Edit: Du Phong Lãnh Huyết

Beta: Tiểu Hồ Điệp

Mặt Âu Dương Thanh Minh trầm xuống, hắn không hiểu nữ tử trước mắt “Cô nương, nếu bị bắt về thì phải làm nha hoàn thấp kém! Ngươi là ân nhân cứu mạng bổn vương, bổn vương há có thể bỏ mặc!”

“Vương gia! Đa tạ lòng tốt của ngài!” Thiên Tình lắc đầu “Ta không muốn tới kinh thành!”

Lúc này, ngoài cửa đột nhiên trở nên huyên náo

“Vương gia! Vương gia! 3 vị sư phụ của Sở Nghi Hiên đến tìm Mạc cô nương!” Nghiêm Dịch chạy nhanh tới, vẻ mặt lo lắng

Thiên Tinh ngây ngẩn “Bọn họ thật sự đến đây sao?”

Nghiêm Dịch gật đầu “Đúng vậy! cô nương, bọn hắn nói ngài là nha hoàn ấm giường của thiếu gia bọn hắn, sẽ không buông tha cho ngài!”

” Ách!” Thiên Tình khẽ run lên, nàng phải làm sao bây giờ? Nàng không muốn trở lại kinh thành, chỉ là, chỉ là, nàng lại càng không muốn làm 1 nha hoàn ấm giường. Nàng nên đi cùng hắn sao? Ngẫm lại hắn đối với diện mạo xa lạ của nàng ôn nhu như vậy, trong lòng nàng nổi sóng

“Tập trung cung tiễn hộ vệ, điều 500 kỵ binh hộ giá!” Âu Dương Thanh Minh phân phó, Nghiêm Dịch lĩnh mệnh đi xử lý, Âu Dương Thanh Minh xoay người nhìn Thiên Tình, đôi mắt sâu thẳm khóa chặt trên gương mặt tái nhợt của nàng, nữ tử này, đôi mắt thật giống với Thiên Tình, đặc biệt là ánh mắt kia, trong suốt làm cho người ta tâm quý (thật lòng yêu quý)

“Cùng bổn vương đi kinh thành đi, sau khi thương thế khỏi hắn, bổn vương sẽ đưa ngươi trở về! Đương nhiên, cũng sẽ không gây trở ngại cho cô nương! Đây là bổn vương nợ ngươi!” Ánh mắt hắn như có mị lực, trong nháy mắt có thể rút cạn bảy hồn sáu phách của nàng

Thiên Tình bất giác thốt lên “Vậy thì đa tạ vương gia!”

Tiểu Đường chạy vào, nghe thấy phải đến kinh thành, lập tức nói “Tiểu thư, chúng ta vẫn nên cùng vương gia lên thượng kinh đi, nếu không, nếu không, 3 tên đại ác nhân kia nhất định sẽ bắt ngài đến chỗ Sở công tử!”

Nghĩ đến Sở công tử đem tiểu thư ra chà đạp, tiểu Đường không nhịn được run rẩy

Thiên Tình gật đầu “Chúng ta trước hết cùng vương gia đi kinh thành đi, chỉ là, như thế thật phiền toái vương gia!”

Âu Dương Thanh Minh nở nụ cười khó hiểu “Đi thôi! Các ngươi lên xe ngựa đi, bổn vương đi xem bọn hắn!”

” Ân! Vương gia, cẩn thận một chút!” tiếng nói dần trở nên mỏng manh, Thiên Tình cúi đầu.

” Cám ơn cô nương đã quan tâm, bổn vương sẽ cẩn thận!” Âu Dương Thanh Minh lại nở nụ cười với nàng, xoay người đi ra ngoài.

Ánh mắt dừng ở bóng dáng hắn, trong lòng đột nhiên ngẩn ra, 1 cỗ hơi thở ôn nhuận tựa hồ nhộn nhạo trong lòng, sự ấm áp làm khởi sắc cõi lòng đã sớm khô cằn. Ôn nhu của hắn làm cho nàng tựa hồ như có cái gì đó manh nha đi ra từ nơi sâu nhất trong tâm, làm cho lòng nàng trong nháy mắt hỗn loạn

Trầm mặc 1 lát, tiểu Đường nhịn không được nói “Tiểu thư, vương gia này thật sự là người tốt,hắn cứu ngài, ngài cũng cứu hắn. Đáng tiếc phu nhân của hắn đã chết, phu nhân của hắn trong bức họa thật đẹp nha! Cũng xinh đẹp giống như tiểu thư!”

” Ân!” Thiên Tình cười cười. ” Chuẩn bị đồ đạc đi! Chúng ta phải đi!”

Lên xe ngựa, Thiên Tình ngồi trên nhuyễn tháp, chợt nghe thấy ở đại môn truyền đến 1 trận đánh nhau kịch liệt. Tiếng nói hùng hậu của Âu Dương Thanh Minh truyền đến “Bổn vương nói rồi, cô nương kia không có trong phủ, các ngươi mau mau tránh ra, cẩn thiện tiễn thủ, bổn vương không muốn cho các ngươi trở thành tiễn hạ vong hồn!”

“Tiểu thư, làm sao bây giờ? Thật sự là dồn chúng ta vào đường cùng!” tiểu Đường căng thẳng nắm lấy tay Thiên Tình

“Em làm đau tay ta!” Tìm 1 cái cớ, Thiên Tình rất nhanh xoay xoay, nắm bàn tay nhỏ bé lại “Không có việc gì đâu, đừng lo lắng!”

“Nàng là nữ nhân của thiếu gia ta, Âu Dương Thanh Minh, ngươi cư nhiên dám mang nàng đi, mau giao nàng ra đây!”

Thanh âm của Âu Dương Thanh Minh lại truyền đến “Cung thủ, chuẩn bị!”

“Đáng chết! Chúng ta đi!” Thanh âm mắng chửi của hai sư phụ truyền đến, Thiên Tình nhẹ nhàng thở ra, chỉ mong khi đến kinh thành, mọi chuyện sẽ tốt hơn. Bọn họ sẽ không còn dây dưa

Không lâu sau, Âu Dương Thanh Minh trở về, đứng trước xe ngựa, điềm đạm nói “Mạc cô nương, bọn họ đã đi rồi, bây giờ chúng ta xuất phát!”

” Hảo!” Thiên Tình ở trong xe ngựa trả lời.” Đa tạ Vương gia!”

“Không cần khách khi, vì an toàn của cô nương, bổn vương quyết định cùng cô nương ngồi 1 chiếc xe ngựa!” Nói xong, hắn liền vén môn liêm [cửa gỗ] tiến vào

” A!” Thiên Tình và tiểu Đường đều ngẩn ra, hai người hai mặt nhìn nhau.

Âu Dương Thanh Minh nói.” Xem ra bổn vương không được hoan nghênh!”

Kỳ thật hắn lên xe ngựa của nàng là bởi vì hắn tham luyến đôi mắt giống Thiên Tình kia, hắn chỉ muốn được liếc mắt nhìn 1 cái. Cũng không bởi vì các nàng kinh ngạc mà xuống xe, mà lập tức ngồi đối diện bọn họ

“Ta không có ý này!” Các nàng ngồi trên xe ngựa của hắn, như thế nào có thể bài xích hắn đây

“Không có gì thì tốt!” Âu Dương Thanh Minh nở nụ cười cao thâm khó lường, ánh mắt rất hưng phấn, không biết vì sao khi nữ tử này cùng hắn đi kinh thành, trong hắn hắn rất là phấn chấn

Xe ngựa chậm rãi đi về phía trước, trong xe rất trầm mặc, không ai nói chuyện. Khi vừa tới biên giới Dương Châu, liền gặp được 1 đội nhân mã

” Vương gia, hình như là đại nội cao thủ!” Nghiêm Dịch đột nhiên bẩm báo.

” Hoàng thượng tới sao?” Âu Dương Thanh Minh hỏi.

” Thuộc hạ không biết!”

Tron lòng Thiên Tình run lên, hoàng huynh tới đây sao? Bỗng nhiên trong mắt đau xót, nhớ tới hoàng huynh, hoàng huynh sẽ vì cái chết của nàng mà tới Dương Châu sao?

Hoàng huynh. Yên lặng nhớ lại, nước mắt theo hốc mắt chảy xuống, lướt qua khuôn mặt trắng bệch, hé ra khuôn mặt tuyệt mĩ tràn đầy tuyệt vọng, bi thương. Nàng không thể nhận hoàng huynh, bởi vì giờ phút này nàng đang mang 1 thân phận khác. Cứ xuôi theo vận mệnh đi

Xe ngựa đứng ở một bên, ánh mắt lãnh u đích nhìn về phía thân ảnh tiêm gầy [gầy yếu + nhu nhược] ngồi ở trong xe ngựa, từ cửa sổ sau tấm rèm, gió thổi bay xiêm y tuyết trắng của nàng, nàng cư nhiên đem lại cho hắn 1 cảm giác yếu ớt. Âu Dương Thanh Minh chậm rãi dời ánh mắt, nhìn ra bên ngoài

” Lễ thân vương tiếp chỉ!”

Cẩm y vệ xuống khỏi lưng ngựa. Không đọc to thánh chỉ mà chỉ nhỏ giọng nói “Vương gia, hoàng thượng khẩu dụ lệnh cho ngài vào kinh ngay trong đêm, không nên trì hoãn, chiến sự biên quan rất khẩn cấp!”

Âu Dương Thanh Minh run lên, đã nhiều ngày hắn đắm chìm trong bóng ma cái chết của Thiên Tình, không bận tâm đến việc chính sự, không ngờ tình hình biên quan nguy cấp “Bổn vương đã hiểu!”

Cẩm y vệ chậm rãi rời đi. Trong lòng Thiên Tình có chút thất vọng, nguyên lai không phải hoàng huynh, không biết hắn có biết tin nàng đã chết chưa. Không biết hắn có thương tâm hay không? Chỉ mong hắn sẽ không quá thương tâm

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play