Sáng sớm trên biển, u lam yên tĩnh. Bầu trời trở nên trắng trong không một gợn mây, một người đứng ở đầu thuyền trống trải, đón cơn gió mùa hè sản khoái, thật làm người ta vui vẻ thoải mái.
Hít ── thở ──.
Đối với cảnh đẹp bao la hùng vĩ, Đoản Tùng nhắm mắt tu luyện nội công, hít thở theo tiết tấu, cảm giác có một dòng khí ấm áp đang ở trong đan điền chậm rãi ngưng tụ.
Buổi sáng thật là kỳ diệu a!
“Đoản Tùng!” Bỗng dưng một tiếng quát thê lương, khiến cho người bị kêu lảo đảo. Đoản Tùng ngẩng mặt nhìn trời, khóc không ra nước mắt, trời ạ! Nếu còn như thế này, gã đừng nói tu tập võ công, nhất định sẽ tẩu hỏa nhập ma! Vì cái gì, gã lại có một thiếu chủ như vầy a?
Một mặt lắc đầu thở dài, một mặt không cam lòng không muốn đến gần khoang thuyền, nơi đó lại truyền tiếng nôn khan tê tâm liệt phế.
Một, ta không phải là đại phu, hai không phải trượng phu, tại sao lại kêu ta đến làm gì a? Đoản Tùng oán thầm, vẫn là gõ cửa vào chủ khoang.
Khoang bố trí thật sự thoải mái, là gian rộng nhất trên thuyền, giường được đóng đinh trên sàn, vô luận gặp sóng gió cũng không chuyển động. Huống hồ hiện tại lại là gió êm sóng lặng, nhưng vì cái gì, người trên giường lại ói đến mặt như tờ giấy trắng? Ngay cả áo ngủ đỏ thẫm bằng gấm cũng không thể tăng thêm một tia huyết sắc cho y, tái nhợt làm cho người ta đau lòng.
Mộ Dung Nguyệt vừa thấy gã tiến vào, giống như thấy cây cỏ cứu mạng,“Ngươi mau tới bồi A Hải trò chuyện, ta đi lấy chút điểm tâm!”.
Đoản Tùng đầu đầy hắc tuyến, lấy điểm tâm ta đi là được, ngài bồi y nói chuyện không phải đúng hơn sao?
Không đợi gã kháng nghị ra tiếng, cái người tái nhợt trong chăn liền ủy ủy khuất khuất bĩu môi cáo trạng,“Tùng ca, hắn lại khi dễ ta!”.
Cũng không biết Lý Mộng Hải nhìn người ra làm sao, nhìn thấy gã vẻ mặt thành thật trung hậu, liền nhận định gã là người tốt, cả ngày Tùng ca ơi Tùng ca hỡi, không muốn xa rời gã như huynh trưởng.
Đoản Tùng trong lòng có một tiểu ác ma đang rống giận,“Kia cũng là ngươi không yếu kém! Không phải ngươi muốn đoạt mạng của hắn sao? Tố khổ với ta thì được gì? Được cái gì chứ?!”
Nhưng là người, có thể lạnh lùng với người không có quan hệ với mình, nhưng không thể đối với người một lòng tín nhiệm mình vô tình, tuy rằng không tình nguyện, Đoản Tùng vẫn là vẻ mặt khổ đại cừu thâm ngồi ở bên giường, ngữ khí ôn hòa khuyên nhủ,“A Hải nghe lời, người mang thai đều là như vậy, quá mấy tháng thì tốt rồi a! Sáng nay muốn ăn cái gì? Ăn cháo hay là ăn mì?”.
Lý Mộng Hải chớp chớp đôi mắt đầy nước,“Ta muốn ăn bánh bao, phải có đồ ăn kèm!”.
Ngươi nói thẳng muốn ăn bánh bao không phải là được rồi? Nhưng mà Đoản Tùng vẫn là thực sáng suốt lại hỏi một câu,“Là muốn tách ra, đúng không?”.
“Ân.” Lý Mộng Hải lên tiếng,“Bánh bao không được bỏ nhân.”.
Dài dòng! Đoản Tùng phân phó thiếu chủ đứng bên cạnh,“Đi lấy hai cái bánh bao cho A Hải, mang một đĩa thức ăn chay, một đĩa thức ăn mặn, một đĩa dưa chua cùng một đĩa tương đến! Đúng rồi, đem cái tương hoa qua ngày hôm trước mua được cũng đem đến đây.”
Nhiều lựa chọn, luôn luôn hợp với y!
Mộ Dung Nguyệt như gã sai vặt vội vội vàng vàng chạy đi.
Mụ nội nó! Sớm biết dựng phu khó hầu hạ như thế, hắn nói cái gì cũng sẽ không mang y rời bến!
Tiểu tử này không thèm nói một tiếng liền như thế vô thanh vô tức xuất hiện. Sớm nói, cho y uống thuốc tránh thai là tốt rồi. Đang yên đang lành nghiên cứu thuật phòng the, ai ngờ thình lình lại xuất hiện một đứa nhóc, cái gì cũng không thể làm, chạm cũng không thể chạm. Tức chết người!
Tiểu vương bát đản kia còn đặc biệt tra tấn người, mỗi sáng sớm đều phải ép buộc một trận, khiến cho lão tử muốn làm chút vận động trên miệng cũng không được.
Mộ Dung Nguyệt nghiến răng nghiến lợi, tiểu tử thúi, ngươi nhanh ngoan ngoãn cho lão tử, nếu không, chờ ngươi đi ra, xem lão tử dùng cách nào chỉnh chết ngươi!
Chuẩn phụ thân đang nói bậy đột nhiên đánh một cái hắt xì, có người đang mắng hắn.
Không phải là tiểu vương bát đản đang mắng hắn, mà là cha của người đang mang thai tiểu vương bát đản!
“Vương bát đản!” Sơn Đông, Tế Nam, bên trong một tiểu viện, trung niên nam tử nhìn một phòng sính lễ, tức giận đến nổi trận lôi đình,“Ngay cả cái mặt cũng không chườn ra, liền đem tiểu Hải nhà ta bắt cóc, còn mang rời bến! Lão tử còn không có đồng ý đâu!”.
Một trung niên nam tử khác khuyên hắn, “Ngươi bớt giận đi! Mọi người đi rồi, ngươi nếu không đồng ý thì có làm được gì đâu? Này cũng là Tiểu Hải tự mình gây họa, không có việc gì chạy lung tung làm chi? May mắn người này coi như là thức thời, mặc dù có chút đường đột, nhưng ngươi xem hôn thư sính lễ này, đều là để tâm chuẩn bị. Người này còn gửi cả tranh đến, Mộ Dung Nguyệt coi như là đã gặp qua đi! Tiểu Hải lớn rồi, tóm lại là muốn thành thân theo người đi, này cũng là chuyện sớm hay muộn! Ngươi cũng đừng giận nữa.”.
Nam nhân ôn nhu kéo nam nhân đang giận dữ ngồi xuống, tay đặt lên bụng người này,“Ngươi hiện tại lại có một đứa nữa, đừng giận dữ như thế, không chỉ tổn thương đến thân mình, cũng tổn thương đến hài tử! Đừng nóng giận nữa, ân?”.
Quay trở lại trên biển.
Mộ Dung gia lão thần tử lúc ban đầu thoả thuê mãn nguyện, tin tưởng, hy vọng, hận không thể uống máu ăn thề, quyết tâm dành quyền khống chế chiến thuyền của Minh triều, nhưng sau khi gia nhập vào đội tàu của Trịnh Hòa hạ Tây Dương, tất thảy mọi người đều lặng yên .
Ba chiếc thuyền của nhà bọn họ, nếu như là nhìn một mình, đều là những chiến thuyền phi thường tốt, nhưng nếu như ngươi đem ba chiếc chiến thuyền bỏ vào giữa mấy trăm chiến thuyền thì đúng là trông chẳng đáng gì!
Muốn đi công kích chủ hạm? Hoặc là kèm hai bên Trịnh Hòa? Kia thật sự là lấy trứng chọi đá, không biết lượng sức, mấy trăm chiến thuyền còn lại có thể cho ngươi đi bơi với cá mập!
Đương nhiên, Mộ Dung gia lão thần tử không sợ chết. Nhưng chết có cái nhẹ như lông hồng, cũng có cái nặng tựa Thái Sơn, bị một đám cá cắn chết, phơi thây giữa biển, chết kiểu này…… không khỏi cũng quá cái kia đi.
Mộ Dung Nguyệt thấy mọi người đều rụt rè bảo trì lặng yên, hắn lên tiếng ,“Chúng ta sao không học Cầu Nhiêm Khách, cùng thiên tử phân tách? Trên đại dương này, hoang đảo không người rất nhiều, chúng ta cũng tự lập vương đình, không làm thần dân triều đình, chẳng phải tốt lắm sao?”
“Thiếu chủ anh minh!” Đám lão gia khỏa nhất thời lại thần thái bay bổng lên, một lần nữa có mục tiêu mới.
Hừ, ngươi làm hoàng đế không phải nói có cả thiên hạ, hay là vương thổ, dẫn thổ chi tân, hay là vương thần a? Chúng ta cố tình tách ra khỏi ngươi, không làm thần dân của ngươi nữa, có bản lĩnh, ngươi tới đánh ta đi?
Mọi người đều thỏa mãn, cũng không ép buộc Mộ Dung Nguyệt nữa. Tây phương nhiều nơi còn man di chưa khai hóa, chỉ bằng kinh nghiệm nhiều năm bọn họ mưu phản đấu tranh tàn khốc, kia không phải dễ như trở bàn tay? Mọi người hưng trí ngẩng cao đầu, xây dựng cung địên.
Mộ Dung Nguyệt đương nhiên cũng có thể trải qua cuộc sống đầy “tính” trí.
Trải qua mấy tháng đầu nôn nghén, khi cái thai của Lý Mộng Hải đã ổn định, khẩu vị đại khai, “tính” thú cũng tăng theo.
Này đương nhiên là Mộ Dung Nguyệt rất thích, ngay giữa đại dương bao la, chẳng có gì để làm, vô cùng nhàn rỗi, không bằng liền làm chút vận động để bớt nhàm chán.
Đoản Tùng rất là bất đắc dĩ nhìn trời, trời ơi trời, trong xanh sạch sẽ như được tẩy sạch, thái dương còn cao thật cao, nhưng vì cái gì, trong chủ khoang lại truyền đến thanh âm lỗi thời thế này? Mà vì cái gì, khi bọn họ làm việc, đều bắt mình đứng canh ở ngoài a?
Gã thật sự không muốn nghe đông cung sống! Đây có bao nhiêu kích thích lẫn thương tổn cho một thanh niên thể xác và tinh thần khỏe mạnh như gã a!
Đoản Tùng hạ quyết định quyết tâm, khi thuyền cập bến phải đi tìm lão bà! Nhất định phải tìm lão bà bình thường!
Trước mắt, vẫn là tiếp tục nghe đi!
“Ân…… đừng có xoa mà……” Lý Mộng Hải mắt nhắm mắt mở, như đang uống rượu say, nằm trong lòng Mộ Dung Nguyệt, gạt tay hắn ra khỏi ngực mình. Ngọc hành mềm mại đã hơi hơi ngẩng đầu lên, khát vọng được người yêu thương.
“Vì cái gì không cần? Không phải ngươi được xoa rất thoải mái sao?” Mộ Dung Nnguyệt cắn cắn cái lỗ tai bởi vì động tình mà phiếm hồng, hai tay tiếp tục ở trước ngực y làm bậy.
Đang trong thời gian mang thai, hai đóa hoa nhỏ này liền trở thành nơi mẫn cảm nhất trên cơ thể Lý Mộng Hải. Thù du không chỉ có dần dần cứng rắn, còn càng lúc càng lớn. Chạm vào liền đau, nhưng nếu là bỏ thêm nội lực, giúp y xoa nắn một phen, lại trướng lớn hơn nữa, giống như muốn tiết ra sữa.
Nhưng rốt cuộc có thể ra sữa không? Lý Mộng Hải cũng không biết. Chuyện tư mật này y còn chưa kịp hướng cha thân thỉnh giáo, đã bị Mộ Dung Nguyệt bắt lên thuyền.
Hai bầu ngực bị Mộ Dung Nguyệt trở nên săn chắc, như bánh bao lên men trướng lớn lên. Bên trong dường như có một dòng nước nóng bắt đầu khởi động, cảm giác tê dại làm cho toàn thân y đều xụi lơ xuống.
Miệng nói không cần, nhưng hiện tại mỗi ngày không cho Mộ Dung Nguyệt xoa nắn mấy lần, đem thứ gì đó cứng rắn bên trong bóp cho nhuyễn, ngay cả xiêm y mềm mại mặc ở trên người cũng là một loại tra tấn, đau đến khó chịu. Chỉ xoa bóp mới thoải mái được mấy canh giờ.
Cho nên, tuy rằng biết bộ ngực của mình ngày qua ngày vận động dần dần nở ra, nhưng Lý Mộng Hải thật sự không thể cự tuyệt cái loại khoái cảm này. Còn tự cho là đúng mà nghĩ rằng khi đứa nhỏ sinh ra bộ ngực sẽ trở lại bình thường.
Người trẻ tuổi, thiên chân một chút, không biết một chút, ngu một chút, đều có thể tha thứ .
Tiếp tục xoa nắn ngực y, Mộ Dung sắc lang không phải không có ác liệt nghĩ vậy, hiện tại thừa dịp khẩu vị của y rất tốt, mỗi ngày cho y không phải uống canh cá thì là canh chân giò, còn có canh đu đủ, nghe nói thứ này đều rất tốt cho ra sữa. Chờ sinh hạ cục cưng xong, vậy là hắn có thể chơi nhũ giao rồi?
Dù sao khi hắn thành thân, tuyên cáo với hạ nhân Lý Mộng Hải là nữ tử thích mặc nam trang. Khi còn nhỏ do bát tự không tốt đem nữ nhi dưỡng như nam hài, đây là chuyện thường tình, vì vậy mọi người cũng không ngạc nhiên. Dù sao bề ngoài của Lý Mộng Hải cũng trung tính, không bao lâu lại truyền ra tin mang thai, cho nên căn bản là không ai hòai nghi. Lí Mộng Hải trước đây cũng được nhà giáo dục, đương nhiên là thủ khẩu như bình, không đi tranh cãi mấy chuyện vô tình này, cũng liền không e dè như trước mặc nam trang, ôm cái bụng nhô lên ở trên thuyền.
“Được rồi!” Lý Mộng Hải kiều mỵ kêu một tiếng, bị xoa nắn như vậy, phản ứng cơ thể đã muốn rất mãnh liệt, hoa huyệt đã sớm lầy lội, khát vọng bị tiến vào, chủ động đưa tay nắm lấy côn thịt đưa vào trong người mình.
“Ai nói cho ngươi?” Mộ Dung Nguyệt chờ y cầm lấy, mới giữ lấy tay y, xấu xa cười,“Ngươi hiện tại có thai, không thể làm lụng vất vả!”.
Không thể rất làm lụng vất vả ngươi còn mỗi ngày thao đến thích thú như vậy? Lý Mộng Hải cho hắn một cái nhìn xem thường, hỗn đản! Không phải là lại muốn chơi trò mới sao?“Ngươi không đau lòng người ta a!”.
Mộ Dung Nguyệt bị đôi mắt đong đầy nước như vậy trừng, thiếu chút nữa liền tước vũ khí đầu hàng , ở trên cái eo nhỏ của y nhéo mạnh,“Tiểu yêu tinh, càng ngày càng biết câu dẫn!”.
Đem bản bí kíp gối đầu giường mở ra,“Chúng ta hôm nay thử cái này nhé!”.
Lý Mộng Hải vừa nhìn thì mặt đã đỏ bừng! Cư nhiên là muốn y…… dùng miệng làm! Không thể không nói, y vẫn là có một chút kháng cự .
Mộ Dung Nguyệt tà cười dùng ngón tay vẽ vài vòng lên ngực y,“Ta đã làm cho ngươi rồi, ngươi sợ cái gì? Ngươi xem tư thế này thật tốt, ngươi giúp ta hút, ta còn có thể giúp ngươi hút, mọi người đều thích!”.
“Ta không thích!” Lý Mộng Hãi cố gắng giãy dụa.
Mộ Dung thu hồi hai tay,“Quên đi, tiếp tục ngủ trưa!”.
Rõ ràng là vừa tỉnh ngủ mà? Lý Mộng Hải âm thần oán hận, trong lòng ra sức giãy dụa. Làm hay không làm? Đó là một vấn đề.
Mộ Dung Nguyệt lại cúi người, thay đổi tư thế, bắt đầu đem tiểu Hải ngậm ở trong miệng chơi đùa, ngón tay còn không ngừng khuấy động bên trong hoa huyệt,“Phía dưới đã ướt đến thế này, không đi vào nhất định rất khó chịu đi?”.
Hoa kính cực độ cơ khát tìm thấy dị vật, liền khẩn cấp nuốt vào. Cảm giác được trên mặt nơi đó nhiệt tình như lửa, ngón tay thon dài của Mộ Dung Nguyệt không nhẹ không nặng ở bên trong đánh vòng,“Muốn sao?”.
“Ân a……” Lý Mộng Hải trở nên mềm nhũn, ngay cả ngón chân cũng căng thẳng .
Mộ Dung Nguyệt một mặt đưa lưỡi liếm ngọc hành của y, một mặt dùng chân câu lấy cổ y hướng về hạ thân của mình,“Mau liếm liếm, nếu không ta sẽ không đi vào! Ngoan, liếm xong ta sẽ cho ngươi sung sướng.”.
“Ngô……” Đại phôi đản! Hoa kính của Lý Mộng Hải thật ngứa, nếu không có cái gì tiến vào, nhất định sẽ phát điên! Dù cho không cam lòng đến đâu vẫn phải miễn cưỡng ngậm lấy.
Miễn miễn cưõng cưỡng hé miệng, nhắm mắt lại, đem cái thứ vốn nên đi vào trong hoa kính ngậm vào trong miệng.
Ánh mắt Mộ Dung Nguyệt trở nên thâm trầm, thanh âm khàn khàn ra lệnh,“Hảo hảo cảm giác ta làm sao, ngươi liền làm như vậy!”
Được rồi! Lý Mộng Hải nhận mệnh, bắt đầu cố gắng theo động tác của hắn.
Một chút đem căn côn thịt kia đưa vào sâu trong cuống họng, dùng đầu lưỡi thổi qua đỉnh, giống như nhấm nháp mỹ vị vô cùng kiên nhẫn hưởng thụ. Lý Mộng Hải làm rất ngốc, nhưng chỉ cần như vậy đã khiến cho côn thịt trong miệng lớn thêm vài phần.
Mộ Dung Nguyệt thỉnh thoảng nhìn ra sau đánh giá vẻ mặt của y, nga nga, tiểu yêu tinh này, gương mặt nhục nhã lại *** đãng thật sự là làm cho người ta phát cuồng!
Trong miệng không khỏi căng thẳng,“A!” Lý Mộng Hải đau đớn la lên, thiếu chút nữa liền bật dậy.
Mộ Dung Nguyệt không dám phân tâm, tiếp tục trấn an vài cái, ngón tay ở trong hoa kính lại bỏ thêm một ngón, rất nhanh liền khơi mào dục vọng của y, cây ngọc hành trắng như tuyết cũng dần lớn lên trong miệng hắn.
Lý Mộng Hải tuy rằng không thích khẩu giao cho hắn, nhưng thực thích ở trong miệng hắn, được cảm giác ấm áp bao quanh, chỉ mới một lúc, y không nhịn được nữa, buông cự vật trong miệng ra, cả người căng thẳng kêu lên,“Đừng có làm vậy!”
Nhưng Mộ Dung Nguyệt không nghe y, càng liếm mút hăng say hơn.
“A a!” Lý Mộng Hải nhắm chặt mắt, tim đập như nổi trống, túm lấy góc chăn, chân đạp lung tung, liền bắn.
Mộ Dung Nguyệt thích nhất nhìn bộ dáng ý loạn tình mê của y lúc đạt đến cao trào, nhìn da thịt trắng nõn như ngọc nhiễm một tầng phấn hồng, nhìn y cả người run run thở dốc, nhìn y dùng đôi mắt mờ mịt mông lung nhìn mình……
Này luôn luôn làm cho hắn sinh ra dục vọng mãnh liệt, một loại dục vọng làm huyết mạch cực độ sôi sục!
Đây là của ta! Khối thân thể tuyệt mỹ này hoàn toàn đều là của ta! Ngay cả khối thịt hở ra trong bụng này cũng là của ta!
Tách hai chân y ra, đem phân thân thô to sưng không chịu nổi ở khố hạ đâm thẳng vào hoa kính.
“A!” Thình lình xảy ra kích thích làm cho Lý Mộng Hải giật bắn người, nhưng lập tức bị khoái cảm mãnh liệt bao phủ,“Cho ta! Mau cho ta!”.
“Tiểu *** oa! Cả ngày chỉ biết đòi hỏi!” Mộ Dung Nguyệt hung hăng va chạm vào hoa tâm mẫn cảm, hài lòng nhìn bộ dáng thống khổ khó nhịn lại muốn ngừng mà không được của y,“Lão tử làm ngươi thỏa mãn không?.”.
Lý Mộng Hải sao còn có thể phát ra âm thanh, chỉ có thể a a đáp lại, hai tay theo bản năng ôm lấy bụng, giảm bớt một chút lực đạo cho thai nhi.
Mộ Dung Nguyệt thấy vậy, nghĩ đến mình cũng hơi quá sức, bèn giảm nhẹ tốc độ. Tuy là hiện tại thai đã ổn định, nhưng đại phu cũng đã báo trước, chuyện phòng the không thể quá mức kịch liệt, sẽ tổn thương tới thai nhi.
Vừa đúng lực đạo, không ngừng trừu sáp giúp bản thân thỏa mãn đồng thời mang theo thiên hạ dưới thân cùng nhau đạt đến đỉnh dục vọng, cho đến cuối cùng phát tiết ra, mới ôm nhau nằm thở dốc.
Người lớn muốn nghỉ ngơi, nhưng cục cưng trong bụng bị ép buộc tỉnh lại, không kiên nhẫn quyền đấm cước đá mà kháng nghị. Lý Mộng Hải không còn sức để trấn an nữa, Mộ Dung Nguyệt đặt tay lên trên, bắt giữ lấy vị trí mà tiểu gia khỏa đang nằm dưới cái bụng trắng như tuyết thỉnh thoảng đạp lên, dùng giọng nói ôn nhu mà hung tợn uy hiếp,“Xú tiểu tử, ép buộc cái gì? Thành thành thật thật ngủ đi! Nếu không chờ ngươi đi ra, đem ngươi ném xuống biển uy cá mập!”.
Ta mới không sợ! Tiểu gia khỏa dùng sức đá đá, ta muốn trước đem ngươi đá xuống biển đi.
Lý Mộng Hải trợn mắt nhìn tên phụ thân không đứng đắn bạo lực kia một cái, rốt cuộc cũng phải cất giọng dỗ dành,“Ngoan nga! Chúng ta không uy cá, đến lúc đó cha mang con đi câu cá! Được không?”.
Này còn tạm được. Tiểu gia khỏa thoáng bình ổn hạ lửa giận, tiếp tục ngủ ngủ ngủ. Người ta còn nhỏ mà, cần ngủ nhiều lắm mới mau lớn nha.
Bên này phu phu hai người cuối cùng cũng nghỉ tạm đủ, đứng dậy đi ra ngoài, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Đoản Tùng đứng cô đơn.
Lý Mộng Hải đột nhiên nghĩ đến,“Chúng ta có phải hay không cũng nên bàn chuyện hôn sự cho Tùng ca? Huynh ấy một mình hảo cô đơn a!”.
Sá sá! Đó là một ý kiến hay nga! Mộ Dung Nguyệt nhìn gã sai vặt bên người nở nụ cười giả tạo. Đoản Tùng giật mình khẽ run rẩy, đột nhiên có một loại dự cảm bất hảo.
Khi thuyền đến trạm tiếp theo, Mộ Dung Nguyệt đi ra ngoài một hồi, khi trở về liền mang theo lão bà cho Đoản Tùng, còn hưng trí bừng bừng khen ngợi,“Ngươi xem, kiểu người yếu đuối mỹ mạo chuyên bị áp, nam trái nữ phải không hề thiếu!”.
Đoản Tùng hôn mê, là bị dọa! Nữ tử bên phải so với gã cao hơn một cái đầu, nhân cao mã đại, khuôn ngực khổng lồ có thể đè chết gã! Bên trái nam tử so với nữ tử lại cao hơn một cái đầu, uy vũ hùng tráng, cái thân thể này mà bị áp gì, phỏng chừng là chính mình bị áp đi!
Đáng thương cho Đoản Tùng, thân không thành được, còn bị di chứng sợ hãi hôn nhân. Ô hô! Ai tai!
Mười tháng mang thai, đã đến lúc sinh nở.
Vốn chuẩn phụ thân Mộ Dung Nguyệt dự tính là đến trạm tiếp theo liền nghỉ tạm mấy ngày, chờ sinh xong rồi sẽ đuổi theo đoàn thuyền, nhưng mà đại nhân tính không bằng tiểu nhân tính.
Tiểu gia khỏa dám chạy ra sớm trước mấy ngày đi ra, báo hại mọi người trở tay không kịp. đại kế sách mà Mộ Dung Nguyệt nghĩ ra trở nên vô dụng, huống hồ bí mật thân thể của Lý Mộng Hải cũng không thể để cho người ta phát hiện.
Thế là cứ như vậy, Mộ Dung Nguyệt cắn răng hạ quyết tâm, để đại phu đứng bên ngoài chỉ đạo, Đoản Tùng giúp đỡ, tự mình một mình một người vào phòng sinh.
Ước chừng ép buộc hai ngày một đêm, trong lúc đó phát sinh cái gì, ai cũng không biết. Mọi người cuối cùng chỉ thấy Mộ Dung Nguyệt sắc mặt trắng bệch ôm một bé trai khỏe mạnh đi ra, thì thào tự nói,“Đáng sợ! Thật sự là đáng sợ!”.
Sau này tuyệt đối không sinh nữa!
Tiểu Mộ Dung dùng tiếng khóc vang dội mà nỉ non chứng minh, bé con nhất quyết không ủng hộ quyết định vĩ đại này, như vậy, bé sẽ không có đệ đệ muội muội để khi dễ, nhân sinh thật sự là rất nhàm chán a!
Nhưng mà chuyện chân chính chọc cho cu cậu khóc còn ở phía sau.
Cuộc vượt cạn thống khổ đã kết thúc, bộ ngực bị Mộ Dung Nguyệt bất lương liên tục khai phá cư nhiên, thế nhưng, quả nhiên xuất hiện hiện tượng trướng sữa!
Lý Mộng Hải sắp điên rồi, còn có tiếng khóc than đòi đồ ăn của tiểu gia khỏa, kích thích bộ ngực y càng thêm trướng đau khó nhịn. Thuyền còn vài ngày nữa mới đến bến tàu, tiểu tử kia cái gì cũng không chịu ăn, đút nước cơm liền phun ra.
Rối rắm nửa ngày, rốt cuộc thở dài một tiếng,“Đem đứa nhỏ cho ta!”.
Mộ Dung Nguyệt giống như đang bế củ khoai lang nóng bỏng tay, lập tức đem đứa nhỏ đang khóc nháo không ngừng cho y, nói đến cũng lạ, nghe thấy tới hương vị trên người Lý Mộng Hải, tiểu tử kia lập tức ngừng tiếng khóc, theo bản năng đem đầu nhỏ lông xù dụi dụi vào ngực y, hai ba lần liền nhắm trúng mục tiêu, ngậm lấy đầu nhũ tuy rằng nhỏ xíu nhưng vẫn lớn hơn so với nam tử bình thường, cố gắng mút vào.
Nhưng mà, vì cái gì không có nội dung?
Tiểu Mộ Dung còn chưa có tên cố gắng nửa ngày, trướng khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng cũng không hút được một ngụm sữa nào, lại oa oa khóc lớn lên, phát biểu kháng nghị mãnh liệt.
Này…… này phải làm sao đây? Đại phu đi theo cũng không có cách, đành phải nấu canh giò heo cho bọn họ, một chút muối cũng không bỏ, giao cho Mộ Dung Nguyệt,“Để cho người lớn uống hết! Ngươi đi vào giúp hút ra!”
Mộ Dung Nguyệt khóe miệng run rẩy vài cái, tuy rằng ta thực nguyện ý làm loại chuyện này, nhưng mà sau đó thì sao? Người còn trong tháng tuyệt đối không thể làm, trời muốn chơi ta a!
Lý Mộng Hải cơ hồ là thấy chết không sờn uống chén canh kia, rồi sau đó Mộ Dung đại thiếu liền triển khai lần thứ hai trong cuộc đời phải uống sữa, gồng mình dùng sức hút nhưng cũng không ra.
Tiểu Mộ Dung khóc càng to, phụ thân ngu! Phụ thân ngốc! Phụ thân vô dụng!
Rốt cuộc là dưới cái loa nhỏ oanh tạc, Lý Mộng Hải bất đắc dĩ đưa ra biện pháp,“Ngươi dùng biện pháp trước kia, giúp ta xoa nắn, cố gắng thì may ra!”
“Ngươi sao không nói sớm?” Mộ Dung Nguyệt mệt chẳng khác gì cẩu, há miệng thở hồng hộc.
Có lẽ thật sự là nhờ trên tay bỏ thêm nội lực, có lẽ là bát canh phát huy công hiệu, có lẽ là thật sự chịu không nổi tiếng khóc của con, dưới sự kích thích cường đại, tóm lại, Lý Mộng Hải cuối cùng cũng có sữa.
Phu phu vô cùng mừng rỡ, vội vàng đưa đến miệng cho tiểu tử kia, Tiểu Mộ Dung được ăn ngon tinh thần đại chấn, gắt gao cắn, chậm rãi hút lấy sữa tươi.
Bên tai cuối cùng thanh tĩnh.
Nhưng mà vấn đề tiếp theo lại đến, một bên thông, bên kia lại càng trướng đau khó chịu, Lý Mộng Hải đem tay Mộ Dung Nguyệt kéo lại đây,“Nơi này cũng muốn!”.
Vui vẻ cống hiến sức lực! Trấn an được tiểu yêu quái xong, Mộ Dung Nguyệt mang theo tâm tình khoái trá xoa nắn nhũ hoa còn lại, tinh thần vừa thả lỏng, phản ứng cũng sẽ theo mà đến .
Càng xoa càng mạnh, tóm lấy tay Lý Mộng Hải kéo xuống khố hạ của mình, ,“Ngươi cũng xoa nắn cho ta!”
Tên sắc lang này! Lý Mộng Hải vô vàn ủy khuất, giương mắt nhìn hắn,“Ta bây giờ còn có khí lực sao?” Tiểu Mộ Dung còn không có ăn uống no đủ, y đã mệt mỏi muốn ngủ lắm rồi.
Mộ Dung Nguyệt hận nghiến răng nghiến lợi, ta đây cũng muốn bồi thường! Bằng cái gì công sức lão tử nặn ra đều cho tiểu tử này uống? Hắn ngao ô một tiếng, ngậm lấy đầu bên kia, tranh ăn.
Tiểu Mộ Dung cảnh giác lập tức phát hiện có địch tình! Nhưng mà làm sao bây giờ? Bé mới sinh ra à, đánh cũng đánh không lại, đành phải lại sử kế tất sát── khóc!
“Đã ăn no ngươi còn khóc cái gì mà khóc?” Mộ Dung Nguyệt ôm lấy con, đặt ở trong lòng chọc chọc,“Tiểu hỗn đản, mau ngủ!”.
Người ta không cần! Tên đại hỗn đản này dám ăn vụng lương thực của ta! Tiểu Mộ Dung rất muốn bảo vệ kho lúa của mình, nhưng mà không có biện pháp, người ta mới lớn có nhiêu đây, no rồi buồn ngủ lắm !
Tiểu Mộ Dung nhắm mắt lại nghĩ, ta ngủ một lát đã, lát nữa tỉnh rồi xử lý ngươi sau.
Đại Mộ Dung nhìn thấy vật nhỏ mở lớn cái miệng hồng hồng nhỏ nhắn, ngáp một cái, dụi nhắm mắt, vù vù ngủ say. Một cỗ tình cảm kì lạ làm cho hắn đột nhiên hôn lên trán đứa nhỏ, tiểu gia khỏa này, vẫn là rất khả ái a!
Từ đó cho đến ba tháng sau, Tiểu Mộ Dung với việc tranh giành lương thực với phụ thân mà không ngừng đấu tranh kiên cường bất khuất, thẳng đến khi Mộ Dung Nguyệt mang cho con một con dê cái đến, mới miễn cưỡng bình ổn trận chiến này, do đó độc bá hai kho lúa.
Nhưng từ đó về sau, Lý Mộng Hải lại triển khai chiến lược tự vệ oanh oanh liệt liệt cùng phản kích, dùng ớt lẫn hạt tiêu, tóm lại là dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, thẳng đến nửa năm sau, sữa dần dần không ra nữa, mới hoàn toàn tiêu diệt vọng tưởng của đôi phụ tử vô lương.
Chúng sinh yên vui. A men!
Vĩnh Lạc năm thứ năm, ngày hai tháng chín(=))), Trịnh Hòa dẫn đội tàu về nước, lần xuất hành này cư nhiên đã qua hai năm.
Hơn mười ngày sau, một chiếc xe ngựa đi tới tiểu viện ở Sơn Đông Tế Nam.
“Đến, mau xuống dưới!” Nam nhân da ngăm đen do phơi nắng nhảy xuống xe, khí chất phát ra cuồng vọng ương ngạnh, nhưng khi đặt chân đến trước cửa liền thu liễm, trong lòng ôm một tiểu nam hài, đôi mắt đen lúng liếng mở to, tò mò đánh giá hết thảy xung quanh.
Lý Mộng Hải lệ nóng doanh tròng, cuối cùng có thể lại một lần nữa gõ lên cánh cổng quên thuộc,“Phụ thân! Chúng con đã về!”.
Có câu nói cửa miệng, thành gia lập nghiệp bình thiên hạ.
Mộ Dung Nguyệt hiện tại nếu đã muốn thành gia, lại có con, đương nhiên sẽ bắt đầu lập nghiệp. Đem theo hàng hóa từ Đại Minh bán cho người tây phương, phóng tay mua rất nhiều ruộng đất.
Kẻ chịu nói chuyện thì dùng mồm mép buôn bán, kẻ giảng không thông thì dùng nắm đấm làm giao dịch. Mặc kệ là hắc đạo bạch đạo, đều thờ phụng ta hết!
Từ đó về sau, theo Trịnh Hòa hạ Tây Dương, đi qua một vòng Đại Minh yêu nguyệt xưng bá trên biển, kiêu ngạo nhất thời. Đến lần thứ bảy theo Trịnh Hòa hạ Tây Dươn, không còn trở lại trung thổ, vĩnh viễn định cư ở dị quốc tha hương.
Lý tưởng sống của Mộ Dung Nguyệt là sống phóng túng làm xằng làm bậy khi nam phách nữ tiêu dao khoái hoạt vượt qua cả đời. Ông trời tuy rằng lại cho hắn nhiều hơn một lão bà chẳng biết nghe lời cùng một đứa con cả ngày gây phiền toái, nhưng nói tóm lại, hắn vẫn là phi thường hài lòng .
Bọn cháu chắt canh giữ ở trước giường, hỏi hắn còn có cái gì muốn phân phó, hắn nghĩ nghĩ,“Đời tiếp theo lão tử phải làm hải tặc nổi tiếng khắp thế giới! Các ngươi ở lại trợ giúp tiểu tử này, chỉ cần có A Hải lại đến đầu thai làm lão bà của ta là được!”.
Theo gia phổ ghi lại, Mộ Dung Nguyệt, cưới vợ Lý thị, sinh được một con trai. Năm chín mươi hai tuổi, vô tật mà chết.
Toàn văn hoàn
~~~
PS: Truyện của Kì An Chi không thuộc bộ này mà là truyện riêng biệt! Vì thế sẽ không được để chung trong này, truyện “Chém không đứt đích hàm trư trảo” đã hết rồi. Mọi người đón xem bộ ” Trư lão đại đich cố sự” nha.