Diêu Nhật Hiên cảm thấy rất là bất khả tư nghị, sao lại gặp được cái nhà này?
Người bình thường biết người khác là song tính nhân không phải đều sẽ cảm thấy khinh bỉ, chán ghét thậm chí ghê tởm sao? Bọn họ sao có thể nhanh chóng tiếp nhận cậu lẫn cục cưng? Bác Kì cư nhiên còn xuất ra rượu đỏ quý báu cất giữ nhiều năm bốn phía chúc mừng, đùng là quá điên khùng!
Thật vất vả đợi đến khi già trẻ bốn người ầm ĩ đủ mới bắt đầu công việc chính sự.
Heo ông hiệu suất làm việc còn cao hơn cả heo ba ba nữa, lập tức gọi điện thoại mời người đến thiết kế trang trí lại toàn bộ nhà cửa.
Diêu Nhật Hiên hiện tại chỉ có thể ở dưới lầu một, phòng ở trên lầu của bọn họ để cho Tiểu Bình An ở.
Heo cô nhân cơ hội cũng đề xuất đem gia cụ trong phòng của cô nàng đổi lại hết, cô nàng bảo phải dọn đến để chăm cháu yêu tương lai. Đây rõ ràng là muốn trở về ăn chực uống chực, nhưng heo ông đang rất cao hứng nên toàn bộ pass!
Bởi vì lo lắng có ô nhiễm, toàn bộ đồ gia dụng không thể không đổi mới, toàn bộ đồ cũ vứt hết, heo ông cũng rất là nghiêm túc yêu cầu thiết kế sư, giá cả không thành vấn đề nhưng phải bảo đảm tất cả đều là đồ bảo vệ môi trường không độc hại.
Đem phòng ở giao cho thiết kế sư lo, cả nhà ra lệnh tổng động viên, tập thể chạy đến siêu thị mua sắm.
Mua đồ trẻ em chuẩn bị cho cục cưng, mua thêm quần áo cho thai phu, đồ đạc cần mua cũng thật không ít đâu!
Vốn bảo Kì An Tu ở nhà chăm sóc Diêu Nhật Hiên nghỉ ngơi, nhưng heo cha làm sao ngồi yên được? Đây là mua sắm cho cục cưng của mình a, hắn có thể không đi sao?
Thế là mọi người tiền hô hậu ủng, thật cẩn thận mang theo Diêu Nhật Hiên xuất môn, Diêu Nhật Hiên oán hận nghĩ, trông cậu chẳng khác nào lão Phật gia trong truyền hình!
Địa điểm mua sắm đương nhiên chính là siêu thị của Kì gia, cái này gọi là nước phù sa không lưu ngoại nhân điền.(nước phù sa không chảy ruộng người ngoài= tiền tui tiêu ở siêu thị nhà tui, quyết không cho mấy siêu thị khác được lợi)
Thẻ của Kì Dân Hạo so với thẻ bạch kim của con trai ông càng thêm vip, thẻ kim cương chuyên dụng không chỉ có chiết khấu rất cao, phí sử dụng hàng tháng sẽ tự động khấu trừ trong tài khoản của lão nhân gia.
Được đại boss chịu móc hầu bao chi trả, chỉ có đồ ngốc mới không mua!
Một đôi anh em vô lương xách theo một ông anh trai nhỏ tương lai càn quét cả siêu thị.
Còn Diêu Nhật Hiên thì sao? Cậu đành ôm theo một cái túi đầy đồ ăn vặt được con trai yêu thương chọn cho ngồi bên ngoài chờ bọn họ mua sắm.
Chỉ cần cậu khẽ nhúc nhích, lập tức liền bị bốn ánh mắt bắn qua, cường lực ngăn lại, “Mau ngồi xuống! Trăm ngàn lần đừng động đậy!”.
Có cần khoa trương như vậy không? Diêu Nhật Hiên một đầu hắc tuyến, đành phải nhìn toàn gia kia tiêu tiền như nước, bản thân mình ngồi một chỗ oán hận bản thân tốn hơi thừa lời.
Bọn họ hiện tại đang chọn đồ trẻ em, heo cha cầm một đôi tất phấn hồng yêu thích không buông tay, “Đáng yêu quá đi! Cục cưng của ta phải mặc cái này!”
Heo cô chọn một đôi màu xanh nhạt,“Này hảo q nga!”
Heo anh hai thích cái màu vàng nhạt,“Mặc cái này đi đường mới dễ thương!”
Heo ông xoa xoa đầu heo anh hai, chính mình thì chọn một đôi màu lam nhạt giao cho nhân viên bán hàng,“Toàn bộ đóng gói.”
Đây câu nói nhiều nhất trong ngày hôm nay của lão nhân gia. Diêu Nhật Hiên nhìn thấy toàn bộ đồ đạc đều được mua thành bốn. Có cần lắm sao? Đương nhiên không cần thiết! Cậu từng nuôi con, đương nhiên biết trẻ em lớn nhanh như thế nào, mấy thứ này có khả năng không kịp dùng tới đã trở nên vô dụng. Nhưng phản đối hữu hiệu sao? Đương nhiên không có hiệu quả!
Heo ông vung tay,“Không sao cả! Mua nhiều thì cho cục cưng mỗi ngày đổi một cái mới!”
Người xưa từng nói cách đời thân thiết hơn thật không sai, trước kia ông chưa từng chiều hai đứa con mình như thế, nhưng đối với cháu mình lại hết sức hào phóng.
Diêu Nhật Hiên không còn lời nào để nói.
Nhưng cậu không biết, sự nuông chiều dung túng này thật sự đã dưỡng ra được một tiểu bại gia tử! Quần áo giầy dép dùng chừng một tháng đã kêu cũ kiên quyết không chịu dùng tiếp, không những mua mới, còn không phải hàng hiệu thì không dùng. Một chút cũng không biết cái gì tên là tiết tiệm, đầu óc lại càng không biết cái gì tên là khó khăn gian khổ. Ba ba nếu không cho mua, thì đi tìm cha, tìm ông, tìm cô, nhất định sẽ có người chiều theo ý nó. Đây là chuyện sau này.
Đồ của tiểu bảo bảo mua xong rồi, tới lượt đại bảo bảo. Diêu Bình An rất hào hứng mua sắm cho em bé, hoàn toàn không hề ghen tị với em, sau khi lựa đồ cho em bé xong thì chui vào phòng đồ chơi, chuyện còn lại để cho người lớn xử lý.
Đến quầy chuyên bán đồ cho phụ nữ có thai, chỗ này không có trang phục kiểu nam. Diêu Nhật Hiên vội vàng ngăn bọn họ lại, ai bảo họ lại định mua đầm bầu hồng hồng thắt nơ bươm bướm, cậu thật sự phát hỏa.
Tuy rằng tư tâm đều cảm thấy Diêu Nhật Hiên mặc cái váy này rất đẹp, nhưng nhìn đôi mắt đỏ hoe của cậu, mọi người ngẫm lại đều cảm thấy không ổn.
Đang chuẩn bị rút lui, Diêu Bình An phát hiện ra một bộ đồ màu đen tuyền, “Cái kia là gì vậy?”
Tiểu gia khỏa không biết rằng chính mình trước đây khi ở trong bụng Diêu Nhật Hiên cũng từng xuyên qua đó rồi.
Người bán hàng mỉm cười giải thích,“Đây là trang phục để phòng ngừa phóng xạ, trong cuộc sống hằng ngày của chúng ta thường xuyên phải sử dụng điện thoại di động, máy tính, đồ điện tử như lò vi ba, máy copy đều có tia phóng xạ, người bình thường đương nhiên không sao cả, nhưng mà phụ nữ có thai thì em bé trong bụng rất dễ dàng bị tổn thương, mà mặc bộ đồ này vào thì có thể ngăn chặn tia phóng xạ, cam đoan mẫu tử bình an.”.
Này còn nói gì nữa ? Nhất định phải mua!
Diêu Nhật Hiên chỉ đồ phòng hộ nhỏ như cái tạp dề khẽ nói,“Mua cái kia đi!”.
Trước kia khi cậu mang thai Tiểu An An, Ngưu Kiến Minh biết cậu rất ngại nên cố ý chọn loại này cho cậu để cậu có thể giấu ở bên trong quần áo, sau khi sinh An An thì vứt ngay.
Nhưng Kì An Tu cao thấp đánh giá nửa ngày, “Bộ đồ phòng hộ này hình như nhỏ quá?”
Người bán hàng chỉ một cái váy bên cạnh nói,“Loại này rất tốt, là mặt hàng bán chạy nhất chỗ chúng tôi.”
Kì Dân Hạo lên tiếng, “Tiểu Hiên vẫn là nên bảo hộ toàn diện thì tốt hơn. Dù sao cũng là ở nhà, không sao cả, mua cái này đi!”.
Cái gì…… cái gì chứ? Ở trong nhà? Diêu Nhật Hiên ngượng chin mặt, vậy làm sao mà cậu ra ngoài được?
Bởi vì người bán hàng còn đặc biệt giới thiệu loại quần áo này không giặt với nước được, nếu nhúng nước sẽ làm giảm hiệu quả chống phóng xạ, Kì Dân Hạo rất là hào khí trực tiếp mua một hơi tám bộ, mỗi tháng một bộ để bảo vệ cho đứa cháu tương lai một cách hiệu quả nhất.
Cuối cùng đến khi mọi người cảm thấy đã mua sắm đủ, đến lúc nên về nhà thì mới phát hiện, xe căn bản không chở hết được, Kì Dân Hạo trực tiếp gọi cho quản lí phụ trách, dùng nguyên một chiếc xe vận tải chở hết về nhà.
Cả nhà lại đi siêu thị mua đồ ăn, trước mua mấy quyển sách dạy nấu ăn dinh dưỡng dành cho phụ nữ có thai, sau đó mua một đống thịt gà vịt bò heo, rau dưa hoa quả, sau đó thắng lợi trở về.
Thiết kế sư động tác thật đúng là mau, rất nhanh đã cung cấp cho bọn họ vài phương án chọn lựa. Mọi người đều chọn kiểu mà mình muốn, thiết kế sư liền chỉ huy người bắt đầu thi công, bởi vì phần lớn là điều chỉnh, cho nên nửa ngày đã có thể hoàn thành toàn bộ.
Diêu Nhật Hiên đương nhiên là ngồi ở phòng khách chờ ăn chờ uống, mặc kệ cho bọn họ bận rộn tối tăm mặt mũi. Đi dạo cả ngày, quả thật cũng mệt mỏi, ăn xong bữa ăn đầy dinh dưỡng của heo ông, Diêu Nhật Hiên nằm luôn trên ghế mà ngủ ngon lành. Mặc cho bên ngoài hỗn loạn, nghiêng trời lệch đất, ta say sưa độc miên.
Đến khi cậu ngủ no nê tỉnh lại, trời đã tối rồi, trong nhà im ắng.
Người đâu? Cậu mơ mơ màng màng đứng dậy, kêu vài tiếng nhưng không ai đáp.
Bọn họ đi đâu cả rồi?
Diêu Nhật Hiên đang hết nhìn đông tới nhìn tây, bỗng nhiên nhìn thấy cửa bật mở, Kì An Tu mặc một thân lễ phục dạ hội, dị thường soái khí, cầm một đóa hoa bách hợp trắng muốt chậm rãi đi về phía cậu.
Hắn cái gì cũng không nói, trên mặt lại cười đến cảnh xuân sáng lạn, đôi mắt sáng ngời tựa như ngọn hải đăng trong đêm đen, hấp dẫn người khác không tự chủ được tới gần.
Tim Diêu Nhật Hiên đập loạn.
Đây…… anh ấy đang định làm gì vậy? Trong lòng cậu loáng thoáng đoán ra, nhưng lại không dám nghĩ quá xa vời.
Chỉ cảm thấy trên mặt càng ngày càng nóng, nhưng không cách nào ly khai tầm mắt, chỉ có thể ngây ngốc nhìn hắn từng bước một đi đến trước mặt mình, cúi người nhẹ nhàng hôn lên trán cậu, “Mỹ nhân say ngủ của anh, cuối cùng em cũng đã thức dậy!”
Mặt Diêu Nhật Hiên oanh một tiếng bốc khói, nóng đến mức đổ mồ hôi hột.
Kì An Tu như hiệp sĩ quì một gối, chân thành hỏi,“Tiểu Hiên, em có đồng ý làm vợ anh không? Anh nguyện chấp tử tay, dữ tử giai lão cùng em!”
Nghe thanh âm tràn đầy từ tính thốt lên những lời này, Diêu Nhật Hiên cúi mặt. Rất nhiều vui sướng, cảm động chuyển thành nhiệt lệ, từng giọt từng giọt rơi xuống, đọng lại trên những cánh hoa bách hợp, khiến cho đóa hoa càng trở nên kiều diễm.
Kì An Tu lấy ra một chiếc hộp trang sức, bên trong là một đôi nhẫn bạch kim khảm kim cương, cho dù đang ở trong bóng tối, vẫn tỏa ra ánh sáng chói mắt.
“Em nhận đi!” Lời nói tràn ngập khí phách ra lệnh cũng đầy khẩn cầu tha thiết.
Hạnh phúc tới quá nhanh, khiến cho Diêu Nhật Hiên ẩn ẩn có chút không tự tin, nhìn đôi nhẫn gần trong gang tấc, lại giống như đang nhìn một giấc mộng xa xôi không thể thành hiện thực. Vừa khao khát, lại sợ hãi.
Kì An Tu đút tay vào túi quần làm một động tác nhỏ, bỗng nhiên Diêu Nhật Hiên thấy trước mắt sáng ngời, toàn bộ rèm cửa được kéo ra.
Trong hoa viên xuất hiện một trái tim lớn dùng vô số đóa hồng mân côi tạo thành, bốn phía còn sắp một vòng nến đỏ, trông cực kỳ lãng mạn ấm áp.
Bên cạnh là hai heo lớn một heo nhỏ, mặc trang phục đáng yêu, hai heo lớn kéo một cái biểu ngữ giơ lên cao, “Tiểu Hiên, anh yêu em! Lấy anh đi!” Heo con thì giơ một tấm bảng dùng sức vẫy, trên mặt chỉ có ba chữ,“Kết hôn đi!”
Nước mắt Diêu Nhật Hiên càng chảy không ngừng, không cách nào lau đi.
Kì An Tu không đợi lâu, trực tiếp kéo tay trái cậu, không nhiều lời đeo nhẫn vào ngón áp út,“Em không nói gì tức là đồng ý nhé!”
Diêu Nhật Hiên vừa muốn khóc vừa muốn cười, sao nói ra được chứ?
Kì An Tu giữ tay cậu ép đeo chiếc nhẫn kia cho mình,“Tốt lắm, kết thúc buổi lễ!”
Rồi mới ôm lấy gương mặt khóc lem nhem như mèo, hôn lên nước mắt trên mặt cậu, khiến cho bên ngoài một mảnh thét chói tai!
Kì An Tu không cho bọn họ xem biểu diễn nữa, liền quay đầu phân phó,“Mau ăn cơm! Tiểu Hiên với cục cưng đều đói bụng rồi!”
Diêu Nhật Hiên vốn cảm động rối tinh rối mù, nghe xong lời này lại tức giận sôi lên.
Khi dễ cậu là thùng cơm a? Đang khúc ấm áp lãng mạn sao lại đi nhắc tới chuyện ăn cơm chứ?
Bất quá, quả thật cậu cũng có chút đói.
Vậy…… vẫn là ăn cơm trước đi!
Buổi tối, trở lại căn phòng đã đổi mới hoàn toàn của bọn họ, Diêu Nhật Hiên biết, có một số việc đã đến lúc phải nói.
Hôn nhân là thần thánh, trong hôn nhân tuyệt đối không thể có chuyện giấu diếm.
“An Tu……em có chuyện cần nói với anh.”.
“Vừa lúc, anh cũng có chuyện muốn nói với em.” Sắc mặt Kì An Tu có chút thận trọng, nhưng thấy cậu khẩn trương như thế, lại ra vẻ thoải mái cười cười,“Em nói trước đi!”
Diêu Nhật Hiên không dám nhìn thẳng vào mắt hắn,“Ách…… em cần phải nói một chuyện, từ trước đến giờ vẫn không nói rõ ràng với anh, là chuyện liên quan đến em……và An An……”.
———————
Next : Cha của Tiểu An An
Ru:ố hố hố, com đê, không com thì không có sớm đâu, ít nhất phải có 5 com thì mới post ố hố hố.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT