Nói đến trấn Trăm Thước, đó là nơi không xa lạ gì đối với Ngô Mạc thị. Trước kia lúc thân thể bà tốt hơn bây giờ, sáng sớm mỗi ngày đều phải rời giường đi bộ một canh giờ đến đại gia đình ở trấn trên để giặt quần áo, mấy nhà khá giả trên trấn bà cũng đã đi qua.
Nhưng được ngồi thoải mái trên xe bò lên trấn trên như thế này vẫn là lần đầu tiên, nên không khỏi có chút kích động, có chút vui mừng, có chút tự hào, có chút xót xa trong lòng. . . . Nhất thời ngũ vị tạp trần, nói không nên lời là loại tư vị gì, sờ sờ đầu Hàn Hàn: "Nha đầu, quả thực ngươi đã trưởng thành rồi, còn có tiền đồ hơn so với nãi nãi!"
Mặc dù Hàn Hàn không hiểu được tâm tình của Ngô Mạc thị, nhưng cũng nhìn ra bà có chút kích động, túm lấy tay Ngô Mạc thị: "Nãi nãi nói những thứ này để làm gì, dù con có nhiều tiều đồ hơn nữa thì cũng là cháu gái của người, là người dạy bảo tốt, không có người, nào có con ngày hôm nay."
Hiếm khi Mộ Dung Ý phụ họa cho Hàn Hàn một lần, gật gật đầu: "Nói đúng lắm."
Nghe hai đứa bé nói như vậy, Ngô Mạc thị cũng không biết nên nói gì, tâm tình lập tức nhẹ nhõm hơn rất nhiều, thu hồi tay lại rồi cười nói: "Là nãi nãi cố chấp, các ngươi có tiền đồ, nãi nãi liền được nhờ theo, nghĩ những chuyện ấy cái làm gì chứ!" Cười Ha hả, "Không phải ngươi nói muốn mua vải vóc sao, mau đi đi."
"Không vội, chúng ta đi ăn cơm trước, ăn cơm xong rồi thì từ từ lựa chọn." Mục đích của Hàn Hàn chính là lôi kéo Ngô Mạc thị, không cho bà quay trở về thôn, tám phần là hôm nay trong thôn còn tiếp tục ầm ĩ nữa, đợi đến lúc trời tối trong thôn an tĩnh lại, sau đó các nàng về nhà cũng không muộn. d.d.lequy13doon
Hàn Hàn tính toán cẩn thận, tất nhiên Mộ Dung Ý cũng hiểu rõ, gật đầu: "Ăn cơm trước." Mặc dù Ngô Mạc thị không thể thực sự trở thành nãi nãi của chính mình, thế nhưng lão nhân này mang đến cho mình sự ấm áp mà nãi nãi mình không thể cho, dĩ nhiên là hắn cũng không muốn Ngô Mạc thị bị tổn thương, phương pháp tốt nhất chính là phối hợp với Hàn Hàn giữ lại Ngô Mạc thị.
Đợi đến khi chuyện này lắng xuống, bọn họ lại ở trong phòng gạch mộc chỗ hẻo lánh phía Tây của thôn, đơn giản là không có người đi qua, chỉ cần không có ai cố tình đến trước mặt Ngô Mạc thị nói huyên thuyên, như vậy cũng có khả năng giấu giếm được Ngô Mạc thị.
Thấy hai đứa bé đều nói đói, Ngô Mạc thị lập tức đau lòng: "Được, đói bụng thì chúng ta nhanh nhanh đi ăn cơm trước, ăn no rồi lại tiếp tục đi dạo."
Hàn Hàn kinh ngạc liếc mắt nhìn Mộ Dung Ý một cái, đứa nhỏ này vẫn luôn làm trái ý mình, sao hôm nay phối hợp vậy? Chẳng lẽ hắn thật sự đói bụng?
Lắc lắc đầu, nghĩ không ra. Nghe thấy Ngô Mạc thị đồng ý, lập tức đánh xe đi tới tửu lâu Như Ý.
Hàn Hàn đến tửu lâu Như Ý theo thói quen đánh xe bò đi vòng qua cửa sau tửu lâu, rồi từ cửa sau tiến vào tửu lâu, chẳng qua hôm nay vừa mới đánh xe chạy tới bên cạnh đường tửu lâu, liền thấy một chiếc xe ngựa tinh xảo hoa mỹ dừng dưới bóng cây, khăng khăng ngăn trở đường đi của nàng.
Chiếc xe ngựa này không giống với chiếc xe ngựa màu sắc rực rỡ, hương thơm nồng nặc, trang trí hào nhoáng mà nàng đã nhìn thấy ở trên đường, mà đây chính là chiếc xe từ trong ra ngoài chân chân thực thực lộ ra sự hoa lệ nhưng vẫn có vẻ khiêm nhường, thân xe bằng gỗ tử đàn, được quét thận trọng một lớp sơn màu nâu, gấm Tô Châu tinh phẩm làm thành màn che, mặt trên được thêu một bức tranh Vân Thanh thanh nhã tươi sáng, trừ cái đó ra, trên xe ngựa không trang trí dư ra một chút đồ trang sức nào.
Hàn Hàn cho xe bò dừng lại, liếc mắt nhìn cỗ xe ngựa kia, vừa định nói chuyện, liền nghe thấy một giọng nói nhu hòa dịu dàng từ trong xe ngựa truyền ra: "Còn chưa tới sao?"
Chỉ nghe giọng nói này là có thể tưởng tượng được người trong xe nho nhã ôn nhuận như thế nào.
Hàn Hàn ngưng mi, giọng nói này sao nghe có chút quen tai thế? Nhịn không được nhìn về phía xe ngựa kia, chỉ thấy một gã sai vặt trên càng xe nghiêng đầu đáp: "Thưa công tử, còn chưa tới."
Sau đó một doanh bàn tay trắng như ngọc vươn ra từ trong xe, nhấc màn che đằng trước lên: "Trước vào tửu lâu đi, ở bên trong chờ cũng giống như nhau."
Lúc nói chuyện, một công tử trẻ tuổi trên người mặc y phục màu đỏ tía thêu hoa văn lá cây tùng viền bạc đi ra từ trong xe, gã sai vặt nhanh chóng lấy ghế nhỏ đặt chân từ trên càng xe đặt xuống phía dưới.
Công tử trẻ tuổi nghiêng đầu, lộ tướng mạo tuấn tú ôn nhuận, dường như phát hiện có người nhìn mình, công tử trẻ tuổi ngẩng đầu, một đôi mắt dịu dàng ôn hòa chống lại Hàn Hàn, mỉm cười, gật đầu, ưu nhã giẫm lên ghế đạp chân từ trên xe bước xuống, giống như đối với hành động nhìn ngắm trắng trợn như vậy của nữ tử đã sớm tập thành thói quen.
Xuống xe, đi thẳng về phía tửu lâu, gã sai vặt đánh xe vội vàng cho xe ngựa đi tới bãi đất trống bên cạnh, có người làm trong tửu lâu qua đó giắt xe ngựa đi.
Ánh mắt Hàn Hàn vẫn đuổi theo công tử trẻ tuổi đang tiến vào tửu lâu Như Ý chưa thu hồi lại, trong lòng suy tư về giọng nói cùng với tướng mạo người này khá là quen thuộc, chỉ là không nghĩ ra đã thấy qua ở nơi nào.
d.d.lequy13doon Đương nhiên Mộ Dung Ý cũng nhìn thấy công tử trẻ tuổi kia, con ngươi hẹp dài hơi trầm trầm: Lâm Vũ Dương, hắn đến tửu lâu Như Ý làm cái gì?
Tuy hắn và mấy thế gia mới trong kinh thành tiếp xúc không nhiều, nhưng thứ nên biết hắn vẫn biết rõ ràng.
Mặc dù Lâm Vũ Dương này là tam công tử gia tộc Lâm thị, nhưng là thiên tài kinh thương khó gặp, cứ thế ngắn ngủn trong ba năm đưa một gia tộc kinh doanh bình thường như Lâm thị trở thành thủ phủ kinh thành (nhà giàu nhất kinh thành).
Người này tuy còn trẻ tuổi, nhưng lại túc trí đa mưu, cho dù là gia chủ Lâm thị nhưng trong nhiều thời điểm cũng phải nghe theo đề nghị của hắn, bởi vậy mặc dù hắn không phải trưởng tử, nhưng địa vị ở trong gia tộc lại không thể lay động, ngay cả vị trí của trưởng tử Lâm Vũ Thần cũng ở phía sau.
Chính bởi vì như vậy, ám vệ thuộc hạ của hắn cũng điều tra tư liệu về Lâm Vũ Dương càng tỉ mỉ hơn, cũng biết lão bản phía sau màn của Thực Khách Cư chính là Lâm Vũ Dương.
Lão bản Thực Khách Cư lại có thể hẹn khách đến tửu lâu nhà khác ăn cơm...
Chân mày nhỏ của Mộ Dung Ý cau lại, thu hồi tầm mắt lại nhìn thấy Hàn Hàn đang nhìn chằm chằm vào bóng lưng Lâm Vũ Dương đến phát ngốc, chân mày lập tức nhăn chặt hơn, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng đen xì thâm trầm, tay nhỏ trắng nõn nắm lấy dây cương mãnh liệt đánh ra, xe bò chuyển động.
Hàn Hàn cả kinh, mạch suy nghĩ trong đầu cũng bị cắt đứt, quay đầu lại liền phát hiện Mộ Dung Ý đang ngồi ở một bên nhìn mình, thấy nàng nhìn sang, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo xẹt qua một tia khinh bỉ: "Hoa si!" Ngay cả trên mặt cũng hiện rõ vẻ xem thường.
"Hoa si cái đầu đệ!" Khuôn mặt Hàn Hàn tối sầm, đưa tay lên đánh hắn hét lớn, "Tỷ chỉ đang suy nghĩ sự tình, suy nghĩ sự tình!"
Thân thể nhỏ của Mộ Dung Ý xoay qua, một cái đánh nhẹ của Hàn Hàn rơi trên mông nhỏ của hắn, nửa điểm đau đớn cũng không có.
Ngô Mạc thị ở trên xe bò trầm mặc một lát, nói: "Mặc dù vị công tử kia thoạt nhìn rất tốt, thế nhưng vừa nhìn đã biết là thiếu gia trong đại gia đình, là người mà chúng ta không thể suy nghĩ đến, nha đầu ngươi cũng không thể đi làm thiếp người ta." Bà đi giặt quần áo hộ trong những đại gia đình kia, lúc nhàn rỗi nghe mấy bà tử ở trong viện nói chuyện phiếm, đương nhiên biết phu nhân trong mấy đại gia đình kia chỉnh những thiếp thất như thế nào, Hàn Hàn còn nhỏ, không biết sự tình nặng nhẹ, bà phải nhắc nhở một chút mới được.
Hàn Hàn nghẹn họng, liếc mắt nhìn bà: "Yên tâm đi nãi nãi, cháu gái người có thể làm thiếp cho người ta sao? Chỉ là con thấy hắn có chút quen mắt mới nhìn lâu hơn một chút thôi, làm gì mà có suy nghĩ khác, người suy nghĩ nhiều rồi." Vừa nói, một bên vội vàng đánh xe bò đi trên đường tiến vào cửa sau tửu lâu. d.d.lequy13doon
Nghe Hàn Hàn nói như vậy, Ngô Mạc thị nhẹ lòng hơn: "Con hiểu rõ rồi thì tốt, những người kiểu như tiểu thiếp trong đại gia đình kia, một chút địa vị đều không có, bị khổ còn không nói, ôi, cũng chỉ là người đáng thương ..."
"Được rồi nãi nãi, con biết, đừng nói làm thiếp, ngay cả dám kiêu căng với con hay nếu như hắn dám trêu chọc kẻ tiểu nhân nào vào cửa, cháu gái người là con đây cũng sẽ hưu (*) hắn, người cứ yên tâm đi."
"Nha đầu chết tiệt kia, chỉ toàn nói hươu nói vượn, không biết xấu hổ hả, Tiểu Phong còn nhìn kia kìa!" Ngô Mạc thị cười mắng một tiếng.
"Tiểu Phong Phong nghe được thì sợ cái gì chứ, đúng lúc giáo dục cho đệ ấy biết, này nhé, Tiểu Phong Phong, tỷ nói cho đệ biết, sau này lấy vợ chỉ cho phép lấy một người, nếu như chịu không nổi nữa, hai người liền hòa ly(**) tái giá, nếu như đệ dám đồng thời lấy cả hai người, cẩn thận tỷ đánh đệ đấy!" Tàn bạo uy hiếp.
Chỉ có thể lấy một người sao? Đôi mắt hẹp dài của Mộ Dung Ý lấp lánh, có lẽ là chủ ý không tệ...
(*)(**) Hòa ly, hưu thư: Khác với hưu thư, hòa ly ý nói cả hai bên đều tình nguyện bỏ nhau, giống như đơn ly hôn ở hiện đại. Còn hưu thư thì là một bên bỏ, cụ thể là bên nam. Thời xưa, hưu thư chỉ do nam nhân viết ra, nữ nhân không có quyền, điển hình của trọng nam khinh nữ ấy mà.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT