Cũng may Chu Chú thấy Đường Kiều tỉnh táo không ít, cũng không tiếp tục giở trò lưu manh.
Đứng lên ở bên giường, "Dậy ăn cơm."
Đường Kiều sờ sờ đầu, trong lòng âm thầm thở dài một tiếng, có lúc Chu Chú rất không thức thời.
Thật ra nhà của Chu Chú không coi là nhỏ, chẳng qua Đường Kiều ở chỗ này ở ít năm vẫn không biết trong nhà cụ thể có bao nhiêu gian phòng.
Bình thường Đường Kiều chỉ đi qua phòng bếp, phòng khách, phòng sách, phòng ngủ, còn có ban công lầu hai.
Thật ra lúc Chu Chú thiết kế nội thất trong ngôi nhà lớn này vẫn tốn một phen tâm tư. Lầu một là phòng khách, phòng bếp, còn có hai gian phòng khách không tính lớn.
Lên cầu thang chính là phòng khách lầu hai, ở giữa đặt hai ghế sa lon thật to hướng về phía màn hình TV siêu lớn, phía sau phòng khách là gian xếp, giữa phòng đặt một bộ ghế sa lon có hai ngăn tủ lớn, bên trong đựng một số đĩa, còn có một chút đồ chơi của Đường Kiều, ví dụ như giày trượt băng, giày khiêu vũ…, trong tầng một hộc tủ TV để nguyên bản “Người bạn thân” Đường Kiều còn chưa xem xong, khả năng anh ngữ của Đường Kiều có hạn, cô phải xem tới xem lui nhiều lần mới có thể nhìn ra một chút. Bên trong còn có một gian phòng nho nhỏ, chứa đồ chơi, đồ vật bên trong có chút linh tinh, phần lớn đều là vài thứ linh tinh bạn bè tặng cho Đường Kiều, chẳng qua, chính cô cũng không nhớ bên trong có cái gì. Đường Kiều cô chỉ yêu chết cái loại cảm giác chiếm được tiện nghi, về phần rốt cuộc người ta tặng cô thứ gì, cô cũng không thèm để ý.
Phía ngoài lầu hai là một sân thượng cực lớn, trồng một số hoa sơn chi, cây bạch quả ... gốc cây to khác, dĩ nhiên, các loại cây này sẽ không phải do Đường Kiều trồng, cô thuộc về loại người ngay cả bản thân cũng quên cho mình cơm ăn.
Lầu ba là phòng ngủ chính, còn có hai phòng khách sát vách, Đường Kiều chiếm một gian trong đó, một gian khác là phòng sách, Đường Kiều thường vùi ở nơi đó xem tiểu thuyết hoặc mở thiệp.
Lúc ban đầu Đường Kiều mới vừa chuyển tới ở gian phòng tại lầu một, chẳng qua khi đó không biết Chu Chú bị rút gân, cư nhiên nổi lên hứng thú nuôi cá ở nhà. Vì vậy thường lúc nửa đêm Đường Kiều nghe tiếng nước chảy rào rào, cô khổ không thể tả, âm thanh này nếu vào lúc ban ngày vốn không tính là gì, nhưng vào đêm thanh vắng người, có thể làm cho người ta liên tưởng đến cái gì khác.
Cho nên Đường Kiều chỉ ở lầu một một đoạn thời gian ngắn liền chuyển đến lầu ba, sát gian phòng của Chu Chú. Ngoại trừ bị "Quỷ áp giường" như thường lệ, Đường Kiều ở gần phòng Chu Chú, cô cảm thấy cũng không tệ lắm.
Chỉ là sau này cũng không biết Chu Chú nuôi cá thế nào, càng ngày càng không thấy sức sống, sau đó vào một ngày cá trong hồ cũng không còn thấy một con còn sống nữa. Đường Kiều tính chuyển tới lầu một, chẳng qua trước khi chuyển đi, Chu Chú trưng cầu ý kiến của cô, hỏi bọn họ có nên tiếp tục nuôi cá hay không, phải nuôi cá gì cho tốt.
Vì vậy Đường Kiều bỏ ý niệm chuyển phòng, mà Chu Chú không còn đề cập tới chuyện nuôi cá.
Đường Kiều lắc đầu ngồi vào bàn ăn, cũng không để ý tới Chu Chú ở sau lưng cô, cầm đũa bắt đầu giải quyết bữa ăn tối của mình.
Đối với BOSS Chu Chú bảnh bao lau tóc lựa chọn làm như không thấy.
Có lẽ do di chứng bữa ăn sáng, buổi trưa ở Bà ngoại Đường, Đường Kiều cũng không ăn bao nhiêu, bữa ăn tối ăn cũng không nhiều, đếm gần nửa chén vào trong dạ dày liền buông bát đũa.
"Cậu có thể ngồi xa một chút lau tóc hay không."
Không phải khẩu vị cô không tốt thật sự là. . . . . . cô suy nghĩ một chút, lúc cô ăn cơm, có một đấng mày râu mặc áo tắm ngồi trước mặt. . . . . . lau tóc. . . . . .
Tưởng tượng, tưởng tượng một chút đi, đây là một mặt tương đối không hòa hài.
Chu Chú chau chau mày, buông tay lau tóc, cầm lấy chén ở trước mặt Đường Kiều, bới cơm. Đường Kiều vừa định nói cô không ăn, Chu Chú lại đem chén đặt trước mặt anh, sau đó cũng không để ý đến Đường Kiều, rồi tự mình ăn lấy.
Anh là anh hai đấy!
Cắn cắn môi, Đường Kiều cảm giác đầu óc mình nhất định là bị hư mới đồng ý lời cầu hôn của người đàn ông ở trước mắt, nếu ngược dòng về trước, cô chủ động cầu cưới người ta, suy nghĩ một chút đã rất lâu cô không rửa mặt, mới bị ghèn che mắt không nhìn thấy rõ người đang ngồi trước mặt, tuyệt đối không phải chồng cô.
Aiz.
Cô phiền muộn.
Lúc Chu Chú ăn cơm, Đường Kiều chạy đến trong phòng khách xem TV, quảng cáo chung quy lại là phim truyền hình nhiều tập, Đường Kiều khoanh chân ngồi ở trên ghế sa lon không ngừng đổi đài, thật sự là nhàm chán.
Suy nghĩ một chút, vẫn cầm điện thoại lên gọi điện thoại cho Đường Uyển.
Nghe điện thoại là Mẹ Đường, Đường Kiều nửa thật nửa giả thăm hỏi mấy câu, muốn cho Đường Uyển nghe điện thoại, đầu kia Mẹ Đường nói Đường Uyển tự giam mình ở trong phòng.
A, lại nổi lên tính khí trẻ con.
Đường Kiều cũng không suy nghĩ nữa, dù sao cô đang rầu rỉ không muốn nói gì, lần này ngược lại tiết kiệm.
Đường Kiều cầm điện thoại nói vài câu với Mẹ Đường, khi Mẹ Đường hỏi cô có muốn cha Đường tới nghe điện thoại hay không thì Đường Kiều thoái thác nói có chuyện liền cúp điện thoại.
Cúp điện thoại xong, Đường Kiều nhìn đồng hồ, một phút năm mươi chín giây, a. . . . . . Dường như mỗi lần cùng nói điện thoại với cha mẹ, không có lần nào vượt qua năm phút đồng hồ, bình thường cũng giữ vững trong vòng ba phút.
Chu Du nói, nếu cô không làm thân với cha mẹ mình, về sau cô lập gia đình, ngay cả người nhà mẹ đẻ cũng không có.
Là cô không muốn sao? Là cô không muốn sao?
Đường Kiều đi tới phòng ăn liếc mắt nhìn, cùng lúc này Chu Chú đã ăn cơm xong đang định dọn dẹp bát đũa, gần như theo bản năng Đường Kiều đứng lên vội thu dọn. Đợi đến khi cô cầm chén đũa đã bỏ vào trong chậu rửa chén, cô mới phát hiện, cô cũng. . . . . . quá có tính nô dịch rồi.
Thôi, nhận đi, đời này của cô nhận mệnh thôi.
Lúc Đường Kiều rửa chén, Chu Chú cũng không đi ra ngoài, đứng ở một bên giúp Đường Kiều lau khô chén đĩa cất xong, phối hợp cũng không tệ, không có chút nào không hòa hài. Ngay cả Đường Kiều luôn luôn nhìn Chu Chú không vừa mắt cũng không tìm ra một điểm không đúng.
Nhưng làm sao cuộc sống có thể bình thản như vậy?
Cho nên Đường Kiều bắt đầu nhàm chán ở không đi gây sự.
"Cậu có rửa tay hay không?"
Rõ ràng Chu Chú hơi sửng sốt, nhìn tay của mình một chút, sau đó nhếch miệng cười một tiếng.
"Mới vừa rồi tôi dùng đôi tay này làm thức ăn cho cô."
Cô ăn rất vui vẻ, hiện tại mới ghét bỏ, không khỏi có chút quá muộn.
Trong lòng Đường Kiều hối hận, trộm gà không được còn mất nắm gạo, cô hận không được đem tay ăn trộm gà chặt đứt.
Ăn một lần thua thiệt Đường Kiều đã có kinh nghiệm, sau đó cúi đầu rửa chén bát, đừng nói lên tiếng, mí mắt cũng không giơ lên.
Cô chết rồi, cô không có ở đây. . . . . .
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT