"Biết cậu nhiều năm, lần đầu tiên mới cảm thấy cậu không biết xấu hổ như vậy."

Ngu Châu và anh chung một phe lớn lên, mặc dù chưa từng thấy qua Ngu Châu kết giao với bạn gái như thế nào nhưng giới tính của Ngu Châu, anh cũng không nghi ngờ, chẳng qua cũng đã trưởng thành rồi, cậu ta và một người đàn ông quấn lấy nhau cũng không phải là chuyện lạ. Biết bao nhiêu đàn ông bị gái hư và trai cặn bã cứng rắn bẻ cho cong queo.

Dĩ nhiên, đây là Đường Kiều bày tỏ quan điểm sau khi xem xong một bộ tiểu thuyết nổi tiếng.

"Vậy sao cậu kết thúc?"

"Cha tôi phạt tôi quỳ trước hình của mẹ tôi một buổi chiều."

Đến bây giờ đầu gối của anh ta vẫn đau, mẹ kiếp! Đều là do tên đàn ông đáng chết kia gây họa, Ngu Châu hận hận nghĩ, nếu như tối hôm nay tên đàn ông kia còn dám tới quầy rượu đùa giỡn anh ta, anh tuyệt đối sẽ bỏ thạch tín ở trong rượu của tên đàn ông kia.

Ách, mẹ của cậu. . . . . . ? Chưa nghe nói qua chuyện này ?

Chu Chú nhíu nhíu mày, bày tỏ chuyện xảy ra rất bất ngờ.

"Chuyện là mẹ tôi không chết, bây giờ mẹ tôi đang ở nước ngoài cùng ông chồng mũi đỏ sống không biết có tốt không, tôi thấy cha tôi đơn giản là ghen mẹ tôi, cho nên mới tìm cách đánh tôi một trận."

Phốc!

Chu Chú không nuốt xuống kịp, bị sặc nước miếng của chính mình, ho khan vô cùng chật vật.

Được rồi, hai cha con nhà này tác phong làm việc quả thật cũng rất để cho anh không nói nên lời.

"Người anh em, xem cậu từ bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn."

Chu Chú nói lời này rất sâu sắc, không giống anh làm ở công ty, hoàn cảnh xung quanh Ngu Châu quả thật rất phức tạp, loại người gì cũng có, chuyện gì cũng có thể xảy ra.

Chu Chú và Ngu Châu đều có tâm sự riêng tiếp tục tán gẫu một lúc, Ngu Châu vẫn còn đang suy nghĩ đến chuyện tên đàn ông đó hại anh ta bị đòn, mà Chu Chú thì đang suy nghĩ, rốt cuộc là lý do gì khiến cho Đường Kiều đổi suy nghĩ?

Dĩ nhiên, hai người cũng không nghĩ ra kết quả.

Một lát sau, Chu Chú nhìn thời gian trong máy vi tính, cảm thấy không còn sớm, cùng Ngu Châu nói một câu ngủ ngon rồi đi làm cơm.

Ầm một tiếng.

Vài trăm ngàn của Ngu Châu vỡ thành mảnh vụn.

Xoảng!

Buổi tối chưa tới tám giờ, Chu Chú lại chúc anh ta ngủ ngon?

Vài trăm ngàn của anh ta cứ như vậy thành mảnh vụn, nghe thấy một âm thanh vang lên.

Khóc chết a!

Mặc kệ, anh ta quyết định, nếu tên đàn ông kia tìm đến anh ta, anh ta sẽ để cho tên đàn ông kia bồi thường, mặc dù bình sứ này là do Chu Chú hại anh ta làm vỡ.

Chu Chú không làm cơm nhưng không có nghĩa là không biết, giống như chuyện lên thiên nhai. Đường Kiều vẫn cho rằng Chu Chú không biết nhưng cô đã quên, lúc cô học đại học vẫn do Chu Chú làm cơm.

Nhưng Chu Chú đúng là người sach sẽ, rửa rau đều mất một thời gian rất dài, bình thường Đường Kiều chỉ cần nửa giờ đã làm xong thức ăn, Chu Chú dùng gấp hai thời gian. Hơn nữa chỉ đơn giản làm một món trứng sốt cà chua, một cây đậu.

Làm xong thức ăn, Chu Chú không đi gọi Đường Kiều dậy ăn cơm ngay mà vào phòng tắm tắm rửa sạch sẽ trước. Anh có chút không chịu nổi mùi dầu mỡ trên người, Chu Chú vừa cởi quần áo vừa vô tình giác phát hiện, mới vừa rồi dường như anh quên khử mùi dầu mỡ, quả nhiên, phòng bếp là chỗ của phụ nữ, lời này một chút cũng không sai.

Lắc lắc đầu, cả người Chu Chú trần truồng đứng ở dưới vòi nước, mặc cho nước nóng từ đỉnh đầu chảy xuống ròng ròng.

Có lẽ Đường Kiều biết trong tất cả đàn ông, Chu Chú là người duy nhất không thích vận động, cho nên, so với Ngu Châu và Cậu Đường, Chu Chú có vẻ gầy một chút, nhưng không có yếu chỗ nào, bởi vì dù sao Cậu Đường cũng xuất thân từ quân nhân, mà dân chạy nạn Ngu Châu này bản thân là người tập Gym, tình huống cũng không giống nhau.

Cũng làm khó cho anh không vận động vẫn có thể giữ vững vóc người tốt như vậy.

Sau khi Chu Chú tắm rửa xong mặc áo tắm, cầm khăn lông, vừa lau tóc vừa đi tới bên giường Đường Kiều.

Phải nói Đường Kiều cũng thật là một con ma ngủ, Chu Chú tắm ở trong phòng tắm phòng cô, vừa tắm vừa gội đầu, cô lại không chút phản ứng.

Xem ra tối ngày hôm qua, mất ngủ rất nghiêm trọng a.

"Kiều Kiều, dậy ăn cơm."

Đường Kiều tiếp tục chôn đầu ở trong gối nằm không có động tĩnh gì.

Trước kia cho dù thiên lôi đánh xuống Đường Kiều vẫn ngủ, ngày hôm nay, Chu Chú làm hai lần rồi.

Vẫy vẫy tóc trước trán, Chu Chú không ngừng cố gắng.

Trên đời này Đường Kiều có thể làm nhiều chuyện nhưng cũng có chuyện cô không muốn làm, nói thí dụ như lúc rời giường.

Cho nên, mặc cho Chu Chú đứng ở bên giường bao lâu, kêu bao nhiêu tiếng, cô hoàn toàn không nghe thấy, chân mày cũng không nhíu một cái, ngủ tiếp.

Hết cách rồi, Chu Chú không thể làm gì khác hơn là thay đổi chiến thuật. Tối ngày hôm qua lúc ở ông ngoại Đường, hơn nửa đêm cậu út Đường gọi điện thoại cho anh, nói cho anh biết, không thể động một tí là giở trò lưu manh với Đường Kiều. Mặc dù hiện tại quan hệ của hai người bọn họ xem như giở trò lưu manh cũng không có chuyện gì. Chu Chú đã hứa với cậu út Đường là vì anh kính trọng, cho nên cậu út Đường đưa ra yêu cầu hợp lý, anh cũng đồng ý rất phối hợp.

Nhưng chị hai nhà anh. . . . . .

Muốn để cho người ta không giở trò lưu manh cũng khó khăn, cho nên Chu Chú quyết định, sau ngày thứ nhất đồng ý với cậu út Đường, trước tiên giở lưu manh rồi nói.

Chu Chú không để ý tới tóc còn đang ướt, chân sau đã quỳ gối trên giường, một tay chống ở bên người Đường Kiều, một cái tay khác đưa về phía sau ót Đường Kiều, nâng đầu cô lên, sau đó kéo cả người cô tựa vào ngực mình.

Dì Đường vẫn không biết xấu hổ ngủ vùi, Chu Chú nhìn thở dài, chợt hung hăng chơi liều, há mồm cắn trên môi Đường Kiều. Sức lực không nhẹ, Đường Kiều ngủ không biết trời đất lập tức bị cắn đau tỉnh giấc.

Mở mắt, còn ngơ ngác. Đầu tiên chạm vào con ngươi tối tăm của Chu Chú, sau đó là khăn lông anh khoác lên cổ cùng với áo tắm màu trắng.

Đường Kiều chớp mắt mấy cái, nhìn lại hai người một chút, vào giờ phút này quấn chung một khối tư thế rất mập mờ. . . . . .

Nếu như lúc này miễn cưỡng mượn một ca khúc để biểu đạt cảm xúc của cô, cô muốn hát: mập mờ khiến cho người ta kích thích. . . . . .

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play