Edit: Du Phong Lãnh Huyết

Beta: Tiểu Hồ điệp

Mạnh mẽ thoát khỏi tay hắn, nàng chỉ muốn chết, bây giờ nàng chết thì có thế nào, nàng còn cầu điều gì nữa? Nàng cái gì cũng không có, đứa nhỏ cũng không, sống trên đời này còn có ý nghĩa gì? Không bằng chết đi cho nhẹ nhõm

Hai vị sư phụ phẫn nộ híp nửa mắt, đánh giả biểu cảm trên gương mặt Thiên Tình. Nhà đầu kia làm sao vậy, buổi chiều lúc bị bắt đến, bộ dáng còn rất sợ hãi, sao bây giờ lại thay đổi hoàn toàn? Nàng sao lại trở nên giống 1 chiến sĩ?

Thiên Tình xoay người lại, sự vật chung quanh cũng trở nên ảm đạm, nhưng sự nặng nề đó làm cho lòng nàng càng thêm khó chịu. Bọn hắn muốn cái gì? Bọn hắn cái gì cũng không phải, vậy thì còn muốn quản cái gì? Trong lòng như vậy, nàng còn nhịn không được trừng mắt nhìn hắn

“Tiện nhân! Không được đi!” Hai vị sư phụ kia đã bị nàng bỏ xa, bước đi của nàng càng lúc càng gấp

“Tiểu thư, từ từ, đợi ta a!” Tiểu Đường đuổi theo

Sở Nghi Hiên đã hóa điên, hắn còn đang gào thét “Nàng không chết, sẽ không, Thảo nhi, Thảo nhi…”

Thân mình Thiên Tình cứng đờ, thật ra Sở công tử cũng là 1 người tình thâm ý trọng, chính là, nàng không thể cùng với hắn, không yêu, há có thể gượng ép, đời này, nàng sẽ không yêu bất cứ kẻ nào

Hai vị sư phụ chế trụ cánh tay của Thiên Tình “Nha đầu lớn mật, không biết sống chết, ngươi đã là người của thiếu gia rồi, còn dám đi?”

“Ta không phải là kẻ thù của ngươi, vì sao ngươi lại đối xử với ta như vậy…Ta cũng không có hại ngươi, vì sao ngươi từng bước đều không chịu buông tha ta? Ta vì sao không thể đi? Vì sao? Ngươi dựa vào đâu mà cầm tù ta? Ta có chết, các ngươi cũng muốn cầm tù ta sao? Giống như cô nương đang nằm trong quan tài kia, các ngươi muốn cầm tù ta ngay cả khi chết sao?” Sương mù làm mơ hồ hai mắt nàng, hiện ra nỗi ủy khuất trong lòng

Hai sư phụ cư nhiên không còn gì để nói “Ngươi, nha đầu kia, nói năng nhanh nhảu, thực không ngờ!”

Âu Dương Thanh Minh ôm ngực “Tề Phi, đưa công chúa đi!”

“Vương gia, ta đưa ngài hồi phủ trước!”

” Không cần quản ta, ta có thể tự mình đi!” Âu Dương Thanh Minh gầm nhẹ, thanh âm khàn khàn

Tề Phi bất đắc dĩ buông hắn ra, Âu Dương Thanh Minh đột nhiên phẫn nộ phi thân về phía Sở Nghi Hiên, 1 đao công kích vào Sở Nghi Hiên, trong trạng thái vô thức, cánh tay Sở Nghi Hiên đã bị trúng 1 kiếm, máu tươi đầm đìa chảy ra

Thiên Tình đột nhiên quay đầu lại, nhìn thấy Sở Nghi Hiên đổ máu, trong tâm đột nhiên nhói lên, không kìm được giương mắt nhìn lại, Sở Nghi Hiên cũng chật vật ngã trên mặt đất, giống như không hề biết đến đau đớn, hắn không có phàn ứng gì, giống như 1 cương thi [xác chết] bị rút đi linh hồn, ngây ngẩn làm cho ngươi ta đau lòng

Trong bóng đêm, linh cữu trên xe ngựa trông vô cùng âm trầm, Thiên Tình bỗng nhiên muốn cười, lớn tiếng cười lớn, thế giới này đúng thật hoang đường, hoang đường đến mức buồn cười. Nàng chết rồi, linh hồn cư nhiên trọng sinh, nếu không, bây giờ nàng lẽ ra đã ở dưới địa ngục rồi

“A” Tiểu sư phụ chỉa kiếm vào Âu Dương Thanh Minh “Ngươi dám đả thương thiếu gia của chúng ta ta!”

Âu Dương Thanh Minh lui ra sau từng bước, né đường kiếm của nàng, lúc này, Thiên Tình bỗng nhiên xoay người, nhìn thấy tiểu sư phụ lại cầm kiếm chém về phía Âu Dương Thanh Minh. Hắn không kịp tránh, bởi vì bị thương, hắn lảo đảo trên mặt đất, mũi kiếm chỉa vào cổ họng hắn, hắn thoạt nhìn rất chật vật “Âu Dương Thanh Minh, ta không thể giết ngươi, nhưng nếu ngươi còn dây dưa, chúng ta sẽ không khách khí! Đại ca, huynh đem Thiếu gia về đi!”

Âu Dương Thanh Minh ngã xuống đất, mưa vẫn dày đặc rơi xuống, Thiên Tình sắc mặt tái nhợt, cơn lạnh như băng theo đại não truyền đến mũi chân của nàng, đông cứng từng chút từng chút một, không thể hô hấp…. bọn hắn đều bị thương!

Đại sư phụ đã khiêng Sở Nghi Hiên lên “Tam muội, ngươi cẩn thận đó!”

” Ta biết, ngươi nhanh đi băng bó cho Thiếu gia, ta và nhị ca mang tiểu nha đầu kia trở về!”

Âu Dương Thanh Minh nhìn thấy Sở Nghi Hiên bị mang đi, giống như 1 con mãnh thú bị thương

” A……” 1 tiếng rống to, vang tận mây xanh, mưa điên cuồng trút xuống, mưa lạnh như băng làm ướt y phục của mọi người. Âu Dương Thanh Minh ngồi dưới đất, điên cuồng hô to, đứa ngốc cũng có thể nghe ra ngữ khí của hắn có bao nhiêu ảo não và áy náy

1 tiếng này cũng bộc phát hết mọi đau đớn và nước mắt của Âu Dương Thanh Minh, bộc phát hết yêu và hận từ đó đến nay

Đau đến không thể hô hấp, cảm thấy Âu Dương Thanh Minh phát tiết ra bao nhiêu bi thương. Nước mắt chậm rãi chảy xuống, Thiên Tình oa lên 1 tiếng, cả người nào vào trong lòng Tiểu Đường, như trẻ con khóc lóc không ngừng. Ủy khuất, đau đớn, thương tâm, tuyệt vọng…. tất cả đều khóc ra

Hắn đây là vì cái gì? Hắn và Sở công tử đều vì thi thể của nàng mà thân mang thương tích, hắn còn đang làm cái gì? Bọn hắn vì nàng, nàng thật sự đáng chết!

“Tiểu thư, ngài làm sao vậy?” Tiểu Đường sợ tới mức không biết làm sao, ôm Thiên Tình cũng khóc lớn theo

” Ngươi làm sao vậy?” Hai sư phụ thần tình hồ nghi.”Nha đầu ngươi sao lại điên như vậy? Nói khóc liền khóc, ta còn chưa làm gì ngươi đâu!”

Thiên Tình vẫn khóc, khóc đến thương tâm. Nàng biết mình không thể khóc, vận mệnh xoay chuyển, làm cho nàng còn khóc, nàng khóc cái gì? Không phải đã hạ quyết tâm không còn dây dưa gì với hắn nữa sao? Vì sao nhìn thấy bọn hắn thương tâm, nàng lại đau lòng như vậy?

Thị vệ nâng Âu Dương thanh Minh dậy. Xe ngựa bắt đầu rời đi, Âu Dương Thanh Minh gạt tay thị vệ ra, tự mình chậm rãi đi tới, lúc tới gần, lại quay đầu nhìn xe ngựa đã đi xa, nhìn thật sâu, giống như đem nó ghi tạc trong lòng

Đáng tiếc, Thiên Tình không nhìn thấy thâm tình của hắn đối với cỗ quan tài kia

Âu Dương Thanh Minh nghe thấy tiếng khóc của nàng, chậm rãi đi qua, khôi phục lại bình tĩnh và lý trí, giờ phút này hắn không giống như con người vừa rồi mới thất vọng lạc mịch kia, ngược lại còn rất tỉnh táo, trong lòng khó hiểu, đi đến trước mặt Thiên Tình “Cô nương nếu có gì khó xử, có thể đến thân vương phủ Dương Châu tìm bổn vương. Âu Dương Thanh Minh ta không thiếu ân huệ của bất cứ kẻ nào!”

Hắn cảm kích sự quan tâm của nàng vừa rồi, thậm chí còn nghĩ nước mắt nàng rơi là vì hắn, mặc kệ có phải hay không, hắn không muốn thiếu nợ nàng

Thiên Tình đột nhiên xoay người, Âu Dương Thanh Minh đứng phía sau nàng, cả người lầy lội, máu tươi và mưa xen lẫn nhau, quần áo ướt sũng dán sát vào người, vô cùng chật vật

” Ta.” Không biết vì sao cảm thấy ủy khuất, hốc mắt Thiên Tình đỏ lên, nhìn thấy thần sắc u ấm của Âu Dương Thanh Minh, chỉ khóc, lắc đầu. Bỗng nhiên nhớ tới thân phận của mình hiện tại, bi ai lại 1 lần nữa tràn lên, bọn họ không có khả năng, rốt cuộc không có khả năng “Cảm ơn công tử, ta không có gì khó xử!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play