“Chú Ngưu!” Diêu Bình An cao hứng phấn chấn chạy qua.
Ngưu Kiến Minh năm nay hai mươi bảy, thân hình cao lớn, thành thục, là một người tràn đầy chính nghĩa lẫn ý thức trách nhiệm.
Anh và Lưu Chỉ Quân nguyên bản là bác sĩ và hộ lý cùng bệnh viện ngoại khoa, trước đây không thường xuyên xuất hiện chung, chỉ là đồng sự bình thường. Lại bởi vì một lần bởi vì bệnh viện xảy ra sự cố trong chữa bệnh, kiên trì nguyên tắc, làm chứng cho một bệnh nhân, khiến cho bệnh nhân thắng kiện chiếm được bồi thường, hai người bọn họ đều bị sa thải.
Vì vậy, một bác sĩ trẻ tuổi có tiền đồ như Ngưu Kiến Minh đành phải chịu thiệt tiếp tục hành nghề tại một phòng khám tư nhân nhỏ, còn Lưu Chỉ Quân thì làm một nhân viên bình thường tại một tiệm thuốc.
Nhưng nếu không có chuyện như thế, hai người bọn họ sẽ không trong hoạn nạn mà quen biết nhau, phát triển trở thành tình lữ. Mà Diêu Nhật Hiên có khả năng trong lúc thập tử nhất sinh cũng sẽ không quen được bọn họ, hai cha con không biết giờ đang lưu lạc phương nào.
Lưu Chỉ Quân thường hay nói giỡn, “May mắn lúc ấy bị cách chức, nếu không, tôi đi đâu mà tìm được một ông chồng với một đứa con tốt như vậy chứ!”
Cho nên nói, nhân sinh duyên phận thật đúng là kỳ diệu. Mà bọn họ trong lúc đó quen biết nhau, không thể nghi ngờ là điều kỳ diệu nhất trong cuộc sống.
Ngưu Kiến Minh bế bổng Diêu Bình An lên, tung hứng bé vài vòng, khiến cho nhóc con thích chí cười to.
Lưu Chỉ Quân cũng thu liễm lại hình tượng, vuốt tóc, chỉnh trang lại y phục, trước mặt tình nhân mà xấu mặt cũng có chút ngượng ngùng.
“Bác sĩ Ngưu hảo!” Diêu Nhật Hiên thấy Ngưu Kiến Minh, mặt hơi đỏ lên, Ngưu Kiến Minh là bác sĩ trực tiếp điều trị cho cậu, đương nhiên biết rõ thân thể cậu.(ta nên hỉu câu lày theo nghĩa lào đê =3=))
Người ta rõ ràng muốn đi hẹn hò, cậu cũng không muốn ở đây làm bóng đèn quấy rầy người ta, “Được rồi được rồi, An An mau xuống đi, chúng ta về nhà thôi!”
“Không sao đâu!” Ngưu Kiến Minh sang sảng nói, “Đúng lúc cùng đi ăn cơm đi! Tôi đã đặt chỗ rồi.”
“Không cần đâu!” Diêu Nhật Hiên lắc lắc đầu, hai cha con họ đã khiến cho người ta phiền toái nhiều lắm, người khác đối tốt với mình, nhưng cũng không thể vô chừng mực mà đòi hỏi thêm, cậu nói dối “Ở nhà có sẵn đồ ăn, tôi còn quần áo chưa giặt nữa, ngày mai còn phải đi làm, muốn nghỉ ngơi sớm một chút. An An, chúng ta đi nào! Chào chú với dì Quân đi con!”
Diêu Bình An rất nhu thuận lên tiếng, ở trên mặt Ngưu Kiến Minh và Lưu Chỉ Quân hôn mỗi người một cái, “Chào chú Ngưu! Chào tỷ tỷ!”
Ngưu Kiến Minh đột nhiên hạ thấp giọng hỏi một câu,“Tiểu Hiên, có tốt hơn chút nào không?”
Mặt Diêu Nhật Hiên càng đỏ hơn, “Ngô, đã tốt hơn nhiều….. Cám ơn thuốc của anh a!” Cậu luống cuống tay chân cầm gói bánh ngọt trên bàn,“An An, chúng ta đi!”
“Chào chú! Bái bai tỷ tỷ!”
Thấy hai cha con đi khuất, Lưu Chỉ Quân mới thở dài, “Thật hy vọng sớm có người sẽ chiếu cố bọn họ! Một mình Tiểu Hiên quá vất vả!”
Ngưu Kiến Minh nhẹ nhàng đóng cửa lại, cười ha ha,“Người kia có khả năng đã xuất hiện rồi!”
“Sao anh biết?” Hai mắt Lưu Chỉ Quân mở to, tràn đầy tim hồng bay phấp phới,“Đẹp trai không? Nhìn đáng tin không?”
Ngưu Kiến Minh rút ra một cái hộp nhỏ màu đỏ, mở ra, bên trong là một cặp nhẫn bạch kim, “Em chịu gả cho anh, anh mới nói cho em!”
Mặt Lưu Chỉ Quân đỏ bừng, nhỏ giọng than thở,“Lại là chiêu này!”
“Tiểu thư, anh đã cầu hôn em được tám mươi ba lần rồi! Đường Tăng đi thỉnh kinh cũng chỉ trải quả tám mươi mốt khiếp nạn, em để tu thành chính quả được không? Chẳng lẽ thật sự phải chờ tới một trăm linh một lần sao? Chẳng khác nào chó đốm!”
“Hừ! Đâu phải là em ép anh!”
“Được rồi được rồi! Là anh tự nguyện ! Nếu em muốn đợi đến một trăm linh một lần, vậy thì cứ chờ tiếp đi, còn chuyện của Tiểu Hiên, anh cũng không nói đâu!”
“Không được! Anh mau nói cho em biết!” Lưu Chỉ Quân bóp cổ anh, thi triển bản sắc ma nữ.
“Vậy em chịu gả cho anh à?”
“Anh nói trước đi đã!”
“Em phải đồng ý trước!” Người nào đó rất là rắp tâm bất lương dụ dỗ, “Có chuyện tình rất nóng bỏng nga!”.
A! Ngọn lửa bát quái trong đầu hừng hực thiêu đốt! Nếu không biết đêm nay sao ngủ được? Không! Vô số đêm sau này cũng đừng mong ngủ!
Lưu Chỉ Quân tiểu thư đáng yêu của chúng ta, tám mươi hai lần đều chống cự được sự dụ dỗ, nhưng lần thứ tám mươi ba, cuối cùng cũng bị hạ gục, gả đi!
***.
Cám ơn Clairegc, Mộc Thần, Cococoya, Sydushu, Hồng Đan Khấu, Ingling, Mandii419, Lanxue150 đưa tới lễ vật. Đại biểu Tiểu Hiên và Tiểu Tịnh cám ơn mọi người, bọn họ không thích tiểu công nhà mình tặng mà phi thường thích lễ vật lẫn vote của mọi người nga, ôm mọi người một cái!
Hắc hắc, mọi người đều biết Tiểu An An là Tiểu Hiên Hiên tự mình sinh, nhưng ba ba của Tiểu bảo bối An An là ai đây? Chuyện này không thể kể trước được, mọi người chờ xem đi!
Xe của bợn Tu nè ^^
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT