“Hàn Hàn đã đi lâu như vậy, không biết hiện giờ thế nào.” Ngô Mạc thị cầm một bộ y phục khâu vài mũi, động tác trong tay đột nhiên dừng lại, thở dài một tiếng, vẻ mặt u sầu.
“Lão phu nhân không nên quá lo lắng, không phải mấy ngày trước cô nương đã cho người truyền tin về, nói mọi thứ ở nơi ấy đều tốt đẹp sao.” Mi Nương ngồi một bên tính sổ sách, nghe Ngô Mạc thị nói như vậy, vội an ủi.
Ngô Mạc thị lắc đầu: “Từ nhỏ Hàn Hàn đã hiểu chuyện, cho dù chịu thiệt thòi cũng không nói ra. Hàn Hàn đến vương phủ hầu hạ quý nhân, vạn nhất không chú ý gây ra lỗi gì, đến lúc đó bị phạt, cũng không có ai ra mặt giúp con bé. Tục ngữ nói, trước cửa nhà Tể tướng đều là quan thất phẩm, càng đừng nói đến phủ Nhiếp Chính Vương, cho dù là hạ nhân bên trong cũng cao quý hơn người thường. Không biết Hàn Hàn đi, có bị ức hiếp hay không……”
Mi Nương ngừng bút trong tay, gương mặt thoáng hiện vẻ bất đắc dĩ. Cách mỗi hai ngày Ngô Mạc thị đều nói như vậy một lần, tuy nàng không hiểu về chủ tử quá nhiều, nhưng lúc trước chủ tử có thể phái nàng đến đây hầu hạ Mạc cô nương, hiển nhiên đã nhìn trúng Mạc cô nương, tất nhiên sẽ không để Mạc cô nương chịu thiệt thòi, Mạc lão phu nhân đã lo lắng quá nhiều rồi.
Nhưng nàng chỉ có thể nghĩ thầm trong lòng, cũng không thể nói với Ngô Mạc thị như thế, chỉ có thể tiếp tục an ủi: “Lão phu nhân, người suy nghĩ nhiều quá. Tuy cô nương còn nhỏ tuổi, nhưng rất thông minh lại biết nhìn người, tới vương phủ rồi, cũng sẽ không để mình chịu thiệt. Hơn nữa, nếu Vương gia đã phái người tới đón cô nương, thì đã nói lên ngài coi trọng cô nương, người mà Vương gia xem trọng, hạ nhân trong vương phủ cũng không dám coi khinh, người cứ yên tâm đi.”
Ngô Mạc thị gật gật đầu, lại thở dài: “Không yên tâm cũng chẳng còn cách nào, một lão bà như ta cũng không giúp được gì, chỉ mong là giống như lời mà ngươi nói. Chờ ta may xong bộ y phục này, con hãy tìm người chuyển cho Hàn Hàn giúp ta, lúc con bé đi chỉ mang theo hai bộ y phục, đến đó rồi, không biết người trong vương phủ có xem thường nàng không.”
Mi Nương gật gật đầu: “Vâng, chuyện này người cứ yên tâm, khi nào may xong, Mi Nương sẽ tự mình mang đến cho cô nương.”
Ngô Mạc thị lắc đầu: “Con là một cô nương, ra ngoài một mình, vạn nhất xảy ra chuyện gì…… Vẫn nên tìm một nam nhân thì tốt hơn. Ở trên núi có nhiều người như vậy, tìm một người, nhờ hắn đi giúp một chuyến là được.”
“Lão phu nhân hãy yên tâm, trước kia con thường đi theo phụ thân vào Nam ra Bắc, đã quen rồi. Hơn nữa kinh thành cũng không xa, nhiều nhất chỉ mất một hai ngày, rất nhanh. Vừa lúc con thấy cửa hàng son phấn đã chuẩn bị ổn thỏa, thuận đường đến báo với cô nương một tiếng, xem nên làm gì tiếp theo.”
Đang nói, cửa lớn ngoài sân đột ngột mở ra, tiếng gào dồn dập của Nhị Tráng truyền đến: “Mạc nãi nãi, Mạc nãi nãi, mau ra xem, đã trở về……” Vọt vào nhà nhanh như chớp.
Ngô Mạc thị bị dọa nhảy dựng: “Nói chậm lại đã, có chuyện gì?”
Nhị Tráng thở gấp mấy hơi, nhưng trên mặt vẫn còn kích động và vui sướng, cười ha hả không ngừng: “Con và đại ca đang chuẩn bị đi lên núi, lại thấy ở phía xa Hàn Hàn và một người khác đang điều khiển xe ngựa trở về, đại ca bảo con trở về báo tin trước, huynh ấy đi đón.”
“Thật sao?” Ngô Mạc thị vừa kinh ngạc vừa vui mừng đứng bật dậy, dường như không tin, “Con không nhìn lầm chứ, Hàn Hàn đã trở về thật sao?”
“Con cũng sợ mình nhìn lầm, nên đã cẩn thận nhìn thêm mấy lần, thật sự là Hàn Hàn muội tử. Muội ấy mặc y phục đẹp đẽ, so với khi ở trong thôn còn xinh đẹp hơn mấy phần, ngồi ở trên xe ngựa, sắc mặt thì con không nhìn rõ.” Nhị Tráng xoa xoa tay, “Con nghĩ xe ngựa sẽ vào thôn nhanh thôi, Mạc nãi nãi, người ngồi ở đây trước, con đi đón muội ấy.” Nói xong liền bước ra ngoài.
“Bồ Tát phù hộ, ông trời mở mắt, cuối cùng nha đầu Hàn Hàn cũng trở về…… Nhị Tráng chờ ta, ta và con cùng đi.” Ngô Mạc thị kích động chắp tay trước ngực, bái hai bái, vội vàng đứng lên đi ra ngoài.
“Lão phu nhân, người chậm một chút, con dìu người ra cửa, xe ngựa chạy nhanh, một lát sẽ đến ngay thôi.” Mi Nương cũng vội buông bút, dìu Ngô Mạc thị đi ra cửa.
Ba người vừa mới tới cửa, đã nghe thấy tiếng xe ngựa vang lên, theo thanh âm vọng lại, nhìn thấy Hàn Hàn và một nam tử ngồi trên càng xe ngựa đang tiến lại gần, Đại Tráng theo sát bên cạnh, phía sau còn có một chiếc xe ngựa, nhưng bị xe ngựa phía trước che mất, nhìn không rõ.
“Nãi nãi” Hàn Hàn tinh mắt, nhìn thấy Ngô Mạc thị, cũng không kịp dừng xe, trực tiếp nhảy từ trên càng xe xuống.
Ám Nhất bị dọa giật mình, vội vung tay kìm dây cương dừng xe lại.
“Nãi nãi, sao người lại ra đây, chờ trong phòng là được rồi.” Hàn Hàn kéo tay Ngô Mạc thị, nhìn trái nhìn phải một lượt, thấy tóc Ngô Mạc thị dường như lại trắng hơn một chút, không biết nửa tháng này nãi nãi đã lo lắng cho mình thế nào, mới khiến tóc trắng như vậy. Đáy lòng xót xa, nước mắt cũng muốn rơi ra.
Ngô Mạc thị nhìn Hàn Hàn y phục tươi sáng, khuôn mặt nhỏ phấn nộn, người cũng cao hơn một chút, béo hơn một chút, nỗi lo lắng nhiều ngày mới biến mất, ôm Hàn Hàn vào lòng, dù có thiên ngôn vạn ngữ vẫn không cất nên lời, chỉ liên tiếp gật đầu: “Tốt, tốt, trở về là tốt rồi, con không có việc gì, sau này nãi nãi cũng có thể cho phụ mẫu con một câu trả lời.” Bất giác, nước mắt lại rơi xuống.
“Nãi nãi nói gì vậy, không phải con vẫn rất tốt sao, cái gì mà trả lời hay không trả lời, người sẽ sống lâu trăm tuổi, con không cho người nói bậy.” Hàn Hàn vuốt ve bàn tay Ngô Mạc thị, miễn cưỡng cười nói.
"Ồ, đây là nhà ngươi? Rõ ràng là một tòa sân lớn như vậy, ngươi lại lừa lão tử nói đây chỉ là một nơi nho nhỏ không đáng nhắc đến?” Âm thanh thô lỗ bất ngờ vang lên.
Lúc này Hàn Hàn mới nhớ tới phía sau còn mấy người đi theo, vỗ vỗ tay Ngô Mạc thị, quay đầu liền thấy Mộ Dung Lân đang mở to đôi mắt xinh đẹp phong lưu đánh giá khắp nơi.
Mộ Dung Ý đứng phía sau nàng, nhìn các nàng không nói lời nào, thần sắc có chút phức tạp.
“Nãi nãi, con giới thiệu cho người một chút, đây là Nhiếp Chính Vương, ngài ấy tò mò về nhà của chúng ta, nên đến đây xem thử.”
Ngô Mạc thị vốn đã khiếp sợ dung mạo và khí thế của đối phương, hiện giờ nghe thấy lời này, bị dọa nhảy dựng, hai đầu gối bỗng nhiên mềm nhũn, vội vàng quỳ xuống: “Lão phụ tham kiến Vương gia điện hạ.”
Mi Nương cũng vội vàng quỳ xuống.
Mộ Dung Ý thấy Ngô Mạc thị, nhớ lại những ngày Ngô Mạc thị chăm sóc bảo vệ khi mình phát độc, thậm chí vì hắn mà nhiều lần khiển trách tiểu nha đầu, còn thật lòng đối đãi với hắn như tôn tử* của mình, tuy thời gian đó có chút gian khổ, nhưng lại vô cùng ấm áp. Hiện tại hắn đã giải độc, nhất định nãi nãi không thể nhận ra, không biết sau này còn có thể cảm nhận được phần tình thân kia nữa hay không.
*tôn tử: cháu
Đang thất thần suy nghĩ, chợt thấy Ngô Mạc thị đột nhiên quỳ xuống, thân thể bỗng lóe lên một cái, vội vàng vươn tay đỡ Ngô Mạc thị: “Nãi…… Lão phu nhân không cần đa lễ.”
Hàn Hàn vốn không có ý định để Ngô Mạc thị quỳ xuống, hiện tại thấy Mộ Dung Ý đã nói như thế, cũng thuận thế đỡ lấy Ngô Mạc thị: “Đúng vậy nãi nãi, Vương gia rất gần gũi người dân, ngài không cần nhiều lễ tiết như vậy đâu.” Thuận thế kéo Mi Nương: “Mấy ngày nay ta không có ở nhà, cũng nhờ có tỷ chăm sóc nãi nãi. Đừng quỳ nữa, tỷ cũng mau đứng lên đi.”
Khóe miệng Ám Nhất giật giật, Vương gia gần gũi người dân? Hắn tỏ vẻ hoài nghi, ở cùng Vương gia lâu như vậy, người duy nhất gần gũi với Vương gia mà hắn biết, cũng chỉ có một mình Mạc cô nương.
Mộ Dung Lân đang đứng ở phía xa chăm chú đánh giá khắp nơi, khóe mắt thoáng thấy một màn này thì lập tức kinh sợ, đôi mắt xinh đẹp phong lưu tràn ngập biểu cảm không thể tưởng tượng: “Không phải đại ca không gần nữ sắc sao? Sao huynh lại không hề bài xích lão phụ nhân này?” Việc này không hợp với lẽ thường nha!
Hàn Hàn im lặng, những lời này, sao lại đáng đánh đòn như vậy!
Ngô Mạc thị nhìn Mộ Dung Lân, lập tức ngẩn ngơ, chỉ cảm thấy mình chưa thấy người nào xinh đẹp như vậy, kéo kéo tay áo Hàn Hàn: “Cô nương này là ai? Vóc dáng cao như vậy, mặc nam trang thật là đẹp, là muội muội của Nhiếp Chính Vương sao?” Dường như vừa rồi gọi Nhiếp Chính Vương là đại ca.
Thính lực của Mộ Dung Lân cực tốt, tuy giọng nói của Ngô Mạc thị cực kỳ nhỏ, nhưng hắn vẫn nghe rõ ràng. Gương mặt xinh đẹp quyến rũ lập tức đỏ lên, đôi mắt phượng trừng lớn, gần như muốn dậm chân: “Lão tử là nam nhân! Nam nhân! Ngươi nhìn cho rõ ràng, có nữ nhân nào cường tráng như lão tử sao?” Hắn hận nhất người khác nói hắn là nữ nhân, nếu không phải đối phương là một lão phụ nhân, hắn tuyệt đối phải khiến đối phương đẹp mặt!
Ngô Mạc thị bị tiếng hô này dọa nhảy dựng, lòng run lên, lại suýt quỳ xuống.
Thấy Ngô Mạc thị bị dọa, sắc mặt Mộ Dung Ý lại trầm thêm vài phần, lật tay tung ra một luồng khí mạnh mẽ: “Không muốn để người khác nhận nhầm ngươi thành nữ nhân, thì phá hủy gương mặt hồ ly tinh của ngươi đi!”
Mộ Dung Lân vội vàng nhảy sang một bên né tránh, lỗ tai nghe thấy mấy từ “Hồ ly tinh”, sắc mặt lập tức đen sì: “Đại ca, lão tử là đệ đệ huynh, là đệ đệ ruột, huynh động thủ thật à!” Sao hắn cứ cảm thấy sau khi đại ca đến thôn này, cả người đều kì lạ vậy nhỉ?
Hàn Hàn dường như cũng hiểu được nguyên nhân Mộ Dung Lân tức giận, thấy Mộ Dung Ý nói chuyện, cũng không để ý đến nữa, đỡ Ngô Mạc thị đi vào trong: “Nãi nãi, con đỡ người đi vào, đã lâu không trở về, không biết trong nhà đã thay đổi thế nào rồi.”
“Ôi……” Ngô Mạc thị đi vào trong, nhưng đôi mắt vẫn nhìn Mộ Dung Ý, lặng lẽ kéo kéo tay áo Hàn Hàn, thấp giọng răn dạy, “Nha đầu này, sao con lại có thể tùy ý như vậy! Vương gia vẫn còn đứng đó, vạn nhất ngài trách tội thì phải làm sao bây giờ?”
“Không có việc gì đâu nãi nãi, con đã nói rồi, Vương gia rất thân thiết với dân chúng, sẽ không để ý.” Hàn Hàn chẳng hề để ý, dặn dò Mi Nương, “Chiếc xe phía sau là quà mà Vương gia mang đến đây, tỷ giúp ta thu xếp một chút, xem xem hai chiếc xe này nên đỗ ở đâu.”
Ngô Mạc thị quay đầu nhìn nhìn Mộ Dung Ý, thấy đối phương thật sự không có tức giận, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Mi Nương đáp một tiếng, vội đi theo Ám Nhất vòng ra chiếc xe phía sau thu xếp.
Nhị Tráng đứng bên cạnh vẫn luôn không nói lời nào, lúc này thấy Hàn Hàn dặn dò, gãi gãi đầu: “Vậy ta đi cùng Mi Nương muội tử, giúp muội ấy sắp xếp.”
Buổi chiều ngày hôm đó, tin tức Nhiếp Chính Vương đương triều theo Mạc Hàn Hàn trở về thăm Ngô Mạc thị đã truyền khắp thôn.
Sang ngày hôm sau, lúc Hàn Hàn tỉnh dậy, mọi người vừa cơm nước xong thì đám người thôn trưởng Ngô đại gia, Mạc đại ca, Liễu tam gia đã tới cửa bái phỏng.
Thời gian trở về của Hàn Hàn có hạn, vẫn còn rất nhiều chuyện cần phải xử lý, không có tâm trạng tiếp đãi bọn họ, cũng biết những người này không đến đây vì mình, nên chỉ nhìn Mộ Dung Ý đang ung dung bình tĩnh ngồi một bên, cười như không cười nói: “Có lẽ bọn họ đến đây vì muốn chiêm ngưỡng phong thái của Vương gia, chi bằng Vương gia hãy ra ngoài nhìn xem một chút đi.” Nhóm người này giỏi nhất là dây dưa, nếu bị bọn họ cuốn lấy, Mộ Dung Ý cũng đủ phiền.
Mộ Dung Ý nhìn bộ dạng vui sướng khi người gặp họa của Hàn Hàn, đáy mắt lóe lên ý cười, tiểu nha đầu này sẽ không cho rằng hắn muốn nhìn thấy mấy lão già kia thật đó chứ?
Đối với những kẻ khiến Hàn Hàn khó xử này, Mộ Dung Ý lại không thèm để vào mắt, phất tay: “Bảo bọn họ cút đi!”
“Dạ.” Ám Nhất đáp một tiếng liền xoay người đi ra ngoài đuổi người.
“Chậc chậc, đúng là mạnh mẽ quyết đoán.” Hàn Hàn lắc đầu, “Một lát Vương gia và Lân công tử có thể tự đi dạo xung quanh, ta vẫn còn nhiều việc cần xử lý, không thể theo hai vị được.”
