Edit: Du Phong Lãnh Huyết
Beta: Tiểu Hồ Điệp
Tề Phi và các thị vệ cũng đều rút kiếm ra “Công tử, thỉnh tự trọng!”
Sở Nghi Hiên cũng không chịu chết, kêu to “Ta mặc kệ, ta muốn nhìn thấy Thảo nhi, ta muốn xem xem bên trong có phải là nàng hay không! Các ngươi tránh ra, không thì đừng trách bản công tử không khách khí!”
“Muốn chết!” Nhìn thấy Sở Nghi Hiên đang muốn xông về phía quan tài, Âu Dương Thanh Minh lớn tiếng rống lên, quyền phong mãnh liệt trong nháy mắt công kích về phía Sở Nghi Hiên không biết sống chết
“Ta muốn xem!” Sở Nghi Hiên rất nhanh triển khai chiêu thức nghênh đón đòn công kích của Âu Dương Thanh Minh “Ngươi tiểu nhân, vì sao không cho ta xem?”
Thiên Tình nhìn thấy hai người đang kịch liệt đánh nhau, nước mắt mơ hồ, hồng nhanh họa thủy, chính là nói nàng đi. Cười tự giễu, nước mắt lại 1 lần nữa rơi xuống, nàng cái gì cũng không có, đứa nhỏ không, trở thành 1 cô hồn muốn chết cũng không được, sau khi trọng sinh lại bị Sở Nghi Hiên bắt giữ, nàng không biết mình sống trên đời này là vì cái gì, thật sự không bằng chết đi, uống chén canh Mạnh Bà, quên đi những chuyện cũ kiếp này, bây giờ có sống cũng chỉ càng thêm bi thương mà thôi
Mưa xuân vẫn dày đặc rơi xuống, nhiễm ướt quần áo mọi người. Lòng nàng cũng bị nhiễm ướt, từng mảnh từng mảnh tan nát
Âu Dương Thanh Minh bức Sở Nghi Hiên lùi xa 10 thước, trừng đôi mắt thâm sâu, đó là 1 đôi mắt đen sâu nhìn không thấy đáy, ám trầm u thâm, không mang theo chút cảm tình, lạnh lẽo giống như sương tuyết ngàn năm kết tụ thành, giờ phút này, Âu Dương Thanh Minh lạnh lùng nhìn Sở Nghi Hiên, bao nhiêu phẫn nộ được kiềm nén đều bộc phát ra, vốn tưởng rằng hắn có thể duy trì vẻ lạnh lùng, chỉ là trong nháy mắt nhìn thấy hắn, 1 cỗ hận ý từ trong lòng phát ra, làm cho khuôn mặt trời sinh lạnh lùng nay càng thêm âm trầm “Ngươi không tin, vậy thì chết đi! Ngươi không có tư cách nhìn thấy nữ nhân của ta, ngươi chịu chết đi!”
“Ai chết còn chưa biết đâu!” Ánh mắt Sở Nghi Hiên cũng trở nên âm lãnh, 1 cỗ hận ý từ trong máu huyết, lắng đọng lại rồi bắt đầu rít gào, trở nên sôi trào, làm âu quang âm lãnh trở nên vô cùng áp bách, tấm mắt lãnh tuyệt bao phủ thân hình Âu Dương Thanh Minh, hận không thể lập tức hủy diệt hắn, nghiền xương thành ro “Ngươi tiểu nhân, cư nhiên nói Thảo nhi đã chết, ngươi sợ ta cướp nàng đi, cư nhiên nói nàng đã chết, tên quỷ nhát gan ngươi, có bản lĩnh thì cùng ta cạnh tranh công bằng, cư nhiên giở thủ đoạn hèn hạ này, có quỷ mới tin ngươi!”
“Sở Nghi Hiên!” Giống như khuôn mặt lạnh lẽo của hắn, tiếng nói của Âu Dương Thanh Minh cũng lạnh đến dị thường, trầm thấp, khàn khàn, mang theo hận ý nồng đậm “Ta tất nhiên không lừa ngươi, bổn vương vì sao phải sợ ngươi? Ngươi nghĩ rằng ta có thể đem cái chết của Thiên Tình ra đùa giỡn với ngươi sao, ngươi mới là tiểu nhân, tiểu nhân dám mơ tưởng tới thê tử của người khác! Ông trời biết! Ta hơn ai hết vốn không muốn nàng chết, ngươi ngươi thế nào có thể nghi ngờ, ngươi như thế nào có thể nghi ngờ?”
Hắn đã động tình với nàng, lúc nàng quật cường quỳ gối trong trời tuyết, lúc nàng dùng ánh mát quật cường nhìn hắn, hắn đối với nàng đã nảy sinh tình cảm. Chỉ là chính mình không nhận ra mà thôi, bởi vì chuyện của Duẫn Lâm, hắn chưa bao giờ đối xử tử tế với nàng, nàng lại cứ kiên trì chịu đựng, có lẽ hắn thật sự sai lầm rồi, không nên trút hết mọi giận dữ lên người nàng, người sai vốn là Tiếu Vân Thiên, Thiên Tình chỉ là 1 tiểu cô ngươi mà thôi, nàng cũng không liên quan gì đến đại nội cao thủ của Hoàng đế! Chỉ là, hối hận thì có ích gì?
Lúc trước còn đấu khẩu với nàng, trong nháy mắt đã vĩnh viễn âm dương xa cách, là hắn tổn thương nàng quá sâu, cho đến khi nàng chết cũng mang theo thương tâm rời khỏi nhân thế, nếu biết có kết quả như vậy, hắn tình nguyện từ bỏ hết mọi thủ đoạn tra tấn nàng, có thể giờ phút này sẽ không phải nhìn thấy nàng vô thanh vô tức nằng trong quan tài
“Ta không hiểu, ta như thế nào không hiểu? Rõ ràng ngươi sợ ta tranh giành với ngươi, dù sao Thảo nhi cũng không thích ngươi, nhất định là nàng thích ta, ngươi nhất định là thẹn quá hóa giận, cho nên mới giở thủ đoạn hèn hạ này, cư nhiên giả chết, ngươi thật sự tiểu nhân!” Sở Nghi Hiên còn đang chấp nhất với hắn
Âu Dương Thanh Minh rống lên 1 tiếng “Ta nghĩ như thế nào, ngươi có biết không? Không được quấy rầy nàng, chúng ta đi chỗ khác đánh!”
Nói xong hắn vung lên 1 đao, Sở Nghi Hiên nhanh chóng tránh sang 1 bên
Bọn hắn đâu nào giống hai nam nhân, Thiên Tình và tiểu Đường đứng 1 bên lo lắng không yên. Tề Phi và mấy người thị vệ đều sửng sốt, không có mệnh lệnh của vương gia, ai cũng không dám tiến lên hộ giá. Xem ra vương gia muốn tự mình đánh nhau với Sở Nghi Hiên, phân tranh cao thấp, nhưng trong đêm mưa, vì cái chết của công chúa mà hai nam nhân đánh nhau thành như vậy thực làm cho người ta khó hiểu
Nhìn hai thân ảnh tuấn dật, trong lòng Thiên Tình đau đớn nghẹt thở, trọng sinh rồi, nàng không có chút vui sướng, ngược lại càng ngày càng thấy nặng nề, nàng không biết phải đối mặt với chuyện này như thế nào, bọn hắn lại vì nàng mà đánh nhau, mà nàng lại không thể ngăn cản, không biết phải lấy thân phận thế nào để ngăn cản, còn muốn chạy, nhưng không thể cử động cước bộ, vì sao đến hôm nay, thân ảnh của Âu Dương Thanh Minh còn có thể khuấy động lòng nàng? Nàng thật sự không còn thuốc chữa nữa rồi
” Lớn mật! Người nào đả thương thiếu gia của chúng ta!” 1 thanh âm đột ngột cắt qua bầu trời đêm, 3 thân ảnh nhanh như chớp phóng lại, đứng ở bên người Sở Nghi Hiên, trong đó, 1 người xuất chưởng, đánh vào trước ngực Âu Dương Thanh Minh. Hắn lảo đảo lùi về phía sau từng bước, ôm ngực, hiển nhiên đã bị thương nặng, nội thương sâu
Trong lòng Thiên Tình co rút, thiếu chút nữa đã hét lên chói tai. Hắn bị thương, nàng rất lo lắng. Chỉ là, nàng dựa vào đâu mà lo lắng? Lúc trước hắn tổn thương nàng như vậy, bây giờ nàng nên cảm thấy may mắn vì thoát khỏi hắn mới đúng, như thế nào có thể lo lắng cho hắn. Hắn sống chết đểu không liên quan đến nàng
” Sư phụ?” Sở Nghi Hiên hô nhỏ.” Mở quan tài ra, ta muốn xem!”
” Không!” Âu Dương Thanh Minh buông bàn tay trước ngực xuống “Nàng là thê tử của ta, các ngươi không có quyền! Để cho nàng đi đi, nếu không, ta cho các ngươi chết không chỗ chôn!”
“Ách! Thiếu ra, ngươi có muốn xem không?” 1 vị sư phụ trong đó hỏi, hoàn toàn không để Âu Dương Thanh Minh vào mắt “Ngươi muốn xem, các sư phụ giúp ngươi!”
Sở Nghi Hiên kiên định nói “Ta muốn xem! Sư phụ, mở quan tài ra, ta muốn xem!”
” Không được!” Âu Dương Thanh Minh lạnh lùng mở miệng “Trừ phi ta chết, các ngươi đừng hòng quấy nhiễu nữ nhân của ta, nàng là nữ nhân của ta, các ngươi dám làm cho nàng không thể yên bình ra đi, bổn vương cho các ngươi diệt môn!”
” Diệt môn? Ngươi nghĩ đến ngươi là Hoàng đế sao?” Tiểu sư phụ của Sở Nghi Hiên đi lên, cùng đánh nhau với Âu Dương Thanh Minh, 1 sư phụ khác cùng dây dưa với Tề Phi và các thị vệ, Sở Nghi Hiên thần sắc đau nhức, mạnh liệt bổ 1 chưởng vào quan tài trên xe ngựa, mưa rơi đầy trời, linh cữu bị chấn động nhưng không hề mở ra
” Không!” Âu Dương Thanh Minh bi thống hô to “ Không cần!”