Edit: Du Phong Lãnh Huyết

Beta: Tiểu Hồ Điệp

Nghĩ đến đêm qua, Thiên Tình không khỏi nhíu mày, trong lúc nhất thời suy nghĩ quay cuồng, đau đớn lại 1 lần nữa ập tới, nàng chính là 1 đứa ngốc, vì tình yêu mà trở nên ngu ngốc. Không biết thương thế của Sở công tử thế nào rồi, bộ dáng của hắn đêm qua làm cho nàng thực cảm động, không ngờ hắn đối với nàng lại thâm tình như thế, nàng mới thật sự nợ hắn.

Nàng lại nghĩ đến “hồng nhan họa thủy” không ngờ lại ứng nghiệm trên người mình, đột nhiên rất muốn khóc, khóc lớn 1 hồi

“Tiểu Đường, ta muốn khóc, làm sao bây giờ?”

” Vậy khóc đi! Tiểu thư, em cũng muốn khóc!” tiểu Đường nắm lấy tay Thiên Tình, cổ vũ nàng “Chúng ta cùng nhau khóc đi!”

Trong lúc nhất thời, hai chủ tới ôm nhau khóc rống, tiếng khóc từ trong phòng truyền ra ngoài, làm tất cả người hầu và nha hoàn đều hoảng sợ, sao lại thế này, linh cữu của công chúa đã được đưa đi, cư nhiên lại có người đến khóc tang

Âu Dương Thanh Minh vừa mới bước vào cửa đã nghe thấy tiếng quỷ khóc sói tru, 1 thân trường bào tuyết trắng, bị tiếng khóc dọa đến mức ngẩn ra, suýt nữa không trụ được, liền vọt vào “Làm sao vậy? cô nương không sao chứ?”

Nhìn thấy hắn kích động xông tới, Thiên Tình ngừng khóc, quay mặt đi “Chúng ta không có việc gì, kinh động đến vương gia rồi!”

“Nga! Không có gì thì tốt!” Âu Dương Thanh Minh gật gật đầu “Bổn vương đã cho người sắc thuốc cho cô nương, sẽ được đưa tới ngay!”

“Đa tạ!” Khóc 1 trận làm Thiên Tình đột nhiên cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, tâm tình cũng khá lên “Chờ cho thương thế của ta khá hơn 1 chút, chúng ta liền rời khỏi nơi này, đa tạ Vương gia đã giúp đỡ!”

” Rời đi?” Âu Dương Thanh Minh ngẩn ra “Đi nơi nào?”

Thiên Tình cười khổ trong lòng, nhưng vẫn nói “Về nhà!”

Nàng không biết nhà của thân thể này ở nơi nào, nếu đã trú ngụ trên thân thề này, nàng phải trở về đúng thân phận, chỉ là không biết sau khi trở về phải đối mặt như thế nào, dù sao linh hồn của thân thể này cũng đã ngọc nát hương tan

” Nga!” Âu Dương Thanh Minh gật gật đầu. Trong đôi mắt sâu thẳm lóe lên tia sáng phức tạp, trên mặt ẩn bi thương, ân nhân cứu mạng của hắn, hắn có chút không nỡ “Đến lúc đó bổn vương sẽ đích thân đưa cô nương về!”

Trong lòng Thiên Tình nhói lên 1 cái “Không cần đâu, đa tạ hảo ý của vương gia!”

Lúc này, thị nữ đưa thuốc vào, Âu Dương Thanh Minh nhìn Thiên Tình, nói “Cô nương uống thuốc đi, dưỡng thương tốt rồi, bổn vương mới đỡ thấy áy náy trong lòng!”

“Đa tạ, vương gia không cần bận lòng!”

Âu Dương Thanh Minh không truy vấn nàng vì sao lại chắn kiếm cho hắn “Cô nương nghỉ ngơi đi! Ta đi đến chỗ nội nhân [thê tử]?”

” Nội nhân?” Thiên Tình khó hiểu.

Âu Dương Thanh Minh nở nụ cười, khóe miệng tràn ngập bi thương “Là bức họa của nàng, bổn vương tự mình họa! Cô nương hảo bảo trọng!”

Thiên Tình hoàn toàn bị chấn động, hắn họa nàng? Rốt cuộc người này là như thế nào? Bên trong bề ngoài tuấn mĩ đến tột cùng cất giấu 1 nội tâm như thế nào? Chỉ là, điều nàng có thể xác định chính là, hắn giờ phút này rất cô độc…

Rời khỏi phòng Thiên Tình, Âu Dương Thanh Minh đi vào sảnh chính, rõ ràng là 1 nam nhân mạnh mẽ, đầy hào phóng, nhưng đã đem Thiên Tình vẽ nên cực kỳ sống động, đặc biệt là đôi mắt của nàng, trông sống động như người thật đứng trước mắt. Nhìn nàng, Âu Dương Thanh Minh thống khổ nhắm mắt lại “Thiên Tình, những gì ta nợ nàng, kiếp sau ta sẽ trả!”

“Người đâu, mang rượu đến cho bổn vương!”

Thị vệ ngoài cửa nghe thấy, sợ tới mức cả kinh “Vương gia, thương thế của ngài rất nặng, đại phu không có uống rượu!”

“Lấy rượu đến đây!” Âu Dương Thanh Minh ngữ khí âm úc, thị vệ sợ tới mức không dám thở mạnh, đành phải đi lấy rượu. Gặp phải Nghiêm Dịch, thị vệ đó kích động nói “Nghiêm gia, Vương gia muốn uống rượu, ngài nhanh đi xem sao đi!”

Nghiêm Dịch vừa nghe cũng thực khiếp sợ, sờ soạng món đồ bên hông, chuyển mắt, gật đầu “Ta đã biết, trước hết ngươi đi lấy rượu lại!”

Lúc Nghiêm Dịch bước vào cửa, Âu Dương Thanh Minh đang đưa lưng về phía hắn, ngẩn người nhìn bức họa của công chúa, bóng dáng âm trầm làm cho người ta lo lắng! “Vương gia! Hoàng thượng đã nhận được bồ câu đưa tin, có thể đang trên đường đến hàn băng động!”

” Ân!” Âu Dương Thanh Minh hừ nhẹ một tiếng.” Nghiêm Dịch, uống với bổn vương một ly!”

“Hảo!” Hắn không cự tuyệt, cũng không khuyên bảo, bởi vì biết có khuyên cũng vô dụng. Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ bằng bạc, phủ lên trên vai Âu Dương Thanh Minh, ánh nắng chiếu sau lưng, không nhìn rõ mặt hắn, chỉ có thể nhìn thấy 1 đôi mắt thâm sâu, nhưng cũng vô cùng lạc mịch [lạc lõng + tịch mịch] “Nếu công chúa biết vương gia nhớ đến nàng, nhất định sẽ mỉm cười nơi suối vàng!”

“Mong là vậy!”

Vương gia thật sự thay đổi rồi, công chúa chết đi, hắn liền thay đổi. Trước kia vương gia đều thâm trầm nội tâm, cho dù có tâm dự hắn cũng sẽ không trực tiếp bộc lộ, nhưng bây giờ hắn lại dễ dàng biểu đạt tâm tình của chính mình

Rượu được đem lên, Nghiêm Dịch mở bình rượu, rót đầy 1 chén, đưa cho Âu Dương Thanh Minh “Vương gia, rượu đến đây!”

Thừa dịp hắn không chú ý, Nghiêm Dịch hạ 1 bao dược trong bát rượu, động tác nhanh chóng đến mức không ai phát hiện!

Âu Dương Thanh Minh xoay người, đi đến trước bàn, bưng bát rượu lên, uống cạn chén lớn, sau đó dùng ống tay áo lau miệng “Vì sao khi mất đi mới biết trân trọng?”

Nghiêm Dịch cười khổ 1 chút, cũng cầm lấy chén rượu uống 1 ngụm, thật sự rất quỷ dị, đây thật sự là vương gia sao? Hắn nhớ lúc mới bắt đầu đi theo vương gia, số câu vương gia nói với hắn chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, người trước mắt thật sự là hắn sao? “Vương gia, con người chính là như vậy, đương sự u mê, khi ta thoát ra khỏi vòng xoáy, có thể mọi chuyện đã quá muộn!”

Uống cạn bát rượu, Âu Dương Thanh Minh ôm lấy cả vò, lại uống vào 1 ngụm to, khi hắn buông bầu rượu xuống, trong mắt đã là 1 mảnh lạnh lẽo, giống như vẻ tuyệt vọng vừa lóe lên trong mắt căn bản chưa bao giờ xuất hiện, khóe miệng hắn nhếch lên 1 nụ cười khổ, khàn giọng nói “Ngươi nói đúng, ta chính là như thế, hết thảy đều đã quá muộn!”

Nghiêm Dịch đồng tình nhìn hắn, gật gật đầu “Vương gia, mọi chuyện đã qua rồi, ngài không nên vì công chúa mà buồn rầu!”

“Ngươi biết không? Lần đầu tiên ta tình nguyện người chết kia là ta, ánh mắt trong suốt tinh khiết của nàng làm cho ta thấy xẩu hổ, khi hết thảy đã không thể cứu vãn, ta mới biết lòng mình đau đớn cỡ nào, mới biết được nàng kỳ thật chỉ là 1 tiểu cô nương thiện lương!” Nhìn bức họa trên tường, trong lòng hắn càng đau, lại uống 1 ngụm rượu to

Chất lỏng từ khóe miệng tuyệt đẹp của hắn chảy ra, men theo gương mặt tuấn mỹ lăn xuống cằm, chậm rãi chảy đến cần xổ nhẵn nhụi, rồi lại thấm vào áo, dính vào miệng vết thương, hắn hạ mi

Nghiêm Dịch thở dài 1 tiếng, hồng nhan họa thủy, quả thật là như thế.” Vương gia, chúng ta đừng suy nghĩ nhiều nữa, ngài hảo hảo dưỡng thương, thân phận của Sở Nghi Hiên, ta đã phái người đi điều ra, rất nhanh sẽ có kết quả! Thỉnh vương gia cứ yên tâm!”

Âu Dương Thanh Minh đột nhiên cảm thấy trước mắt một mảnh tối đen, hoảng giọng,” Nghiêm Dịch, trong rượu có gì?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play