“Ngươi tự đi một mình đi, bổn vương đi cùng Hàn Hàn.”
“……” Cơ mặt Hàn Hàn giật giật, không nói lời nào, cũng biết tính cách gia hỏa này nói một là một, bất đắc dĩ gật gật đầu, “Tùy ngài.”
Mộ Dung Lân ăn cơm xong đã không thể ngồi yên từ lâu: “Lão tử không cần huynh theo cùng, lão tử tự đi dạo.” Sau đó bước nhanh ra ngoài.
Hôm qua Mi Nương đã giao cho nàng sổ sách các mục của nửa tháng này cho Hàn Hàn, Hàn Hàn xem qua một lần, thấy hai đỉnh núi đã được quy hoạch gọn gàng ngăn nắp, trong lòng cũng biết Liễu Trường Sinh và Mi Nương đã thật sự tậm tâm làm việc.
“Cô nương, ta thấy cao dưỡng nhan này rất tốt, dùng thử mấy ngày, công dụng bảo dưỡng da trơn bóng cực kỳ hiệu quả, sau này nhất định sẽ được tiêu thụ rộng khắp. Số cao dưỡng nhan này, cô nương có ý định bán ra ngoài không?” Mi Nương cầm một lọ cao hoa hồng trong tay, hỏi.
Hàn Hàn cầm lấy, dùng muỗng trúc nhỏ tự chế lấy ra một khối cho vào lòng bàn tay, xoa nhẹ mấy lần rồi thoa lên cánh tay. Chỉ cảm thấy cao dưỡng mềm mịn tinh tế, màu sắc tươi sáng, lại thoang thoảng hương hoa hồng, tuy vẫn kém hơn thời hiện đại một chút, nhưng ở cổ đại này mà nói, thì đã là trân phẩm khó có được.
Gật gật đầu: “Không tồi, nhóm thợ thủ công đã thuần thục cả chưa?”
“Rất thuần thục, nhờ vào cách mà cô nương chỉ dạy, mỗi ngày họ có thể làm được hai mươi hộp cao hoa hồng như thế này.”
Hàn Hàn gật đầu: “Hai mươi hộp đã rất khó rồi. Nhưng một khi chúng ta bán cao dưỡng nhan này ra thị trường, thì số lượng đó tuyệt đối không đủ, chúng ta cần phải tăng thêm sản phẩm mới được……” Nói đến đây, mày Hàn Hàn đột nhiên nhăn lại, bộ dạng khó xử.
“Có chuyện gì khó xử à?” Mộ Dung Ý không hiểu những vật dụng đó của nữ nhân, nhưng vừa rồi nghe các nàng trò chuyện, cũng biết cao dưỡng nhan này hẳn là cực phẩm, nhưng nếu đã như vậy, sao nàng lại tỏ vẻ khó xử?
Hàn Hàn gật đầu nói: “Hiện giờ loại cao hoa hồng này không có trên thị trường, mọi người vẫn chưa biết đến, nếu chúng ta bán ra, chắc chắn sẽ khiến mọi người chú ý, nhất định sẽ có rất nhiều người đến dò hỏi cách làm, điều kiện nơi này đơn sơ, căn bản không thể giữ được bí mật gì……”
Còn chưa nói dứt lời, Mộ Dung Ý đã biết nàng có ý gì.
Quả thật, một khi phương thức bí mật của mình bị đối thủ biết được, thì sẽ lập tức mất ưu thế trên thương trường.
“Thật ra bổn vương có một thôn trang cực kỳ bí mật, hiện tại cũng không cần dùng, chi bằng ngươi đưa những thợ thủ công làm bước mấu chốt của thành phẩm đến thôn trang kia, còn phần lớn những người khác thì để lại trong thôn, thế nào?”
Hàn Hàn ngẩn ngơ, không nghĩ tới Mộ Dung Ý sẽ đột nhiên giúp nàng, tuy nàng luôn keo kiệt với hắn, làm loạn giận dỗi, nhưng đáy lòng lại vô cùng tín nhiệm hắn, đôi mắt to tròn lập tức cong lên: “Nếu Vương gia đã lên tiếng, ta cũng không khách khí, không biết thôn trang mà Vương gia nói đến tên là gì, nằm ở đâu, cách nơi này có xa không? Nếu xa quá, sợ là không được.”
Nhìn vẻ mặt hưởng lợi hợp tình hợp lý của Hàn Hàn, Mộ Dung Ý kiềm lòng không được lại vươn tay bẹo má nàng một phen, đáy lòng vui vẻ: “Vô Ảnh Sơn Trang, ở phía bên kia Bách Xích trấn, đi ngựa một canh giờ là đến, bên trong có sẵn hạ nhân, ngươi có thể dùng tùy ý, không cần lo bọn họ sẽ tiết lộ tin tức.”
Vô Ảnh Sơn Trang vốn là nơi hắn tạm thời ở lại khi phát độc, toàn bộ hạ nhân bên trong đều là người câm điếc, bên ngoài được canh phòng nghiêm ngặt. Sau khi độc trong người được máu linh hồ khống chế, hắn cũng không đến Vô Ảnh Sơn Trang lần nào nữa, hiện giờ đưa cho tiểu nha đầu làm nơi khởi đầu sự nghiệp, vừa hay.
“Vậy thật tốt quá!” Hàn Hàn vui mừng nói, lại tiếp tục nghiên cứu kế hoạch sau này. Nghe Mi Nương phân tích rõ ràng chi tiết, nàng lại càng vừa lòng Mi Nương hơn, sau đó dứt khoát giao kế hoạch tương lai cho nàng ấy thực hiện, cũng quyết định tuyên bố với người ngoài Mi Nương là chủ của cửa hàng mỹ phẩm dưỡng da —— Hàn Phong Các. Trong lĩnh vực vật dụng nữ nhân sau này, Hàn Hàn phụ trách bày mưu tính kế, Mi Nương phụ trách thực hiện.
Nhìn vết bớt nhỏ màu đỏ trên mặt Mi Nương, tâm tư Hàn Hàn khẽ động: “Đây là ấn ký trời sinh sao?”
Thân thể Mi Nương cứng đờ, gật gật đầu: “Từ khi sinh ra đã có.” Chỉ vì vết bớt này, lúc trước nàng mất rất nhiều tâm tư và cố gắng mới được Vu Thanh chấp nhận, khi được bồi dưỡng ở Tú Xuân Phường, nàng cũng phải nỗ lực nhiều hơn người khác vài lần, mới có thể xuất sư.
Không phải tư chất nàng vụng về, trái lại nàng còn rất thông minh, học tập cũng rất nhanh, nhưng chỉ vì vết bớt này, nên khi nàng muốn từ một kẻ đứng phía sau bước lên phía trước, thì phải biểu hiện tốt hơn người khác vài lần mới được. Dù sao mở cửa buôn bán, hình tượng cũng rất quan trọng.
Hiện giờ nghe Hàn Hàn hỏi như vậy, nàng cho rằng Hàn Hàn cũng ghét bỏ dung mạo của mình, nhất thời có chút xúc động, thần sắc cũng trở nên cô đơn.
Hàn Hàn nhíu nhíu mày, nếu vết bớt này ở thời hiện đại, dùng laser là có thể xóa bỏ, nhưng ở cổ đại này thì lại có chút phiền phức. Nếu công việc khác thì còn tốt, nhưng Mi Nương lại phụ trách việc buôn bán mỹ phẩm dưỡng da, yêu cầu hình tượng của việc này cao hơn những việc khác một chút.
Suy tư một lúc, nàng nhớ mình đã đọc qua phương thuốc loại bỏ vết bớt trong một ít sách cổ và điển tịch nào đó, nhưng lúc này lại không nghĩ ra được. Nghĩ không ra, nàng quyết định ghi nhớ việc này trong lòng, an ủi Mi Nương: “Tỷ yên tâm, vết bớt này hẳn là có thể loại bỏ, chờ ta ngẫm lại biện pháp đã.”
“Thật sao?” Mi Nương bỗng chốc kinh hỉ(kinh ngạc + vui mừng), nếu có thể loại bỏ vết bớt trên mặt này của nàng, thật sự là quá tốt!
“Đúng vậy.” Hàn Hàn gật gật đầu, nhìn về phía Mộ Dung Ý, “Ta còn muốn lên núi một chuyến, ngài cũng đi sao?”
Mộ Dung Ý đứng lên: “Đương nhiên.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT