Edit: Du Phong Lãnh Huyết

Beta: Tiểu Hồ Điệp

“Thiên Tình?” Âu Dương Thanh Minh nhắm chặt mắt, trong lòng tràn đầy đau đớn, 1 hơi uống cạn chén rượu

Ban đêm u ám, 1 mảnh âm trầm, gió đêm càng ngày càng thổi mạnh, thổi bay lá cây rơi rụng đầy trên mặt đất, 1 màn mưa hoa bay lên, phủ đầy đình viện

Tề Phi nhìn Âu Dương Thanh Minh uống rượu, biết chắc trong lòng hắn hẳn rất đau buồn, ai cũng không ngờ rằng công chúa cư nhiên chết, càng không nghĩ rằng Vương gia lại vì công chúa mà bi thương như vậy “Vương gia, có gì thì cứ hét lên!”

Trong đôi mắt lơ đãng của Âu Dương Thanh Minh lộ ra 1 cỗ đau đớn kịch liệt, ánh mắt đó làm cho Tề Phi rất khó chịu, sau khi công chúa bị sát hại, hắn thấy trong mắt vương gia bắt đầu xuất hiện vẻ luyến tiếc cô tịch

Ai cũng không ngờ Vương gia vốn hận công chúa đến tận xương cốt kia lại bi sầu đến trầm trọng như thế, tựa hồ ngay cả tâm hắn cư nhiên cũng bắt đầu dao động

Ngũ quan băng lãnh chìm trong bóng tối, cho dù thế nào thì người chết cũng không thể sống lại, Vương gia vẫn nên bảo trọng “Vương gia, bảo trọng thân thể!”

“Tề Phi! Ngươi nói, bổn vương có xứng đáng không?” Âu Dương Thanh Minh cầm chén rượu, chua xót cười “Khi nàng còn sống, ta vẫn không hề cảm thấy nàng ở trong lòng ta quan trọng đến mức nào, cho đến lúc nàng chết, vì sao lòng ta lại đau đớn như vậy?”

Hai mắt của Âu Dương Thanh Minh đã khô cạn đến mức đau nhức, ráo cả nước mắt, trong đầu đã sớm thành 1 trận hỗn loạn, càng như thế khuôn mặt nhỏ nhắn quật cường của Thiên Tình lại càng hiện lên rõ rệt. Vương vấn trong đầu hắn, không rời đi

“Vương gia! Thỉnh ngài tỉnh táo lại a!” Tề Phi cầm lấy tay Âu Dương Thanh Minh muốn kéo hắn đứng lên “Vương gia, đi nghỉ ngơi đi, công chúa cũng nên hạ táng rồi!”

1 trận đau buồn quét qua, như không thể thừa nhận được 1 trận thống khổ mạnh liệt trào lên, 1 tay nắm lấy chiếc bàn gỗ, tay kia cầm chén rượu, bóp nát chén rượu trong tay, máu tươi đầm đìa chảy ra từ kẽ tay, cơn đau tê tâm liệt cốt trong nháy mắt truyền đến, thế nhưng, còn có thể cảm thấy đau? “Nàng thật sự chết rồi! Thật sự chết rồi!”

Tề Phi xoay mặt đi, không đành lòng chứng kiến Vương gia như vậy, Vương gia vô tình lãnh huyết nhiều năm nay sao lại có thể nhu tình như thế

Âu Dương Thanh Minh ngây ngốc cười “Tề Phi! Thiên Tình thật sự chết rồi! Thật sự chết rồi!”

“Vương gia, ngài đừng như vậy, chúng ta ai cũng không muốn như vậy!” Tề Phi cất lời khuyên giải “Vương gia, thỉnh ngài tỉnh táo lại a!”

Nàng chết rồi! Khuôn mặt lãnh lẽo của Âu Dương Thanh Minh thống khổ đến nhăn nhúm lại 1 chỗ, nắm tay chậm rãi mở ra, máu từ trong lòng bàn tay chảy ra, thân mình cao lớn hơi run rẩy, phẩy tay với Tề Phi

“Tề Phi! Ngươi đi xuống đi. Bổn vương muốn yên tĩnh 1 mình, thông báo cho Tiếu Vân Thiên, nói Thiên Tình công chúa bị sát hại!”

“Vương gia!” Tề Phi lo lắng hắn sẽ uống rượu nữa

“Đi đi! Ta không sao!” Âu Dương Thanh Minh lại cạn 1 chén rượu

Đến giờ phút này mới biết được, có 1 nỗi đau không thể cứu vãn được, ví dụ như cái chết, Thiên Tình chết rồi! Đáng lẽ hắn phải rất thích kết quả này, chỉ là, vì sao lòng lại đau như vậy?

Đôi mắt thâm sâu tràn đầy đau đớn kịch liệt, đỏ ngầu phiếm đầu tơ máu, nàng chết rồi, chết rồi, vô thanh vô thức bật cười, Âu Dương Thanh Minh ngửa đầu, lại cạn 1 ly. Ánh mắt nhẹ nhàng ẩn chứa 1 mạt bi thương, nồng đậm bi thống. 1 sinh mệnh trong nháy mắt đã biến mất như vậy, trong bụng nàng còn có đứa nhỏ của hắn, Thiên Tình! Nữ tử hắn từng hận thấu xương này, vì sao khi nàng chết, hắn lại đau lòng như vậy!

Chuyện cũ như gió, hiện lên trước mắt, nếu hắn sắp xếp chu toàn 1 chút thì sẽ không phát sinh chuyện như vậy, không nên đến tửu lâu, đều là hắn sai, tại sao phải giả mù sa mưa đi mời Sở Nghi Hiên, trời mới biết hắn rốt cuộc là làm sao vậy!

“Thiên Tình!” Bạc thần [môi mỏng] nhẹ nhàng thốt ra 2 chữ, bàn tay tôn quý thon dài trong nháy mắt nắm chặt lại, giờ phút hắn, hắn phải điều tra được bọn chúng, đến lúc đó hắn phải cho bọn chúng chôn cùng nhau.

Nỗi thống khổ hiện lên gương mặt tuấn mĩ, là hối hận, là xin lỗi, là đau thương, cho đến khi cửa phòng nhẹ nhàng vang lên tiếng động, trong nháy mắt, hắn thu mọi cảm xúc lại “Vào đi!”

Tề Phi lại tiến vào “Vương gia, Mộc Huyễn trở về phục mệnh!”

Âu Dương Thanh Minh ngồi xuống ghế “Cho hắn tiến vào!”

Lúc này, từ cửa tiến tới 1 người, cung kính quỳ xuống trước mặt Âu Dương Thanh Minh, giống như Tề Phi, trên mặt đều hiện lên vẻ tôn kính và trung thành “Vương gia, Mộc Huyễn có tra được 1 ít tin tức!”

“Nói!” Phun ra 1 chữ đơn giản, thân ảnh thon dài của Âu Dương Thanh Minh hơi run rẩy 1 chút, đưa lưng về phía ánh sáng, bóng tối phủ lên trên mặt hắn, mang đến 1 hơi thở âm un lạnh lẽo, cho dù chìm trong bóng tối nhưng vẫn tôn quý vô cùng

“Bẩm, Mộc Huyễn cưỡi ngựa đuổi theo 6 người kia, kết quả phát hiện 6 người kia đều do cùng 1 người phái đến” liếc mắt quan sát vẻ mặt của Âu Dương Thanh Minh 1 chút, thấy sắc mặt hắn đột nhiên thay đổi, liền không dám nói tiếp

“Là Duẫn Khải sao?” Âu Dương Thanh Minh không dám tiếp tục nghĩ ngợi, chẳng lẽ là Duẫn Lâm phái người sát hại Thiên Tình sao? Thật đáng sợ!

“Là Duẫn Khải đại nhân, hắn thoạt nhìn rất thân thuộc với mấy người kia, thuộc hạ không dám tiếp tục đuổi theo, liền trở lại phục mệnh!”

“Duẫn Lâm? Duẫn Khải?” Âu Dương Thanh Minh lẩm bẩm nói “Chẳng lẽ là bọn hắn muốn hại Thiên Tình?”

Tề Phi nhìn qua, thấy trên mặt Âu Dương Thanh Minh tràn đầy bi thương, đi theo Vương gia nhiều năm như vậy, lần đầu tiên hắn nhìn thấy trong mắt Vương gia từng mảnh nhỏ đều là đau đớn. Đó là nỗi đau bị phản bội và mất đi Thiên Tình công chúa

“Lui xuống đi!” Âu Dương Thanh Minh thản nhiên nói

“Dạ!” Mộc Huyễn đáp lời, lui ra

Tề Phi cũng đi ra ngoài

Âu Dương Thanh Minh cũng rời đi, Tề Phi quay đầu “Vương gia?”

“Ta đi nhìn Thiên Tình!” Ngữ khí của hắn rất nhạt, nhưng nghe ra được cảm xúc đang dồn nén của hắn

Trong sương phòng im lặng đến mức cho đến nghe thấy tiếng mạch máu lưu động, Âu Dương Thanh Minh lẳng lặng vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn đang nằm trong quan tài của Thiên Tình, đã không còn độ ấm

Vuốt ve, tầm mắt dừng lại ở hai mắt nhắm chặt của thiên tình, thần sắc của Âu Dương Thanh Minh ngẩn ra, bi ai tựa hồ không kiềm nén được, ngón tay thon dài gắt gao phủ lên trên mặt nàng, run rẩy mà bi thống [bi thương + thống khổ], hắn có hận nàng cũng không muốn đối mặt với thi thể lạnh như băng của nàng

Nhìn sắc mặt của hắn, Tề Phi biết Vương gia giờ phút này vô cùng bi thống, công chúa tạ thế. Cứ nghĩ rằng Vương gia hận công chúa, chỉ là, khi tìm thấy công chúa, ánh mắt hưng phấn của Vương gia làm hắn cho đến nay khó có thể quên, sợ là 1 thời gian chung sống ngắn ngủi đã làm cho hắn yêu thương công chúa rồi. Chỉ là, bây giờ, hai người đã âm dương xa cách

Bóng đêm trầm mặc, nặng nề

Ngón tay Âu Dương Thanh Minh chợt thu nhanh lại, rồi lại suy sụp buông ra. Trong mắt tràn ngập bi thương. Hắn không thể quên vô số lần cùng Thiên Tình hoan ái, đó là 1 cảm giác hắn không bao giờ có thể tìm kiếm trên người những nữ nhân khác, nàng là độc nhất vô nhị

Vì cái gì, vì cái gì phải đối xử với hắn như vậy? cho hắn 1 tia như vọng, rồi lại tàn nhẫn dập tắt, làm cho tâm hắn vỡ vụn thành từng mảnh. Nàng chết rồi! Chết vào lúc hắn mới vừa tìm lại được nàng!

Trên thế giới này chỉ có 1 mình Thiên Tình là nữ nhân hiếm có nhất, chỉ có 1 mình nàng dám cùng hắn tranh luận. Trong lòng Âu Dương Thanh Minh kêu lên thống khố. Thân thể thon dài run rẩy không thôi, cơ hồ không thể đứng vững, khuôn mặt thống khổ co rút. Nữ tử trước mắt sẽ không bao giờ tỉnh lại, sẽ không!

“Đem nàng đưa đến băng động, ta phải bảo tồn thi thể của nàng!” Âu Dương Thanh Minh đột nhiên nói

“Chỉ là, vương gia, Hoàng thượng biết chuyện có giận dữ hay không?” Tề Phi lo lắng nếu Hoàng thượng biết công chúa chết mà không được hạ táng, người sẽ nổi giận

” Không cần quản hắn, chỉ cần thông tri cho hắn biết Thiên Tình bị sát hại là được!” Hắn phải đưa nàng đến băng động, hắn phải lưu giữ thi thể của nàng, để mỗi khi gặp lại, y có thể nhìn thấy nàng

Âu Dương Thanh Minh quyến luyến vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, tự mình đóng nắp quan tài lại, rồi xoay người đi ra ngoài. 1 cỗ ưu thương lan tràn đến, vì sao khi mất đi 1 người mới có thể cảm thấy tê tâm liệt phế và ưu thương, hoài niệm?

Đi đến bên hồ, hắn đột nhiên nhảy vào trong nước. Tề Phi nhìn thấy nhưng chỉ đứng yên, không dám nói gì

Mư từng giọt rơi xuống, mưa xuân ai oán làm cho tâm người ta thật đau đớn

Thể xác và tâm hồn của Âu Dương Thanh Minh chìm vào trong đáy nước, mặc cho nước hồ lặng như băng bao phủ chính mình. Mái tóc dài trôi nổi trong nước, dây dưa, ưu thương

Thiên Tình! Thiên Tình! Thiên Tình!

Nước hồ lạnh như băng làm ngưng đọng ý nghĩ của hắn, nhưng lại không thể xóa đi mọi tư niệm khắc cốt ghi tâm. Nếu như vậy có thể giảm bớt thống khổ, ta tình nguyện vĩnh viễn trầm mình trong này. Mỗi 1 tiếng kêu vọng đến từ đáy lòng đều đọng lại yêu luyến và hận ý khắc cốt ghi tâm. Dây dưa giữa yêu và hận, vốn muốn nhảy vào trong nước lạnh có thể làm cho chính mình dễ chịu hơn, ai ngờ cư nhiên càng thanh tỉnh, càng thống khổ. Nàng thật sự chết rồi! Chỉ hi vọng hồ nước lạnh lẽo này có thể giảm bớt nỗi thống khổ trong lòng. Nhưng hết thảy đều uổng công. Không gì có thể cứu vãn. Có lẽ, yêu và hận đã sớm khắc nhập vào xương cốt

Thiên Tình, chúng ta không thể trở lại như trước sao? Chỉ cần mỗi ngày đều có thể nhìn thấy nàng, chỉ cần mỗi ngày nhìn thấy nàng, ta cam đoan sẽ không đối với nàng tàn nhẫn như vậy, không để cho nàng thương tâm như thế. Thiên Tình, không cần dùng loại phương thức này trừng phạt ta. Sự trừng phạt của nàng thật tàn nhẫn, sinh ly tử biệt làm cho ta đời này không thể mơ tưởng đến chuyện nhìn thấy nàng

Hồ nước trong suốt theo gió nhộn nhạo, chà xát vào khuôn mặt phong hoa tuyệt mĩ của hắn. Trong nước, không ai nhìn thấy ánh lệ chợt lóe lên trong mắt Âu Dương Thanh Minh

Tiếng hoa rơi xuống mặt nước, đánh vỡ màn đêm tĩnh lặng. Âu Dương Thanh Minh ngoi lên khỏi mặt nước

Tách! Tách! Nước mưa từng giọt hạ xuống trên mặt hắn, ban đêm yên tĩnh mà nặng nề

” A……” Một tiếng hét thống khổ từ trong hồ truyền đến, Âu Dương Thanh Minh điên cuồng kêu to

Tề Phi bất đắc dĩ thở dài “Vương gia, đi lên đi, nước rất lạnh!”

Kết quả này không phải chưa từng nghĩ tới, nhưng là tại sao tâm lại khổ sở như vậy, trống rỗng như vậy? Âu Dương Thanh Minh rốt cuộc cũng bước ra khỏi hồ nước, đi lên bậc thang. Gió lạnh thổi qua, lạnh lẽo đến tận xương, hắn rốt cuộc cũng thấy dễ chịu hơn “Đi thôi! Đêm nay đưa công chúa đến băng động!”

“Dạ!”

Mưa đêm như miệng vết thương tối đen. Nhìn lên trời cao, mưa đổ như trút nước, rơi đầy trên mặt Âu Dương Thanh Minh, đôi mắt tuấn dật hơi khẽ nhắm “Tề Phi, ngươi đưa linh cữu của công chúa đến băng động, ta sẽ đi theo sau!”

“Dạ!” Tề Phi lĩnh mệnh, lo lắng nói “Vương gia, ngài mau đi thay y phục, bảo trong thân thể!”

Thân ảnh thon dài của Âu Dương Thanh Minh đứng trong gió, màn mưa bao trùm lên hắn, mị hoặc chúng sinh. Hắn nhắm mắt, thản nhiên nói “Bảo trọng thân thể, ta sẽ, đi đi! Đảm bảo thi thể của nàng không bị thương tổn, phái người bảo vệ ở nơi đó!”

Tề Phi cả đêm chuẩn bị xe ngựa, linh cữu của Thiên Tình được nâng lên xe ngựa, Âu Dương thanh Minh cả người ướt đẫm đứng bên hồ, thị vệ chạy lại lấy ô che mưa cho hắn, lại bị hắn gạt ra

Nhìn thấy linh cữu của nàng được khiêng ra, nâng lên xe ngựa, lại bị màn xe chê khuất, âu Dương Thanh Minh thấy lòng đột nhiên mơ hồ đau, trơ mắt nhìn thấy linh cữu được nâng lên xe ngựa, trơ mắt nhìn thấy xe ngựa rời đi trong mưa đêm lạnh như băng, cước bộ có chút hư ảo, Âu Dương Thanh Minh nén thống khổ, cố gắng làm cho chính mình mỉm cười, không phải vốn là hận nàng sao? Vì sao khi nàng chết, trong lòng lại cảm thấy từng trận đau đớn?

Xe ngựa đi xa, chở nàng đi rồi, Âu Dương Thanh Minh hít 1 hơi thật sâu, nội tâm dao động, cảm xúc khó hiểu quay cuồng trong lòng, làm rối rắm cõi lòng lãnh ngạnh của hắn, dưới ánh nhìn chăm chú của thị vệ phía sau, hắn rống to 1 tiếng, dưới sự kinh ngạc của tất cả mọi người, bước nhanh ra ngoài

Trong mưa đêm, 1 thân ảnh cô độc giống như cô hồn, bước đi không mục đích trong bóng tối, có vài lần suýt vấp ngã trong mưa

Ánh mắt trống rỗng, nhìn xe ngựa đi xa, hơi ngẩng đầu lên, cư nhiên có 2 giọt lệ chảy xuống, chảy vào trong miệng, mang theo thống khổ nặng nề. Nữ nhân của hắn, nữ nhân duy nhất làm hắn rơi lệ, nàng đi rồi, vĩnh viễn đi rồi, hắn rốt cuộc cũng không thể trả thù nàng, rốt cuộc cùng không thể chơi đùa nàng

“Không…” Tiếng rống tê dại bén nhọn phá vỡ bầu trời đêm, trên gương mặt lãnh ngạnh chứa đầy tuyệt vọng và bi ai, cứ như vậy ngơ ngác nhìn theo xe ngựa, bỗng dưng bật cười, thản nhiên cười, không nói hết tuyệt vọng và sầu bi “Thiên Tình….!”

Thân ảnh phóng lên, thi triển khinh công đuổi theo xe ngựa

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play