Trong nháy mắt Ám Nhất Ám Tam xuất hiện trước người Mộ Dung Ý, quỳ gối xuống: "Chủ tử!"
Mộ Dung Ý liếc nhìn bọn hắn, thu hồi ánh mắt: "Bổn vương đi rồi, trong cung yến có chuyện gì phát sinh?" Ở tửu lâu Như Ý thời gian ngắn không kịp hỏi, lúc này mới có thể hỏi một phen rõ ràng.
Ám Nhất cung kính trả lời: "Nam Cung đại nhân uống quá chén, được nội thị nâng ra ngoài, hoàng thượng nạp trưởng nữ Tào Thải Phượng của binh bộ thượng thư Tào Thuận Đích, phong làm quý tần."
Tả đô ngự sử Nam Cung Thanh làm quan thanh liêm, khuyết điểm duy nhất chính là thích rượu như mạng, nhiều lần trong yến hội uống quá chén, cũng không có gì kỳ quái. Nhưng mà hoàng thượng đột nhiên nạp nữ nhi của binh bộ thượng thư... Trong mắt Mộ Dung Ý xẹt qua ánh sáng nguy hiểm, lộ ra một nét cười lạnh, vài ngày không đánh, trái lại một đám không đứng yên.
Ám Nhất rụt cổ, mỗi lần chủ tử lộ ra loại biểu tình này, là nói lên có người gặp xui xẻo, vì hoàng thượng và Binh Bộ Thượng Thư bi ai.
Ám Tam lớn mật nói: "Thủ hạ đi giáo huấn bọn họ một phen?"
Mộ Dung Ý không để ý tới: " Hướng đi trong phủ như thế nào?"
"Tăng thị kiếm cớ ra mắt Vương gia hai lần, đều bị Ám Nhị đuổi ra." Thấy Vương gia không để ý tới vấn đề của mình, biết là ngài không đồng ý, gặp chủ tử nhà mình lại đặt câu hỏi, Ám Tam nhanh chóng trả lời.
Bọn hắn biết Vương gia từ nhỏ phải chịu nghiêm khắc, khắt khe, bởi vậy nhìn Tăng thị cực kỳ không vừa mắt, nếu không phải sợ liên lụy đến thanh danh kính mẫu trên lưng Vương gia, bọn hắn đã sớm thiên đao vạn quả Tăng thị, không để bà ta sống đến bây giờ.
Nhưng muốn đòi bọn hắn kính trọng bà ta là không có khả năng, rõ ràng trực tiếp kêu bà ta là Tăng thị.
" Hướng đi Lí Quận Vương." Mộ Dung Ý mặt không đổi sắc, Tăng thị xuất thân từ gia tộc y học thế gia Tăng thị, nghe nói lúc chưa lấy chồng y thuật rất cao, bà tìm cơ hội tìm mình, hẳn là muốn nhìn xem mình có trúng độc hay không đi, dù sao trước khi tham gia cung yến, đúng là ‘người cha tốt’ kia của mình tới gặp qua.
"Lí Quận Vương cùng thường ngày một dạng, không có dị động gì."
Lí Quận Vương là con của Tăng thị, khi đó hắn mười tuổi, nhà Mộ Dung chủ cũng là phụ thân Mộ Dung Ý, tự mình trình sổ con xin phong hào lên thánh thượng, lúc này mới được tiên đế đặc biệt phong làm Quận Vương, cũng ban thưởng hiệu "Lí" .
Mộ Dung Ý mặt không chút thay đổi, xoay người rời đi: "Ám Nhất đi theo bổn vương, Ám Tam âm thầm bảo hộ Mạc Hàn Hàn."
**
20 cái lồng hấp nhỏ phải đợi buổi chiều ngày hôm sau mới làm tốt, Hàn Hàn về đến nhà, thừa dịp trời còn chưa đen hẳn, ra sau sân nhà mình nhìn địa thế một lần.
Trong nhà có Ngô Mạc thị, mình và Thanh Phong ba người, Ngô Mạc thị lớn tuổi, thân thể lại không tốt, tuổi Thanh Phong thì quá nhỏ, sức lao động duy nhất chỉ còn chính mình.
Trước kia lúc mình làm nghiên cứu sinh vật, lấy một mẫu đất nhỏ để thí nghiệm là có thể, hiện tại để cho mình dùng ba mẫu đât này, Hàn Hàn nhất thời cảm thấy áp lực rất lớn! Chủ yếu nhất là, cày bằng gỗ ở cổ đại rất lạc hậu, trong nhà mình lại không có trâu, căn bản là kéo không nổi, cho dù có trâu, mình cũng không biết sử dụng đâu!
Trong khoảng khắc đó, Hàn Hàn quyết đoán buông tha làm ruộng, cho dù Ngô Mạc thị dốc lòng cho việc làm lúa, cũng không muốn để ý tới, khối đất nhỏ kia nếu có cho ra lương thực, còn chưa đủ để người một nhà ăn nửa tháng!
Trong lòng hạ quyết tâm, vẫn lại là bán đồ ăn thích hợp một chút.
Lại nghĩ đến đồ mình mua chỉ có ít ỏi vài loại rau, thấy nhiều loại rau dưa vẫn chưa được tìm ra, hoặc là đã phát hiện, nhưng vì đủ loại lo lắng mà không dám ăn thử, ví dụ như thứ được gọi là mộc nhĩ kia.
Không bằng cải thiện ba mẫu đất của nhà mình một phen, giữ lại làm thí nghiệm.
Trong lòng có chủ ý, Hàn Hàn một đêm không ngủ, trong đầu loạn chuyển, tính toán kế hoạch làm ruộng của mình.
Vừa rạng sáng ngày thứ hai, ăn xong điểm tâm, Hàn Hàn gõ cửa nhà Lâm thẩm cách vách: "Nhị tráng ca, hôm nay huynh có việc không?"
Nhị tráng đang ở nhà bổ củi, thấy Hàn Hàn mới sáng sớm đã lại đây, cho là có việc gấp gì, vội hỏi: "Không có việc gì. Muội tử thì sao?"
Hàn Hàn cười nói: " Nếu huynh không có việc gì, có thể theo giúp ta lên núi giúp chặt ít bó củi hay không, một mình ta xách không nổi." Tuy là có thể làm cho di động, nhưng hiệu suất một người làm việc quá thấp, dù sao tiểu thân thể này, không có sức lực mạnh mẽ nào.
Nhị Tráng thấy Hàn Hàn không có đại sự, thở ra, ngây ngô cười, chỉ vào một đống củi nhỏ trên mặt đất nói: "Cái đó, trước ngươi vào trong nhà ngồi đã, ta chặt tốt những thanh còn lại rồi đi cùng ngươi."
Đang nói, Lâm thẩm nghe thấy động tĩnh đi tới, nghe Nhị Tráng vừa nói như vậy, vội hỏi: "Chặt củi lúc nào mà chẳng được, trong nhà lại không vội sử dụng gì. Muội tử tìm ngươi, ngươi này làm ca ca không nhanh nhanh đi hỗ trợ, kéo dài thời gian gì chứ?"
Hàn Hàn sửng sốt, trong trí nhớ nguyên chủ này Lâm thẩm đối đãi với chính mình tuy không sai, nhưng chưa từng nhiệt tình quá, hôm nay làm sao vậy? Trong lòng nghĩ không rõ, trái lại bị Lâm thẩm nói như vậy có chút xấu hổ: "Cái kia ta cũng không cấp, chờ Nhị Tráng ca xong việc rồi nói sau."
Lâm thẩm chính là vì trong lòng cảm kích ngày hôm qua Hàn Hàn giúp bản thân mang hộ đồ, đâu đồng ý để cho Hàn Hàn chờ, cười nói: "Dù sao nó cũng không có việc gì làm, mới chẻ củi giết thời gian, ngươi đã kêu giúp gấp gáp như thế, nên trước cho nó giúp ngươi đi." Kỳ thật trong lòng bà vẫn lại có một chút tâm tư nhỏ, trong nhà không có xe bò, Nhị Tráng đi lên trấn trên một chuyến không dễ dàng gì, xem ý tứ của Hàn Hàn, sợ là về sau cơ hội tiến vào thôn trấn nhiều hơn, vừa lúc có thể nhờ Hàn Hàn mang hộ đồ cho Đại Tráng.
Nhị Tráng không rõ cách nghĩ của mẫu thân mình, nhìn củi xem mình chặt ra đủ dùng hai ngày, vén y phục lau mồ hôi: "Xong rồi, con lên núi với Hàn Hàn muội tử vậy."
Trái lại Hàn Hàn sợ hãi băn khoăn, vội vàng xua tay: "Thật sự không vội, ta chỉ đi lại đây trước nói một tiếng với Nhị Tráng ca, còn phải về nhà thu thập một lát, chờ hồi nữa Nhị Tráng ca làm việc xong, thì tới gọi ta đi." Nói xong, liền đi ra ngoài.
Về đến trong nhà tìm được vải bông trắng đã mua, dựa theo lồng hấp lớn nhỏ cát thành từng cái, 20 khối vải mới vừa cắt xong, liền nghe tiếng Nhị Tráng cách hàng rào hô lớn: "Hàn Hàn muội tử, ngươi thu thập xong chưa?"
"Tốt rồi." Hàn Hàn cách cửa sổ đáp lại một tiếng, dặn Ngô Mạc thị hỗ trợ ở một bên: "Bà nội, lát nữa người bao những tấm vải này ở bên trên, cho một ít nước lên mặt trên, con và Nhị Tráng ca lên núi, trở về con sẽ có cái dùng tốt."
Tuy Ngô Mạc thị không biết Hàn Hàn cắt mảnh vải tốt như vậy thành nhiều mảnh nhỏ có ích lợi gì, nhưng nhớ đến cháu gái nhà mình lúc này có chủ ý, cũng không phải người lãng phí vô lí, nghĩ nhất định là có chỗ tốt, vội vàng đáp lại: "Ngươi đi đi, chính mình lên núi phải cẩn thận một chút, không được để bị ngã nữa."
Mộ Dung Ý nhàn rỗi, ngồi ở một góc nhìn hai người tổ tôn các nàng làm việc, chủ yếu là nhìn Hàn Hàn, lúc này nghe nói nàng với Nhị Tráng kia hai người cùng nhau lên núi, trong lòng không hiểu sao lại không thoải mái, giương lên cái miệng: "Ta cũng phải đi."
Tay Hàn Hàn xoa bóp khuôn mặt phấn nộn trắng hồng của hắn: "Đệ ở nhà ngốc ngoan cho tỷ, trên núi không có gì hay để chơi đùa, lại nói, tỷ cũng không thời gian chiếu cố đệ, nếu là chính mình ngốc buồn quá, thì tìm bọn Tiểu Tráng đi chơi đi."
Mộ Dung Ý vuốt ve tay nhỏ của Hàn Hàn: "Ta không cần ngươi chiếu cố."
Hàn Hàn trợn trắng mắt, véo cái mũi nhỏ của hắn một phen: "Cái kia cũng không được, cùng bà nội ở nhà ngoan ngoãn ngốc, lúc tỷ quay về sẽ mua mứt quả cho đệ ăn." Nói xong không lại để ý đến hắn, xuống giường, mang giày đi ra ngoài.
Mộ Dung Ý nhếch miệng, cong lên cái mông nhỏ hừ hừ trượt từ trên giường xuống đất.
Đợi đến lúc Hàn Hàn và Nhị Tráng đã đi, trong lòng không hiểu tại sao càng không thoải mái, lại không biết giải quyết như thế nào, phiền não tiêu sái hai vòng, tiểu lông mày nhăn nhó: "Đưa sổ sách chi tiêu trong phủ qua đây cho bổn vương!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT