“Ta là Mạc Y Tình a! Lạc đại phu, ngươi làm sao vậy?” Thiên Tình xấu hổ cười
“Phải đó, Lạc đại phu, tiểu thư là Mạc Y Tình a, ta có thể chứng minh!” Tiểu Đường còn thật sự chạy tới cam đoan với hắn
Thật lâu sâu, Lạc Đình mới chỉ nhẹ nhàng thở dài 1 cái, cầm lấy hòm thuốc, cô đơn xoay người đi ra ngoài
Thiên Tình lảo đảo lui về phía sau, cả kinh một tiếng mồ hôi lạnh, thiếu chút là bị lộ, đang định ngồi xuống, Lạc Đình Nam đang đi tới cửa đột nhiên quay đầu lại, nhìn về phía Thiên Tình, thần sắc trong mắt phức tạp
Thiên Tình hoảng hốt đứng lên “Lạc đại phu?”
Nhìn sân vườn trống trơn không bóng người, Lạc Đình Nam bỗng nhiên cảm thấy trong lòng trống rỗng, lắc lắc đầu, xua đi xảm xúc quan quẩn kia, 1 lần nữa tự nhủ với mình nàng không phải Thiên Tình, không được nghĩ loạn, nhất định là do mình nghĩ quá nhiều mới có thể cảm thấy nàng giống Thiên Tình, chỉ là nàng kích động cái gì? Hắn quyết định buổi tối lại đến âm thầm quan sát nàng, nữ tử này có chút quái dị
” Hẹn gặp lại!” Hắn rốt cục đi rồi.
Lúc này đây, Thiên Tình chờ cho hắn đi khỏi hẳn mới ngồi xuống, thật nguy hiểm, thiếu chút nữa bị hắn ép nói ra. Nàng nghĩ nếu thật sự nói cho hắn biết mình không chết thì cũng không có vấn đề gì, dù sao hắn cũng là người đáng tin tưởng
Âu Dương Thanh Minh 1 ngày ngày cũng chưa đến, Thiên Tình đêm khuya lại đứng ngoài cừa, dưới táng mai thụ. Bóng dáng cô độc, thân ảnh bạc nhược làm cho Lạc Đình Nam đang ẩn thân trên cây đại thụ ở viện ngoại rất kinh ngạc. Tầm mắt mê ly dừng trên thân ảnh của nàng, nữ tử này có vài phần giống Thiên Tình, ngay cả thần thái cũng giống như thế
Nàng cứ như vậy đứng dưới tàng cây, mang theo 1 loại tuyệt vọng thê diễm [thê lương + diễm lệ], áo trắng phiêu diêu, dưới ánh sáng đỏ của đèn lồng, nàng càng giống như 1 bức họa tuyệt mỹ, làm cho tâm trạng phiền não của Lạc Đình Nam không khỏi trầm luôn. Nhịn không được lại nhìn về phía thân ảnh kia
Nàng khóc! Nàng giống như khóc! Bả vai đang run đẩu, nàng vì sao mà khóc? Lại vì sao cùng Âu Dương Thanh Minh trở về, Lạc Đình Nam đối với nữ tử này tràn ngập nghi hoặc, chung quy cảm thấy có cái gì không đúng, nhưng lại thật sự không tìm ra được chỗ nào không đúng
Cả đời một đời một đôi! Ngữ khí của nàng như thế nào lại giống Thiên Tình như vậy! chỉ là, nàng quả thật không phải a! chẳng lẽ nàng dùng mặt nạ da người [dịch dung] sao?
Thiên Tình đứng trong đình viện rơi lệ, Duẫn Lâm đã chết, chết là hết, không biết nguyên nhân, nhưng nàng nghĩ có lẽ là Âu Dương Thanh Minh bức bách. Ai cũng sẽ chết, chỉ là, làm nữ nhân, nàng vẫn có chút đồng cảm. Khi bị tước đoạt ngôi vị vương phi, trong lòng nàng ta ắt hẳn rất xấu hổ. Nhất thời nghĩ không thông, con người luôn nghĩ không thông trước công danh lợi lộc, thật là bi ai
Thiên Tình hít sâu, nghĩ muốn 1 lần nữa bắt đầu, chỉ là đối mặt với tất cả những thứ quen thuộc này, nỗi đau đớn trong lòng lại trở nên chân thật. Cho dù lúc này hiểu được cả đời không thể 1 đôi, hiểu được hết thảy, chỉ là, chính mình cũng đã buông xuôi. Vì sao trong lòng lại đau đớn
Nước mắt chậm rãi đích chảy ra, thương tâm đích ẩn nhẫn biến thành nước mắt. Là như vậy thương tâm, là như vậy tuyệt vọng, không muốn đối mặt với đôi mắt đầy bi thương của thiếu niên kia, không tùy ý, không tùy tâm, không tự do, không thể thừa nhận, không thể nói, trong lòng nàng cảm thấy thật khó chịu
Lạc Đình Nam thay đổi hắc y, trường bào màu đen trong gió khẽ động, nhẹ nàng nhảy xuống đại thụ, phiêu nhiên đứng trước mặt nàng, Lạc Đình Nam khóa trụ ánh mắt kích động của nàng “ Ngươi khóc?”
Thiên Tình bị dọa đến mức không kịp che giấu nước mắt của mình, khẽ nhếch cái miệng nhỏ nhắm, kinh ngạc nói “Đình Nam, sao ngươi lại đến đây?”
Nàng gọi hắn Đình Nam? Lạc Đình Nam 1 phen bắt lấy cổ tay nàng “Ngươi rốt cuộc là ai?”
Ai! Thật 1 hơi thật dài. Thiên Tình nhìn Lạc Đình Nam trước mắt, hắn rõ ràng đang đứng đó, quần áo khẽ bay, thay đổi hắn y, hắn cũng vẫn cao ráo thanh tú, ánh mắt sắc bén câu hồn nhìn nàng chằm chằm. Giờ phút này trên gương mặt vốn nho nhã bại âm tình bất định, mày kiếm nhẽ nhíu “Dịch dung?”
Hắn vẫn không tin Thiên Tình thật sự đã chết, nhưng là, tin tức nói rằng thi thể của nàng đã được đưa đến hàn băng động, trong lòng hắn rất mâu thuẫn, muốn đi xem, nhưng lại sợ khi xem rồi thì hi vọng duy nhất trong đấy lòng mình sẽ tan biến
“Thiên Tình, là ngươi sao?” Thanh âm của hắn mang theo đau đớn thật sâu, ngay cả chính mình cũng bất giác hỏi ra câu đó
Thiên tình trong lòng run lên, muốn phủ nhận, chỉ là, nước mắt lại không ngừng chảy ra, hắn là Đình Nam, là người duy nhất hoài nghi nàng. Mềm nhẹ thở dài 1 tiếng, xuyên thấu qua bóng đêm dày đặc, nhìn Lạc Đình Nam mái tóc khẽ bay trong gió
Là nàng sao? Trong đôi mắt tuyệt vòng của Lạc Đình Nam lóe lên 1 tia sáng. Ánh mắt hắn tựa hồ cũng vì tiếng thở dài này là hiện lên 1 tia hào quang sắc bén
Nguyệt hoa sáng tỏ dừng ở trên người nàng, tỏa ra ánh sáng ôn nhu, màn đêm lạnh như băng cũng tựa hồ vì vậy mà trở nên ấm áp. Nàng chỉ rơi nước mắt, không nói, cũng không biết nên nói cái gì
” Ngươi gọi ta là Đình Nam? Ta nghĩ là ngươi nhất thời kinh ngạc mà bất giác thốt ra, đây là 1 loại bản năng, cho nên, ta khẳng định, ngươi là Thiên Tình, có đúng không?” Hắn không biết có nên ôm ảo tưởng này hay không, nhưng giờ khắc này, hắn chắc chắn nàng là Thiên Tình
” Lạc đại phu, ta…” Nàng muốn che giấu, nhưng tựa hồ nước mắt đã làm bại lộ tâm tư của chính mìn
Lạc Đình Nam dùng ánh mắt đánh giá Thiên Tình, tựa hồ còn đang nghi hoặc. Một 1 nam tử cứ nhìn chằm chằm 1 nữ tử như vậy, thật lâu sâu, hắn tựa hồ không cảm thấy chút ngượng ngừng, tựa hồ, người mình nhìn không phải là 1 người bình thường, mà là người hắn yêu
Đến cuối tình, Thiên Tình không nói, nàng cụp mắt, cố gắng giấu đi lệ trong mắt, lại ngẩng đầu lên, Thiên Tình, hàm chứa lệ, nụ cười yếu ớt, bị nhìn chằm chằm như vậy, không biết phải tiếp tục thế nào đây
Nhưng là hắn lại chắc chắn như thế, hai mắt nước mắt mông lung nhìn hắn không chớp, sự kích động của hắn làm cho nàng thật lòng quý mến, trong khoảng thời gian ngắn, cảm xúc mênh mông, nước mắt lại rơi xuống
Lạc Đình Nam đột nhiên mãnh liệt nắm lấy vai Thiên Tình, 1 tay ôm lấy nàng, 1 tay thống khổ áp đầu nàng vào lòng hắn, cảnh tượng buổi chiều trị thương cho nàng lại 1 lần nữa hiện lên trước mắt, nhìn thấy nàng, rồi lại cảm thấy sự kích động của nàng, còn có câu hỏi nàng hỏi Hề Hề về Liên nhi
Sửng sốt, giống như bị sét đánh trúng, đầu óc hỗn độn của Lạc Đình Nam trong nháy mắt trở nên rõ nàng, bỗng nhiên cái gì cũng hiểu được, cánh tay hắn run rẩy, mãnh liệt gắt gao ôm thấy thân thể trong lòng, nhiệt lệ theo hốc mắt chả ra, Thiên Tình, nàng không chết. Tâm tình giống như bị bổ tung, vui sướng tràn ngập trong lòng, biểu cảm trên mặt cũng thiên biến vạn hóa
“Thiên Tình, nàng thật cố chấp, vì sao lại không nói?” Thanh âm bị áp lức làm cho run rẩy, Lạc Đình Nam khàn giọng mở miệng, mạnh liệt đẩy Thiên Tình ra, ánh mắt si mê nhìn gương mặt nàng, nàng như thế nào có thể nhẫn tâm không nói với hắn? Thời điểm nàng nói “1 đời 1 đôi” đã khiến hắn ngoài nghi, lời của nàng có ngụ ý, cũng vô cùng thiết thực, nàng quan tâm hắn, lo lắng hắn sẽ vì nhung nhớ nàng mà thương tâm. Nàng thật là 1 nữ tử lương thiện
Thiên Tình mím môi, nâng đôi mắt đỏ hồng, nhìn Lạc Đình Nam vẻ mặt kích động, nhẹ nhàng hít 1 hơi “Đình Nam, cư nhiên bị ngươi nhận ra rồi!”
Đối mắt với Lạc Đình Nam nếu là người khác thì nàng sẽ không thừa nhận, cho dù Âu Dương Thanh Minh có hoài nghi thì nàng cũng sẽ không thừa nhận. Nhưng là đối với Lạc Đình Nam người có ơn cứu mạng với nàng, nàng không thể phủ nhận
“Thật sự là nàng sao?” Tim Lạc Đình Nam như muốn nhảy khỏi cổ họng
Thiên Tình rốt cục rưng rưng gật đầu.
” Thật sự là nàng!” Nhìn thấy nàng gật đầu, thiên ngôn vạn ngữ đều tắc nghẹn ở yết hầu, chỉ có thể theo bản năng ôm lấy nàng, nàng thật sự không chết, thật sự không chết.
Lạc Đình Nam đau lòng lau đi nước mắt trên mặt nàng, gắt gao cầm tay nàng đặt lên trước ngực mình, thanh âm khàn khàn có chút kích động và mừng như điên “Thiên Tình, cảm ơn trời đất, nàng không chết!”
Tiếng tim đập kích liệt tựa hồ nóng rực cả bàn tay, Thiên Tình cụp mắt, không cự tuyệt cho hắn ôm “Đình Nam, ta không thở được rồi!”
” Đừng động, để ta hảo hảo nhìn nàng!” 1 lát sau, Lạc Đình Nam khó hiểu mở miệng “Mặt nạ da người này làm từ cái gì, cư nhiên không tìm thấy thiếp khẩu [chỗ để lột/dán mặt nạ]
“Đình Nam!” Thiên Tình nghiêm túc nhìn Lạc Đình Nam, thì thào mở miệng nói “Không phải mặt nạ da người, ta như thế nào có thể đeo mặt nạ trước mặt ngươi? Đình Nam, có lẽ ngươi không tin, nhưng là đây thật sự là bộ dáng của ta, có lẽ sẽ vẫn là bộ dáng của sau này!”
” Thiên tình, có ý tứ gì? Nàng sao lại thay đổi bộ dáng, chỉ là, Thiên Tình, vô luận như thế nào, ánh mắt của nàng vẫn không thay đổi, ta nhận ra điều đó. Âu Dương Thanh Minh biết rồi phải không? Nàng sao đã trở lại? đứa nhỏ đâu?” Khó hiểu mở miệng, Lạc Đình Nam cúi đầu, đưa mắt nhìn 1 vòng vào hai bên hàm nàng, thế nhưng vẫn không có thiếp khẩu, cho dù là mặt nạ da người được chế tạo tinh xảo đến mấy cũng sẽ lưu lại chỗ thiếp khẩu trên da thịt, vì sao hắn lại không tìm được, hơn nữa lời Thiên Tình nói hắn như thế nào nghe không rõ
“Ta tá thi hoàn hôn! Đây là thân thể của ngươi khác, không phải của ta!” Thiên Tình rốt cục cũng nói ra sự thật, nghĩ đến đứa nhỏ, ánh mắt của nàng lập tức trở nên ảm đạm “Đứa nhỏ không còn, Đình Nam, có lẽ ngươi rất khó tin, nhưng đây là sự thật! Ta chính là tạm thời ngú ngụ ở thân thể này, không biết đến khi nào ôn trời sẽ đem ta đi!”
Lạc Đình Mam trợn mắt há hốc mồm, thần sắc phức tạp nhìn về phía Thiên Tình,”Ông trời!”