Editor: Ôp

Lúc này Hàn Hàn đang bón phân trong vườn rau của mình.

Nói là bón phân, thật ra thì chính là lấy xẻng rải đều số phân đã phơi khô vào trong đất.

Mộ Dung Ý che lỗ mũi nhướng mày trốn đi đứng nhìn xa xa.

Hôm qua Mộc Phong đưa tin đến, nói là độc trên người mình đã có manh mối, không lâu nữa có thể chế ra thuốc khắc chế độc tính rồi.

Một khi nghiên cứu chế tạo ra giải dược, mình tất phải quay về, nhưng mà. . . . Nhìn cơ thể nho nhỏ của Mạc Hàn Hàn đang cầm xẻng gắng hết sức làm việc, chân mày nhỏ trên khuôn mặt của Nhiếp Chính vương đại nhân nhăn chặt hơn, muốn rời khỏi, nhưng trong lòng lại không thoát khỏi cảm giác vắng vẻ, loại cảm giác này thật không tốt!

Hàn Hàn rắc phân xong, nghiêng đầu thấy khuôn mặt Mộ Dung Ý xoắn xuýt đứng cách xa chỗ hàng rào, mặt mày trắng noãn tròn trĩnh như ngọc nhăn lại thành một đoàn.

Vỗ vỗ tay, lấy toàn bộ bao tay tự chế, mũ, khẩu trang, áo khoác trên người xuống. Chơi đùa dai hai ba bước chạy đến trước mặt Mộ Dung Ý, đưa tay muốn bóp mặt bánh bao của hắn, trong miệng hì hì cười nói: "Tiểu Phong Phong, có phải nghĩ đến tỷ tỷ hay không?"

Mộ Dung Ý cau mày, nhưng không khó chịu né tránh giống như ngày thường.

Ngược lại khiến cho Hàn Hàn có chút kinh ngạc, phải biết đứa nhỏ này thích nhất là sạch sẽ, hôm nay tại sao lại khác thường không tránh ra nhỉ. Thu hồi móng vuốt ngồi xổm người xuống nhìn Mộ Dung Ý: "Ơ, hôm nay sao đệ không chê tỷ tỷ thối hoắc hả?"

Mộ Dung Ý liếc nhìn nàng một cái, con ngươi đen nhánh trầm trầm, nghiêng đầu tránh ra.

Hàn Hàn gãi gãi đầu, hôm nay đứa nhỏ này gân cốt bị lệch à?

Không suy nghĩ nhiều, ngồi xổm người xuống cẩn thận quan sát tình huống cà chua sinh trưởng.

Những cây non cà chua này năng lực thích ứng quả là rất mạnh, ban đầu mang về từ trấn trên chỉ được vài cọng có hình dáng cao hơn một thước, chính là do những hạt giống này phát triển thành, hiện tại cũng đã nảy ra cây con non nớt.

Qua một đoạn thời gian nữa, thời tiết nóng, những cây con sẽ dễ dàng cao lớn hơn, Hàn Hàn suy nghĩ một chút, cảm thấy vẫn nên dùng dược khử trùng (sâu bọ) rải một ít dưới gốc cây con này là tốt nhất.

Dù sao cả quốc gia này cũng chỉ có một mình nàng có lượng lớn cây con cà chua này, vạn nhất bị sâu phá hủy sẽ không còn nữa, không phí tâm tư vào thì không được.

Xác định cây cà chua mọc rất tốt, Hàn Hàn lại chuyển mắt xem những loại rau dưa khác, lúc này mới đi ra khỏi vườn rau, cẩn thận cột chắc hàng rào.

Trở lại gian phòng gạch mộc, chỉ thấy Ngô Đại Nha đang cùng Ngô Mạc thị ngồi ở trên giường thêu y phục mùa hè.

Ngô Đại Nha mười ba tuổi, nhỏ hơn Hàn Hàn một tuổi, dáng dấp so với Hàn Hàn lại cao hơn một chút, mặc áo kép màu lam nhạt đang cúi đầu thêu hoa văn trên bộ y phục mùa hè.

Thêu là việc chỉ có trong hộ gia đình lớn, giống như cuộc sống của các nàng hay những người không giàu có trong thôn, bình thường có bộ y phục để mặc vào đã rất vui vẻ rồi, làm sao dư tiền đi mua chỉ màu thêu hoa lên y phục chứ.

Cũng vì trước kia Ngô Mạc thị đi giặt quần áo cho đại gia đình ở trấn trên, thấy hình hoa văn trên y phục đẹp mắt nên cầu tú nương ở nơi đó dạy mình cách thêu, nghĩ đến ngày lễ ngày tết thêu hoa lên y phục của Hàn Hàn để dễ nhìn hơn một chút.

Từ sau khi Ngô Mạc thị đi thăm Ngô Trần thị lúc trước, hai nhà cũng chậm chậm bắt đầu qua lại, lần trước Ngô Đại Nha đến chơi thấy Ngô Mạc thị đang thêu hoa văn trên tay áo cho bộ y phục trắng tinh của Mộ Dung Ý, nên ba ngày bốn bữa tới đây một chuyến, xin Ngô Mạc thị dạy mình cách thêu.

Cứ như vậy, đôi khi Hàn Hàn về nhà, thì sẽ thấy Ngô Đại Nha với Ngô Mạc thị cùng nhau thêu thùa.

Lúc này Ngô Đại Nha nghe tiếng bước chân, cũng biết hàn hàn trở lại, vội vàng xuống giường chào hỏi: "Tỷ tỷ đã về rồi." Xong nhìn một lát xem có cái gì cần mình giúp một tay không.

Nhìn thấy Mạc Hàn Hàn, thật ra trong lòng nàng có chút không được tự nhiên.

Người trong thôn đều nói nương nàng do bị cuốc cắt đi đầu lưỡi, cũng chỉ bởi vì nương nàng có ý định ác độc, khi dễ Hàn Hàn không có cha nương che chở, phạm vào miệng lưỡi, mới bị Phật tổ trừng phạt.

Mặc dù nàng cũng cảm thấy mẫu thân mình làm việc nói chuyện có chút quá đáng, nhưng nói cho cùng vẫn là nương ruột của nàng, không có nữ nhi nào mà lại đi ghét bỏ cha nương mình cả. Cho nên mỗi lần thấy Hàn Hàn, vừa cảm thấy mình rất có lỗi với Hàn Hàn, lại vừa cảm thấy bởi vì Hàn Hàn, mẫu thân mình mới bị trừng phạt, cho nên, trong lòng thường hết sức khó chịu.

Hàn Hàn không có chút ấn tượng tốt nào với cả nhà Nhị gia, thấy Ngô Đại Nha ra ngoài nói chuyện, ôn hoà đáp một tiếng: "Ừ, đã về." Nói xong xoay người vào phòng của mình.

Ngói trong phòng đã được đắp kín, chính phòng năm gian, đông tây hai bên mỗi bên ba gian, chỉ cần chờ đến lúc hoàn thành toàn bộ thì chọn ngày tốt để cả nhà chuyển sang là được.

Hiện nay Mi Nương vẫn còn ở lại tửu lâu Như Ý để học tập xử lý công việc, chờ khi tìm được chỗ ở thích hợp sẽ tìm lý do đưa Mi Nương trở về.

Trong lòng Hàn Hàn đang tính toán chuyện khác, tự nhiên lại càng không chú ý đến Ngô Đại Nha.

Thấy Hàn Hàn cứ như vậy bỏ qua mình đi sang một bên, nhìn cũng không nhìn mình một cái, Ngô Đại Nha nhất thời mất hết mặt mũi, lại nghĩ về nhà của mình... cả năm qua cũng không lui tới với nhà đại nãi nãi, bây giờ người ta xây nhà mới, chính mình lại đỏ mắt nhìn vào tiếp cận sang đây, đối phương nghĩ tới việc xem thường mình cũng đúng. Hơn nữa quả thật mình có một chút ý khác bên trong.

Bên này đang suy nghĩ, đã nghe một giọng nói dịu dàng ôn nhuận nho nhã vang lên ngoài hàng rào: "Xin hỏi, trong nhà có người không?"

"Có" Ngô Đại Nha nhanh chóng đáp lời, vội vã chạy ra mở cửa. Vừa nghe giọng nói này liền biết là không phải người thôn mình, sợ là người trong cái tửu lâu gì đó tới.

Hàn Hàn ở trong phòng đang mân mê cầm cây bút chì tự chế viết cách điều chế mặt nạ bằng thuốc bắc, nghe tiếng động phía ngoài thì nhướn mi, đã có người giúp mình tiếp đãi, chính mình lại tiết kiệm được công sức, chỉ cần nghe là được.

Lâm Vũ Dương ngồi trên xe ngựa hoa mỹ nhưng không khoa trương một đường tìm kiếm hỏi thăm thật vất vả đến được nhà Hàn Hàn, vì bày tỏ thành ý, cố ý để cho Minh Ngọc Minh Kim đứng chờ ở bên cạnh xe ngựa, mình tự đến trước cửa bái kiến.

Không nghĩ tới mình vừa dứt lời, đã nghe thấy giọng nói thanh thúy đáp lại, tiếp theo đó là tiếng chạy bộ dồn dập. Đứng ở ngoài cửa hơi lui về phía sau một chút, không nhịn được cau mày, đây chính người có tâm tư gian xảo- Mạc Hàn Hàn?

Đang suy nghĩ, cửa hàng rào "lạch cạch" một tiếng bị kéo ra, một cô nương mặc y phục áo kép màu lam khoảng mười hai mười ba tuổi xuất hiện trước mặt.

Ngô Đại Nha kéo cửa ra trong nháy mắt liền ngây ngẩn cả người, người này thật là xinh đẹp!

Dung mạo tinh sảo nhu hòa, mặt mày như quan ngọc, một bộ cẩm bào màu tím quý giá tao nhã, mà công tử như trong tranh vẽ kia lại đang dùng khuôn mặt dịu dàng tươi cười với mình!

Trái tim Ngô Đại Nha nhất thời đập rối loạn, "thình thịch, thình thịch" gần như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, làm hại nàng không thể không siết chặt phần áo trên ngực mới có thể thoáng ức chế xuống loại kích động này, ngốc lăng nhìn chằm chằm vào Lâm Vũ Dương, ngay cả chào hỏi cũng quên.

Thấy đối phương mặt hoa si nhìn mình chằm chằm, lông mày Lâm Vũ Dương hơi hơi nhăn lại khó nhận ra, nhiều năm tu dưỡng giúp hắn vẫn lễ phép duy trì mỉm cười, hơi chắp tay: "Cô nương chính là Mạc cô nương?" Nhìn tuổi thì chắc phù hợp, chẳng qua hành vi thế này...

Lúc này Ngô Đại Nha hoàn toàn đắm chìm trong sự "xinh đẹp" của đối phương, đâu còn nghe rõ đối phương nói cái gì, thấy đối phương đặt câu hỏi, chỉ lo gật đầu: "Vâng."

Đáy lòng Lâm Vũ Dương hơi thất vọng, vẫn chưa từ bỏ ý định hỏi tiếp: "Bánh bao kia là do cô nương làm?"

"Công tử muốn ăn bánh bao sao? Nếu muốn ăn ta sẽ đi làm cho công tử." Lần này Ngô Đại Nha nghe rõ, cho là người hâm mộ tìm đến để ăn bánh bao, mặc dù nàng không biết cách làm, nhưng người trong nhà thì biết nha, mình đi cầu đại nãi nãi, đại nãi nãi nhất định sẽ dạy mình cách làm thế nào. Chỉ cần công tử này thích ăn... Ngô Đại Nha chỉ nghĩ tới đã cảm thấy tâm hoa nộ phóng (mở cở trong bụng).

Lần này Lâm Vũ Dương nhíu mày thật sự, hiện tại vẫn nghĩ không ra, một cô nương thô tục thế này tại sao có thể có ý tưởng thông minh như vậy, hoặc là tất cả mọi chuyện chẳng qua là do vận khí, hoàn toàn là tự mình suy nghĩ nhiều?

Bất kể là như thế nào, nhìn đối phương trước mắt kém chút đã chảy cả nước miếng, dáng vẻ chỉ muốn ăn sống nuốt tươi mình, lúc này muốn hắn ở đây lâu thêm tý nữa thực sự có chút khó khăn

Chắp tay một cái: "Hôm nay thì không cần, ngày khác Lâm mỗ sẽ tới cửa bái phỏng sau." Nói xong giống như chỉ sợ Ngô Đại Nha đuổi theo ngăn mình, quay đầu đi vội.

"Àiiii" Quả thật Ngô Đại Nha muốn tiến lên ngăn cản lại, mắt nhìn đối phương chui vào chiếc xe ngựa xa hoa mình chưa từng thấy qua bao giờ, bên cạnh xe ngựa còn có hai gã sai vặt mặt mũi nghiêm túc đứng thẳng, trong lòng run lên, do dự trong chốc lát thì xe ngựa đã đi rồi.

Ngẫm nghĩ thấy đối phương nói ngày khác tới cửa bái phỏng nữa, lập tức cảm thấy có chút hi vọng, chỉ cần sau này mỗi ngày mình đều đến đây là được!

Hàn Hàn ở trong phòng nghe hiểu, sợ là lại có người muốn đến khai thác gì đây.

Mặc dù người như vậy không nhiều lắm, nhưng qua mấy ngày nay cũng có tới hai ba kẻ, đã có Ngô Đại Nha giúp đỡ xử lý, quả thật là mình được giảm bớt chút chuyện.

Lập tức càng thêm an tâm bắt đầu viết phương thuốc làm mặt nạ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play