim mình với người khác a!
Thầy Mục Sam trong lòng rất là rối rắm, cảm thấy thật có lỗi với bạn học Kì Hạnh Chi.
Mà bạn học Kì Hạnh Chi thì sao? Giờ phút này đang nằm phè phỡn ở nhà xem tin bát quái nọ.
Có lầm hay không? Là ai chụp hình cậu khó coi như thế? Góc độ này, hoàn toàn không thể bày ra vẻ ngọc thụ lâm phong, tuấn mỹ tiêu sái của cậu, thật sự là rất hủy hình tượng! Mà càng đáng giận chính là cái tên đầu gỗ chết tiệt, đầu gỗ thúi kia!
Hại ta mất mặt, ta đánh chết ngươi! Đánh chết ngươi! Kì Hạnh Chi túm lấy chú sư tử nhồi bông trên bàn, căm giận giơ lên móng heo nhỏ cào cào hình Mục Sam, đáng thương cho thầy Mục đang ngồi hắt hơi như điên.
Ngày hôm sau, thầy Mục San vừa bước chân vào trong trường, đã lập tức bị không ít sinh viên chỉ trỏ, còn có không ít sinh viên to gan trực tiếp vọt tới trước mặt anh,“Thầy ơi, nhận lời đi!”.
Có mấy người từng ái mộ Kì Hạnh Chi càng thêm căm giận bất bình,“Thầy dám làm cho cậu ấy thương tâm, tôi muốn đấu tay đôi với thầy!”
Ngay cả đồng nghiệp cũng nửa đùa nửa thật,“Mục Sam, sinh viên chính là áo cơm cha mẹ của chúng ta nga, anh vẫn là bỏ cũ lấy mới đi!”.
Thậm chí chẳng được bao lâu, hiệu trưởng đã tự mình gọi điện thoại đến,“Tiểu Mục a, tôi không phải nói thầy sai, tình cảm là chuyện riêng tư của mỗi người, tôi tuy là lãnh đạo của thầy, tuyệt đối không can thiệp. Chính là, thầy cũng có thể dùng phương pháp uyển chuyển hơn để giải quyết mà. Bây giờ mấy đứa nhỏ đều đặc biệt tự tôn, đặc biệt mẫn cảm, muốn cự tuyệt cũng có thể trả lời riêng, đừng làm trước mặt nhiều người như vậy! Thầy còn không biết đi? Sinh viên Kì Hạnh Chi cả ngày hôm nay không đi học! Thầy vẫn là nên nhượng bộ chút đi, đừng để lại bóng ma cho sinh viên của mình nga!”.
Tự nhiên bị chụp mũ như thế này, dù là ai cũng chịu không nổi! Mục Sam kinh sợ vội vàng đáp bừa, xin thầy hiệu trưởng địa chỉ nhà và số điện thoại của Kì Hạnh Chi,“Hiệu trưởng, buổi chiều vừa lúc tôi không có tiết dạy, có thể xin phép đi thăm em ấy một chút được không?”
“Có thể a! Không cần phải xin phép, thiết lập quan hệ tốt với học trò cũng là một phần của việc dạy, đi đi!” Thầy hiệu trưởng rất vui vẻ đồng ý, trong lòng thì âm thầm tính toán, Kì gia hằng năm đều tài trợ không ít kinh phí nghiên cứu khoa học cho nhà trường, đại kim chủ này bất luận như thế nào cũng không thể mất đi được.
Chính vì vậy, để cho thầy Mục Sam hiến thân là chuyện đương nhiên thôi! Kì Hạnh Chi tuy rằng điểm số rất kém, toàn là nhờ vào thầy cô mắt nhắm mắt mở mà cho qua cửa, nhưng diện mạo gia thế hoàn toàn không thể chê, tính cách cũng không đến mức xảo trá tai quái, cho dù là ép duyên, cũng là đối tượng không tồi a!
Lão hiệu trưởng rút ra hồ sơ của Mục Sam, tinh tế xem xét, gia thế trong sạch, tính tình đơn giản, ân, là đối tượng tốt! Ông âm thầm hạ quyết tâm đem nhân viên đi bán!
Buổi trưa cuối mùa thu, ánh dương quang sáng lạn của miền nam vẫn là cực kỳ ấm áp thoải mái.
Từ bên ngoài cánh cổng bằng sắt nhìn vào, hoa viên nho nhỏ hai bên nở rộ hoa hồng rực rỡ, trên tường là hoa tử đằng, còn có cả hoa tường vi xen lẫn trong đó, người xem cảnh đẹp ý vui, vừa nhìn liền biết chủ nhân ngôi nhà này thật sự đã bỏ ra không ít tâm tư.
Ngôi biệt thự cổ kính cũng phá lệ mang theo cảm giác thân thiết, ấm áp, làm cho Mục Sam lần đầu tiên nhìn thấy ngôi nhà này, liền tâm sinh hảo cảm.
Ấn chuông cửa, lập tức nghe được bên trong vang lên khúc nhạc vui tai, một chú chó vàng từ trong vườn nhô đầu ra, tò mò đánh giá anh, có chút cảnh giác, nhưng không hung hãn mà là ôn hòa đánh giá anh, có vẻ như đang điều tra ý đồ của anh, lại quay đầu hướng vào bên trong sủa vài tiếng.
Người như thế nào thì sẽ dưỡng ra được thú cưng như thế, Mục Sam nhìn qua là đã có thể kết luận được gia đình này đều là người hiền lành lương thiện.
“Vâng?” Từ bên trong bộ đàm của chuông cửa vang lên một thanh âm thân thiết mà ôn hòa.
“Xin chào! Tôi là giảng viên tại trường đại học của Kì Hạnh Chi, Mục Sam, hôm nay tôi đến thăm nhà, xin hỏi có tiện không?” Mục Sam thực khách khí nói ra ý đồ đến đây.
“A! Hoan nghênh hoan nghênh!” Thanh âm đầu bên kia phi thường nhiệt tình, lại có vài phần bối rối,“Bất quá…… xin thầy chờ cho một chút! Tôi đi thay quần áo!”.
Người nhà này cũng quá long trọng đi? Gặp thầy giáo còn phải thay quần áo?
Mục Sam đương nhiên không biết, bởi vì người nào đó đang trong tình huống đặc biệt, không mặc áo rộng để che bụng, thấy người ngoài không thể không đổi.
Đợi trong chốc lát, một người thoạt nhìn không đến ba mươi tuổi mặc một bộ đồ màu cà phên rộng thùng thình vội vội vàng vàng đi ra nghênh đón. Trên người còn mang theo mùi bánh bích quy nướng, tạo cảm giác phi thường ấm áp mà thân thiết.
Trẻ như vậy, là anh trai Kì Hạnh Chi đi? Mục Sam phỏng đoán.
Nhưng người nọ vừa mở miệng khiến cho Mục Sam giật mình,“Chào thầy! Tôi là ba của Kì Hạnh Chi, Diêu Nhật Hiên.”.
Diêu Nhật Hiên nhiệt tình mời thầy giáo trẻ vào trong nhà, hoàn toàn không để ý đến khiếp sợ trong mắt đối phương,“Hạnh Chi nhà tôi ở trong trường học đã gây phiền toái gì đi?”.
“Không có! Không có!” Mục Sam liên tục phủ nhận, còn không dám tin tưởng, người trẻ tuổi này mà có thể có con lớn như thế?
“Tiểu Hiên a, ai đến thế ?” Kì Dân Hạo lớn tuổi có chút nghễnh ngãng, thẳng đến khi nhìn thấy Mục Sam tiến vào mới phát giác là có khách.
“Là thầy của Hạnh Chi, thầy Mục!” Diêu Nhật hiên giới thiệu,“Đây là ông nội của Hạnh Chi.”.
“Chào ông Kì!” Mục Sam rất lễ phép ân cần thăm hỏi lão nhân gia, tuổi như thế này mới đúng! Còn người cha …… trong lòng còn tồn một tia nghi vấn, rốt cuộc có phải là thân sinh không? Sao cha con ông cháu ba người này chẳng giống nhau chút nào?
Diêu Nhật Hiên mời anh đến phòng khách ngồi, bưng tới nước trà điểm tâm, ân cần tiếp đón, “Thầy không cần khách khí, nếm thử đi! Đúng rồi, hôm nay thầy đến là có việc gì ạ?”.
Mục Sam cảm ơn, chần chờ một chút mới thử hỏi,“Kì Hạnh Chi không có nhà sao?”.
Diêu Nhật Hiên buồn bực ,“Hạnh Chi đã đi học rồi!”
Nét mặt già nua của Kì Dân Hạo thoáng co rúm một chút.
Mục Sam nhíu mày,“Không có a! Chính là bởi vì em ấy không có tới trường tôi mới phải đến đây .”.
A? Diêu Nhật Hiên hoảng hốt,“Vậy đứa nhỏ này đi đâu?”
Kì Dân Hạo ho khụ hai tiếng,“Cái kia, Tiểu Hiên, con trước đừng lo lắng a! Hạnh Chi nó không có việc gì, ngày hôm nay không có tiết học quan trọng lắm, vì vậy ba cho nó ra ngoài dạo chơi, yên tâm có cô nó đi theo!”
Diêu Nhật Hiên nhất thời đầu đầy hắc tuyến, vậy còn nói nữa, nhất định là đi mua sắm!
Bạn nhỏ Kì Hạnh Chi tỏ tình thất bại, cảm thấy không còn mặt mũi gặp người, đơn giản trốn học một ngày, dùng shopping để mà phát tiết buồn bực!
Quên đi, đợi nó về sẽ tính sổ sau! Diêu Nhật Hiên trước giải thích cho thầy giáo,“Thực thực xin lỗi, đã gây phiền toái cho nhà trường! Đợi nó về tôi nhất định sẽ dạy dỗ nó!”.
“Không sao cả!” Mục Sam trên mặt có vài phần xấu hổ, bất quá vẫn là cẩn thận nói ra ý đồ đến,“Kỳ thật hôm nay tôi đến…… còn có một chuyện.”.
Kì Hạnh Chi không ở đây cũng tốt, nói chuyện với người lớn trong nhà, gián tiếp nhắn dùm cho cậu ta, có lẽ hiệu quả sẽ rất tốt.
“Sao vậy?” Kì Dân Hạo vội vàng quan tâm,“Chẳng lẽ Hạnh Chi ở trong trường học xảy ra chuyện gì? Ngày hôm qua nó về đã thấy không tốt lắm, có phải ai khi dễ nó không ?”.
Vừa nghe ngữ khí này liền biết ngay là người ông cực kỳ cưng chiều cháu, Mục Sam tìm cách nói ra tình hình thực tế,“Là tôi, ngày hôm qua nói chuyện với em ấy ngữ khí hơi nặng một chút, hôm nay chính là cố ý đến giải thích!”.
Ách…… Nhìn hai người đối diện mắt to trừng mắt nhỏ, ngươi nói đứa nhỏ nhà chúng ta cái gì, sao mà đến mức tới cửa giải thích?
Mục Sam đỏ mặt, ấp a ấp úng nói,“Cái kia Kì Hạnh Chi em ấy……em ấy trước mặt mọi người……”.
Anh thật sự là nói không nên lời, đành từ trong túi lấy ra bài báo trường, mở ra trước mặt bọn họ,“Sự tình mặc dù có chút khuyếch đại, nhưng trên cơ bản chính là như vậy.”.
Diêu Nhật Hiên xem xong, hết chỗ nói rồi.
Kì Dân Hạo mang kính lão vào, cẩn thận xem nửa này, đến khi đọc xong thì hoàn toàn mơ hồ,“Đứa nhỏ này không phải nói muốn……sao lại thay đổi ?”.
Ông bắt đầu dùng ánh mắt đánh giá cháu rể mà nhìn Mục Sam, thằng nhóc này thì có gì tốt, đáng cho cháu mình thổ lộ? Còn có, hắn sao lại dám cự tuyệt hả?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT