*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: Lãng Nhược Y
Nhìn đại trưởng công chúa rời đi, Công Tôn Văn thở phào nhẹ nhõm, cảm kích nhìn Hàn Hàn: “Vừa rồi cũng nhờ ngươi, nếu không ta thật sự không biết nên làm thế nào bây giờ.” Nếu bị ả công chúa điêu ngoa kia đuổi đi thật, không nói mất mặt, ngay cả biểu ca cũng không thể gặp.
Hàn Hàn cười cười: “Không có gì, lời ta nói vốn dĩ là thật.”
“Đúng là lời nói thật.” Công Tôn Thiến kéo tay Hàn Hàn, nụ cười càng thêm vẻ thân thiết, “Khó trách Ý nhi xem trọng con, đúng là một đứa trẻ thông minh lanh lợi.”
“Hàn Hàn, ngươi cũng ở đây à?” Một giọng nói kinh ngạc vui mừng thốt lên từ phía sau, Hàn Hàn nghiêng đầu, liền nhìn thấy Tiếu Sắc Vi hưng phấn nâng góc váy chạy đến, khuôn mặt nhỏ tròn ẩn hiện lúm đồng tiền như hoa.
Một lão mụ đi theo phía sau liên tục kêu: “Chậm một chút, tiểu thư người chậm một chút, người phải nhớ kỹ đi không được lộ chân, bước không quá một tấc, cười không khoe răng, tay không quá ngực, tác phong trầm tĩnh, ngôn ngữ đoan chính……”
Tiếu Sắc Vi nghe vậy nhíu mày, quay đầu không kiên nhẫn xua xua tay: “Được, được, ta nhớ rồi, nhất định sẽ chú ý, mẫu thân cũng không có ở đây, người nhắc ít đi hai câu không được sao?”
“Tuy phu nhân không có ở đây, nhưng người đã căn dặn lão nô phải chăm sóc tiểu thư, lão nô không dám chậm trễ, ghi nhớ lời gửi gắm của phu nhân, tuân thủ nghiêm ngặt ‘nữ giới’, dạy dỗ từng cử chỉ lời nói của tiểu thư……” Lão mụ không dao động nói.
Tiếu Sắc Vi trợn tròn mắt, không thể cãi lại nhưng cũng không buông tà váy trong tay: “Được, được, ta nghe theo người không phải là được rồi sao?”
Không tự nhiên nhấc chân xoay nhẹ một vòng, một bước thành ba chậm rì rì bước tới cạnh Hàn Hàn, nhìn dáng vẻ nghẹn cười của Hàn Hàn, tức giận nói: “Ngươi còn cười, ta đã bị chỉnh thành như vậy…… Bây giờ ngươi đã biết vì sao ta không thích tham gia yến hội rồi chứ?”
Hàn Hàn khụ một tiếng, mắt không giấu được ý cười: “Tiểu nha hoàn bên cạnh ngươi đâu, sao lại đổi người?” Phu thê Tiếu lão gia này cũng thật đặc biệt, tổng cộng chỉ có hai đích tử, nam dưỡng thành một tên tham ăn, nữ lại dưỡng thành một nữ hán tử, không biết lúc này đang đau đầu thế nào đây?
Tiếu Sắc Vi méo miệng: “Tạm thời bị mẫu thân ta gọi qua hầu hạ người rồi, lại còn phái Vương ma ma đến hầu hạ ta, đúng rồi, ngươi tham gia cung yến lại đeo khăn che mặt làm gì? Vừa rồi ta nhìn nửa ngày, thiếu chút nữa đã không nhận ra ngươi.” Lại ghé sát vào tai Hàn Hàn thấp giọng nói thầm, “Vương ma ma này là ma ma giáo dưỡng mẫu thân ta trước kia, động một chút liền 《 Nữ huấn 》《 Nữ giới 》, là một người bảo thủ, làm người ta thật đau đầu.”
“Mẫu thân ngươi cũng chỉ muốn tốt cho ngươi, ngươi nhẫn nại một chút đi.” Hàn Hàn cười trấn an, chỉ sợ Tiếu phu nhân cũng biết tính tình nữ nhi của mình, không yên tâm nên mới phái ma ma giáo dưỡng mình đi theo nàng ấy.
“Dĩ nhiên ta biết mẫu thân có lòng tốt, nhưng thật sự không được tự nhiên.” Tiếu Sắc Vi xoắn ngón tay, vẫn rất không quen, may mắn là Vương ma ma chỉ ở cùng nàng một ngày, nếu đi theo nàng lâu dài, nàng còn không phát điên sao.
Hàn Hàn cười cười, kéo Công Tôn Văn qua giới thiệu: “Giới thiệu với ngươi một chút, vị này là Công Tôn tiểu thư, biểu muội của Định Xa tướng quân; Công Tôn tiểu thư, vị này là Tiếu Sắc Vi, đích nữ của gia tộc Tiếu thị.”
Lúc này Tiếu Sắc Vi mới chú ý tới Công Tôn Văn và người đứng chung với Công Tôn Văn - Công Tôn Thiến, trước đây khi tham gia yến hội, nàng cũng từng gặp qua Công Tôn Thiến vài lần, tuy rằng ấn tượng không sâu đậm, nhưng cũng biết là phu nhân thế gia, vội vàng hành lễ của vãn bối.
Công Tôn Văn mở miệng: “Đừng gọi ta Công Tôn tiểu thư, nghe thật không quen chút nào, ngươi cứ như cô mẫu, gọi Văn Văn là được rồi.” Nhìn về phía Tiếu Sắc Vi nói, “Tính cách này của ngươi, ta thích.”
Tiếu Sắc Vi ngơ ngác, trong chúng quý nữ, tính cách của nàng đã bị xem như khác người, không ngờ hôm nay lại thấy một nữ tử có lời nói còn lớn mật hơn cả mình, mở miệng chính là thích, trong lòng lập tức cảm thấy thân thiết.
Bỗng nhiên nhớ tới chuyện gì, tươi cười lôi kéo Công Tôn Văn, đánh giá trên dưới vài lần: “Ngươi chính là Công Tôn tiểu thư truy đuổi Định Xa tướng quân chạy khắp nơi đó sao?” Nàng nhớ mang máng các huynh muội con thiếp thất trong phủ từng nhắc đến, nói là tiểu bá vương Mộ Dung Lân gần đây không hề đánh nhau, là bởi vì biểu muội của hắn đã tới, hắn đang bận trốn biểu muội mình khắp nơi.
Sắc mặt Công Tôn Văn thay đổi, còn chưa kịp nói gì, đã thấy Tiếu Sắc Vi hưng phấn tiếp tục: “Ta đã muốn gặp ngươi lâu rồi, thế mà lại có thể dọa tiểu bá vương sợ mất mật, thật không hổ là nữ trung hào kiệt!”
Hàn Hàn đứng một bên nghe, quả thực có xúc động muốn đâm tường, nhớ lại lần đầu bọn họ gặp mặt, Tiếu Sắc Vi đứng trước mặt mọi người hỏi có phải mình nấu cơm cho ca ca nàng ấy hay không, đột nhiên cảm thấy hai cảnh tượng này thật sự rất giống nhau, Tiếu Sắc Vi nói chuyện hoàn toàn không có tiết tấu mà.
Quả nhiên, gương mặt xinh đẹp của Công Tôn Văn sau khi nghe xong liền trầm xuống, nàng chỉ là ái mộ biểu ca, sao lại biến thành dọa biểu ca sợ mất mật rồi? Đúng là nói hươu nói vượn!
Hàn Hàn vội vàng hoà giải: “Chuyện là, cung yến sắp bắt đầu rồi, chúng ta mau đến đó thôi.” Nếu còn nói thêm gì nữa, không chừng Công Tôn Văn sẽ nổi bão mất.
Nghe Hàn Hàn nói như vậy, Công Tôn Văn mới ngừng lời định nói lại, nhưng vẫn khó chịu: “Biểu ca chỉ chưa chuẩn bị tâm lí gặp ta mà thôi, không có bị dọa mất mật!”
“Thì ra là thế.”