Editor + Beta: Tiểu Nguyệt Nguyệt

Thiên Tình gật gật đầu: “ Vâng! Gần đây không biết tại sao, ta lại đặc biệt thích ăn chua!”

Lời nói của nàng làm cho trong lòng đại phu chợt căng thẳng. Đứng dậy kéo Thiên Tình, sắp xếp cho nàng ngồi đối diện hắn, cầm tay nàng đặt lên trên mặt bàn.

“ Hình như cũng lâu rồi ta chưa bắt mạch cho ngươi” Ngón tay của hắn đặt ngay trên mạch của nàng, “ Mong sao không phải là có thai”

Mang thai? Tâm của Thiên Tình đột nhiên hoảng lên. “ Không phải chứ?!!”

Chính là sắc mặt của đại phu trở nên xanh mét, thu lại tay nhưng nàng cũng đã biết câu trả lời của hắn: “ Thật sự là mang thai. Nhưng ta cũng không thể phán đoán được đứa nhỏ này có khỏe mạnh hay không.”

Thiên Tình kinh hoảng đứng bật dậy, lui về phía sau từng bước không cẩn thận mà đá phải chân ghế, giọng run run: “ Làm sao có thể? Ta thật sự mang thai?”

Đại phu sắc mặt âm trầm không nói. Thiên Tình theo bản năng mà đặt tay lên bụng, căn bản không thể cảm nhận được sinh mệnh của đứa nhỏ, nàng có chút thất thố thấp giọng nói: “ Như thế nào có thể? Âu Dương Thanh Minh sẽ làm gì đứa nhỏ, ta có nên lưu lại đứa nhỏ này hay không?”

“ Đứa nhỏ này nhất định phải lưu lại!” Đại phu rốt cục mở miệng, nén lại tình cảm riêng tư của mình, hắn phải đưa ra một quyết định đúng đắn của một người thầy thuốc, “ Đứa nhỏ này mạch tượng không tốt, chắc tại thân thể ngươi rất suy nhược. Nếu phá đi đứa nhỏ, ai cũng không thể cam đoan an toàn của ngươi, về sau ngươi cũng có thể không thể mang thai được nữa!”

“ Đúng vậy! Công chúa vẫn là trở lại hoàng cung đi thôi!” Bạch Mai Nhân đột nhiên đẩy cửa mà vào. Những ngày này nàng vẫn thực chiếu cố Thiên Tình. Hề Hề đi ngay phía sau nàng ta, trong tay cầm một bao ô mai.

Bạch Mai Nhân đi đến trước mặt đại phu, nhíu mày nói: “ Đại phu, ngươi chắc chắn công chúa mang thai sao?”

Đại phu gật đầu: “ Đó là đương nhiên, ta không thể nào không nhận ra hỉ mạch.”

“ Ta nghĩ chuyện tình trước kia ngươi cũng biết.” Bạch Mai Nhân nhìn chằm chằm vào mắt đại phu, cầm tay Thiên Tình, kiên định nói: “ Vương gia nhất định mưu hại đứa nhỏ này! Hắn vẫn chưa thể nào thoát ra khỏi những ân oán. Cho nên công chúa nhất định phải rời khỏi nơi này. Đứa nhỏ nếu có thể sinh ra, hắn thấy được đứa nhỏ, có lẽ sẽ không hành hạ ngươi nữa.”

Đại phu im lặng không nói. Hắn đương nhiên biết lời của Bạch Mai Nhân là sự thật, nếu không hắn cũng không lo lắng như thế!

Lòng của Thiên Tình run lên. Trong lòng mơ hồ truyền đến nỗi bất an mãnh liệt. Đứa nhỏ này, nàng phải sinh ra. Không vì sinh mệnh của chính mình, cũng vì cốt nhục của nàng a! Nàng như thế nào có thể phá bỏ nó? Đình Nam nói đúng, nàng phải rời khỏi nơi này. Chính là hiện tại rời đi, nàng phải đi nơi nào? Nàng hoàn toàn chưa có chuẩn bị gì a!

Bạch Mai Nhân lược hiển lo lắng nói: “ Sự tình này không thể để cho Vương phi biết, Công chúa, ngươi vẫn là mau nghĩ biện pháp đi, trở lại hoàng cung đi, tìm Hoàng Thượng, hắn nhất định bảo hộ ngươi! Cho đến khi đứa nhỏ ra đời rồi nói sau!”

Sắc mặt Thiên Tình nhanh chóng trở nên trắng bệch. Bàn tay nắm lấy tay Bạch Mai Nhân cũng dũ dũ phát run, thân mình lảo đảo như muốn ngã, trong đầu một mảnh hoảng loạn. Đột nhiên nhớ tới ánh mắt cừu hận của Âu Dương Thanh Minh nhìn nàng, trong lòng càng thêm bối rối. Hồi lâu sau nàng nhỏ giọng nói: “ Ta không thể mang thêm vướng bận cho Hoàng huynh”

“ Không thể trở về hoàng cung!” Đại phu nói: “ Hoàng Thượng nhất định biết cuộc sống trong vương phủ của công chúa. Cho tới bây giờ, hắn không có cũng Vương gia nói gì, có thể đoán, hắn muốn âm thầm quan sát chuyện này! Cho nên vẫn là đừng đi chỗ này!”

“A!” Thiên Tình trong lòng khẩn trương, hiểu được những lời đại phu nói đều đúng. “ Hoàng huynh nhất định là có nỗi khổ riêng của hắn”

Bạch Mai Nhân cũng nói: “ Đại phu nói có lí, Hoàng Thượng mặc cho Vương gia ngược đãi công chúa, kia công chúa trở về Hoàng cung chẳng phải còn có thể bị Vương gia bắt trở lại? Hiện tại Vương phi không thể mang thai. Nàng biết công chúa mang thai tất nhiên sẽ nhớ tới cừu hận lúc trước. Không có khả năng mang thai được nữa, đối với nữ nhân mà nói, có ý nghĩ gì?”

Thiên Tình cảm thấy ngay cả hô hấp cũng thấy đau, cười khổ: “ Hiện tại ta mang thai như sở nguyện của hắn, hắn nhất định sẽ tự mình hủy hoại đứa nhỏ này, mà ngay cả ta hắn cũng sẽ không tha.”

Không khí trong phòng chợt trầm xuống, hô hấp cũng trở nên khó nhọc, im lặng đến nỗi có thể nghe đến từng nhịp hô hấp. Thời gian trôi qua dài như đã trải qua một thế kỷ, Thiên Tình đột nhiên mở miệng. “ Ta…..muốn rời khỏi Vương phủ!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play