Nhìn Nhị tráng ra khỏi cửa, Hàn Hàn cảm thấy cổ chợt lạnh, co rúm lại một
chút, lúc này mới thấy kinh động, trên trời có lẻ tẻ bông tuyết thật nhỏ đáp xuống, thật sự là tuyết rơi!
Gian phòng phía đông được
sưởi ấm không sai biệt lắm, Hàn Hàn dùng hòn đá đưa chậu than đứng lên,
lại lấy than ngày hôm qua đã đốt ra, bỏ vào trong chậu sành đặt phía
trong gian phòng Ngô Mạc thị.
Mặt trời đầu mùa xuân vẫn còn rất ngắn, buổi trưa vừa qua, ngày sẽ nhanh tắt, đêm đen dần tới.
Hiện tại nhà chỉ có bốn bức tường, căn bản là không sáng nổi với chỉ một
ngọn đèn dầu, vốn dĩ trời tối đã ngủ, nên trước lúc trời tối, nàng còn
phải làm rất nhiều chuyện.
Chọn mười mấy cây mộc nhĩ đã hái
xuống từ trên núi, rửa sạch, bình thường lấy đũa nhỏ gắp vào trong hũ,
rót nước ấm vào một nửa, tay che miệng hũ lắc tới lắc lui hai phút, sau
đó đổ mộc nhĩ ra, phơi khô mộc nhĩ là được. Lại rửa sạch mộc nhĩ, cắt
hai dao, cùng với một chút măng mùa đông, bỏ vào trong nồi xào lên một
lát, rồi cho thêm nước. Chờ nước sôi lên lại dùng thêm bột mì bỏ vào làm canh, một nồi canh mộc nhĩ măng mùa đông nóng hổi đã làm xong.
Lương khô ngày hôm qua còn dư lại là hai cái bánh bao nhân rau sam, hơn nữa
Lâm thẩm còn đưa cho hai miếng bánh bột ngô, thả vào trong nồi chưng một chút, cho nóng rồi có thể ăn cơm.
Cất xong lò than trong
phòng Ngô Mạc thị, soạn tốt bàn cơm, Hàn Hàn xoa xoa tay: "Bà nội, người ăn trước đi, để con ôm đứa bé đến."
Ngô Mạc thị đang hí
hoáy với ít vải vụn, nghe vậy đáp một tiếng: "Không vội, cùng nhau ăn
đi. Ta xem đứa bé kia cũng đáng thương, ngay cả bộ y phục cũng không có, mùa đông lạnh lẽo này thì phải làm sao bây giờ? Lát nữa bà nội làm cho
hắn một bộ y phục, trong nhà ngay cả miếng giống như vải bố cũng không
có, chẳng biết có thích hợp để mặc không."
Hàn Hàn biết rõ
tình huống trong nhà, từ nhỏ cha mẹ nguyên chủ đã mất sớm, phải dựa vào
Ngô Mạc thị đến mấy đại gia đình giặt đồ khâu vá sửa sang y phục mới
nuôi sống được cái nhà này, ít năm sinh hoạt như vậy hết sức khó khăn,
ngay cả y phục của nàng đều là do chắp vá lại từ nhiều mảnh vải vụn,
thời điểm ngày lễ ngày tết mới có thể mặc vào một bộ đồ được may nguyên
từ tấm vải, vải vóc dư thừa chỗ đó được dùng cho hài tử kia.
Thấy Ngô Mạc thị nói như vậy, nàng vội vàng cười cười: "Con nghe nói những
đại gia đình kia vì muốn nuôi sống hài tử cho tốt, đặc biệt may nhiều
loại vải thành y phục để mặc đấy, chính là mong muốn được trường thọ mà. Hiện tại nhà chúng ta có sẵn mấy mảnh vải vụn, cho đứa bé kia mặc vừa
đúng."
Lúc này Ngô Mạc thị mới cười nói: "Con nói cũng có
lý, đứa nhỏ này chính là càng hèn nuôi sống càng tốt, mặc y phục quá
tốt, sợ người nghèo chúng ta cũng không chống đỡ nổi được mấy nhà Phú
Quý kia. Mau mau ôm đứa bé kia tới, nửa ngày rồi sợ là đã đói bụng."
Thấy Ngô Mạc thị chuyển ý, không còn tự trách nữa, lúc này Hàn Hàn mới đứng dậy đi qua ôm Mộ Dung Ý.
Thân thể Mộ Dung Ý nhỏ đi, thể chất cũng theo đó mà giảm xuống, trước kia
lúc còn trong đội quân, không có ăn, bỏ đói một hai ngày là chuyện
thường, nên huấn luyện thì vẫn phải tiếp tục huấn luyện. Hiện tại chẳng
qua chỉ mới chưa ăn gì đến trưa, bụng đã cảm thấy trống trơn khó chịu.
Nhưng mà nhiều năm Mộ Dung Ý đã nuôi thành tính tình ẩn nhẫn, cho dù đói bụng, cũng không nói ra, chỉ nhắm mắt dưỡng thần.
Sở Hàn Hàn vừa vào nhà, đã thấy Mộ Dung Ý nằm ngang ở trên giường, đầu nho nhỏ đang lộ ra bên ngoài, nhắm mắt lại ngủ. Trong lòng thương tiếc, suy cho cùng chỉ là đứa bé, mặc dù tính tình có chút kiêu ngạo, sinh lực so sánh với người lớn kém hơn rất nhiều, lúc này mới khi nào chứ, đã ngủ
thiếp đi.
Đưa tay sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn mập mạp đô đô của Mộ Dung Ý, xúc cảm mềm mại, giống như đang sờ tơ lụa thượng đẳng nhất,
không nhịn được nhiều sờ nhiều hơn hai cái, nhéo gương mặt mập mập nhỏ
nhắn: "Ngoan, đừng ngủ nữa, đứng lên ăn cơm rồi ngủ tiếp."
Ngay từ lúc tay Hàn Hàn vừa sờ vào hắn, Mộ Dung Ý đã chán ghét muốn hất ra,
nhưng mà nghĩ đến đối phương kia tính tình "vô sỉ" , sợ là khi mình
tránh, sẽ càng thêm làm quá mà không tha cho mình, vạn nhất lát nữa
‘đánh lén’ lên cơ thể nhỏ của Mộ Dung Ý, thua thiệt vẫn là mình, dựa vào thân thể nhỏ bé này của mình, căn bản là đánh không lại nàng!
Cho nên hắn dứt khoát giả bộ ngủ, không để ý tới!
Thấy Mộ Dung Ý không có động tĩnh, Hàn Hàn dứt khoát ôm lấy cả chăn hắn đang nằm.
Mộ Dung Ý cả kinh, mở mắt ra: "Ngươi muốn làm gì?"
Thấy hắn tỉnh, Hàn Hàn cười híp mắt: "Ôm đệ đi ăn cơm. Lát nữa cơm nguội mất thì sẽ ăn không ngon."
Mộ Dung Ý giãy giụa: "Ngươi để ta xuống, tự ta sẽ đi."
Hàn Hàn nhướn mi: "Đệ nhất định để cho thân thể mình trần truồng đi lại? Nhà tỷ cũng không có quần áo để đệ mặc vào."
Cơ thể Mộ Dung Ý cứng đờ, hắn chỉ lo né tránh nữ nhân trước mắt, ngược lại quên mất chuyện này.
Thấy Mộ Dung Ý ngừng giãy giụa, Hàn Hàn hài lòng gật đầu một cái: "Lúc này
mới ngoan, yên tâm đi, sẽ không để cho đệ cứ như thế đâu, chờ khi ăn cơm tối, bà nội sẽ làm y phục cho đệ."
Đối với đứa bé có thể
nói ra "Nam nữ thụ thụ bất thân", Hàn Hàn nghĩ ngay đến tư tưởng có
nhiều bảo thủ của đối phương, đoán chừng là chắc là do mình đã vượt qua
cái thời kỳ cổ hủ, chính xác đối với hắn mà nói, tám phần là không muốn
nhìn thẳng vào vấn đề đi.
Vào gian phòng phía đông, ngồi lên ghế ấm, Mộ Dung Ý cau mày nhìn trong chén thô cái thứ gì đó đen thùi
lùi trước mắt: "Đây là cái gì?"
"Mộc nhĩ nha, đệ chưa từng
ăn sao?" Hàn Hàn cắn bánh bao vào miệng, nhìn tiểu tử trong ngực mình
"Thật sự ăn rất ngon, đệ nếm thử một chút đi." Nói xong múc một muỗng
canh đút lên miệng Mộ Dung Ý.
Mộ Dung Ý do dự một lát, há
mồm uống vào. Từ nhỏ hắn đã cẩm y ngọc thực, sau lại nhập ngũ lớn lên ở
biên quan, sau đó nhận lệnh hồi kinh được xưng là trấn Tây vương, khi
tiên hoàng băng hà, bản thân được phong làm Nhiếp Chính vương, tay cầm
một nửa binh quyền cả nước, thế lực ngập trời, ăn, mặc, ở, đi lại không
có chỗ nào là không phải hoàn mỹ đắt tiền nhất, có lúc nào phải ăn cái
gì trong sơn thôn chứ, trong lòng suy nghĩ chắc đây là rau dại người
sống trên núi mới có thể ăn đi.
Ngô Mạc thị cũng múc một
muỗng canh uống vào, tinh tế nhai, thứ thoạt nhìn đen thui này ăn quả
thật là rất ngon, còn cảm thấy mùi vị có chút giống thịt, nhất thời
miệng kinh hô lớn: "Nha đầu, cái gọi là mộc nhĩ gì đó này, con từ đâu
lấy được vậy?"
Thấy Ngô Mạc thị kinh ngạc như thế, lại thấy
các nàng chưa từng ăn loại đồ vật này, Mộ Dung Ý nghiêng đầu, muốn nghe
một chút ý kiến của Hàn Hàn.
Hàn Hàn lúc này mới nhớ, mộc
nhĩ ở cổ đại còn gọi là mộc nga, bởi vì sinh trưởng ở trên thân gỗ mục
nát, màu sắc lại đen xì, nên ban đầu mọi người cho là có độc, không dám
ăn vào. Bây giờ nhìn bộ dáng của bọn họ, có lẽ là trước kia chưa từng ăn qua mộc nga.
Suy nghĩ một chút, nàng nói úp úp mở mở: "Con
lấy lên núi. Trước đây đã hái một lần, cầm về nếm thử cảm thấy ăn rất
tốt, nên lại hái thêm một chút."
Ngô Mạc thị cả kinh, vội la lên: "Ngươi đứa nhỏ này thế nào cái gì cũng dám lẫn vào lương thực để
ăn! May mà không có độc, nếu là có độc thì làm sao bây giờ, vạn nhất
ngươi ăn vào bị làm sao, thì không phải là muốn mạng của lão bà này sao? Cũng oán trách bà nội không có tiền đồ, ngay cả thức ăn cũng không mua
nổi, bây giờ còn liên lụy ngươi ngã bệnh..." Nói xong liền mang theo nức nở.
Vừa thấy bộ dáng Ngô Mạc thị như vậy, da đầu Hàn Hàn tê dại, nhìn đứa trẻ trong ngực, đưa tay móc ra một chân nhỏ của Mộ Dung
Ý: "Bà nội, lát nữa người làm thêm cho hắn một đôi giày đi, người xem
qua một chút này."
Ngô Mạc thị đang muốn khóc, liếc mắt thấy bàn chân nhỏ trắng noãn mập mạp trước mắt, sợ hết hồn, thanh âm im bặt, vội vàng phất tay: "Nha đầu ngươi nhanh đem chân hài tử nhét vào đi,
nếu để bị lạnh thì làm sao được! Ngươi còn trẻ nên không biết, lòng bàn
chân mà bị lạnh, thì cơ thể dễ dàng nhiễm bệnh nhất, cũng không phải là
nói chơi!"
Hàn Hàn âm thầm thở phào, cười nói: "Cho nên, bà
nội, người phải bảo trọng thân thể, y phục và giầy của đứa nhỏ này về
sau đều giao cho người. Con cũng không thể mang theo hài tử mãi, không
có người ở một bên chỉ điểm, vạn nhất hắn bị gì, không phải là tội
nghiệt lớn nhất sao."
Ngô Mạc thị lúc này mới quên đi vụ mộc nhĩ, gật đầu một cái: "Vậy cũng được, bồng đứa bé này cho cẩn thận, ăn
cơm trước, ăn xong rồi bà nội sẽ giải thích cho ngươi."
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mộ Dung Ý âm u, rất tốt, đây là lần đầu tiên có người
dám quang minh chính đại ngay trước mặt hắn dùng hắn như một con cờ! Con nhóc này lá gan ngược lại là rất lớn!
Vì vậy, Sở Hàn Hàn
thành công đưa mình thành một khoản cần thu nhập của Nhiếp Chính vương
điện hạ - người trên vạn người đang mai danh ẩn tích.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT