Editor + Beta: Tiểu Nguyệt Nguyệt

Ra khỏi Luyến Lâm Cư, hắn mới biết được tuyết lại rơi, một đường bất tri bất giác mà tới Mai Nguyệt Điện. Đẩy cửa ra, xa xa có thể thấy một bóng người mơ hồ đứng dưới tuyết, nho nhỏ thân mình cô độc làm cho người ta đau lòng.

Mai Nguyệt Điện yên tĩnh một cách mê hoặc, lặng yên, thanh u, ngẫu nhiên có tiếng chim kêu, còn có tiếng tuyết rơi xuống chạm vào lá khô.

Thiên Tình đứng trước gốc mai, ngắm nhìn tuyết trắng rơi. Tuyết trắng thuần tịnh đọng trên nhành mai, như xóa đi tội ác, tựa như một đứa trẻ con mới được sinh ra, không mang nửa điểm dơ bẩn. Đêm khuya tuyết rơi, không khí rét lạnh mà tịch mịch, Thiên Tình nhìn bầu trời đến ngẩn người, bong tuyết đọng trên hai gò má khiết bạch của nàng, lành lạnh, thở ra một ngụm nhiệt khí làm tan ra. Chính là trên người nàng vẫn đọng một lớp tuyết mỏng.

Một thân áo choàng hồ cừu màu trắng đứng dưới gốc mai, mái tóc đen nhánh không cài trâm, mềm mại rũ xuống bên hông, làn tóc như bao trụ thân hình nhỏ bé của nàng, những giọt nước long lanh tỏa sáng.

Chỉ thấy nàng với lông mi dài cong vút, cặp mắt tựa như hồ nước phẳng lặng, đôi môi anh đào khẽ cong lên, lộ ra một tia mỉm cười lãnh mà đẹp tựa hoa, một vài sợi tóc rũ xuống hai bên má, khiến cho khuôn mặt nhỏ nhắn càng thêm trắng nõn, thanh thoát. Nàng ngẩng mặt lên nhìn trời, từng bông tuyết trắng nhuyễn đọng trên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng. Nàng nhắm mắt lại, làn mi cong vút khẽ run rẩy, mùi hương của hoa mai thoang thoảng trong gió tuyết, nàng cảm giác như đang say, bất chợt đưa tay ra, những bông tuyết đậu lại trên bàn tay tiêm dài của nàng rồi chậm rãi tan rã, lọt xuống kẽ tay.

Nàng đứng lặng lẽ, lặng lẽ, cảm thụ hơi thở của mùa đông. Vẻ đẹp của nàng lại như không giống người phàm, liền giống như bông tuyết, gió nhẹ cũng có thể cuốn nàng bay đi………….

“ Khụ…..Khụ….”. Nàng lại ho khan, có lẽ là do rất lạnh!

Nghe nàng ho khan, trong lòng Âu Dương Thanh Minh cảm thấy căng thẳng, đêm khuya, nàng không ngủ, lại ở trong sân làm cái gì?

Hắn lăng lặng xem một hồi, suy nghĩ phức tạp làm ngay cả hắn cũng không biết chính mình suy nghĩ cái gì, vẫn là nghĩ đến buổi tối kia ở thư phòng càng nhiều, nghĩ đến thân mình ôn nhuyễn như ngọc của nàng, cùng với cái cảm giác khi tiến vào trong thân thể nàng…..

Trong lòng Âu Dương Thanh Minh lại đau đớn một chút, nhìn khuôn mặt gần như trong suốt của nàng, hắn đột nhiên cảm thấy như có một loại tội ác dâng lên. Giờ khắc này, hắn thật muốn ôm nàng vào lòng, môi của nàng nhu mĩ như vậy, nhớ tới cảm giác tốt đẹp khi hôn nàng, hạ phúc không khỏi một trận buộc chặt. Hắn luôn luôn kìm chế rất tốt, không nghĩ tới hôm nay chính là xa xa nhìn nàng lại khiến cho lòng hắn dao động.

Với một thân thủ cực tốt làm cho hắn đi đường cũng không phát ra một chút tiếng vang, lẳng lặng đến bên cạnh nàng. Ngửi được trên người nàng một cỗ mùi hoa mai, hắn không thể kìm lòng được mà đưa tay ra đặt trên trán nàng. Bông tuyết đã tan gần hết, chỉ còn những giọt nước đọng lại, hắn lấy tay lau hết nước trên trán cho nàng.

Thiên Tình cảm giác được có một bàn tay ấm áp đặt nhẹ trên trán nàng, đột nhiên mở mắt chỉ thấy Âu Dương Thanh Minh vẫn lạnh lùng như vậy. Khuôn mặt hoàn mỹ của hắn vẫn tuấn tú như một bức tượng, trong cặp mắt phượng kia ẩn chứa một tia nghiền ngẫm. Nàng sợ tới mức lui ra phía sau từng bước, ánh mắt cũng dần hiện lên sự phòng bị. Nàng thấp giọng kêu lên: “ Vương gia!”.

Bàn tay đang đặt trên trán nàng của Âu Dương Thanh Minh cương tại khoảng không, sau đó chậm rãi hạ xuống, lạnh lùng nói: “ canh ba nửa đêm ngươi không ngủ, ở ngoài này làm gì? Gặp tình lang sao?”

Trong ngữ khí của hắn có chút ghen tuông mà đến chính hắn cũng không nhận ra.

Khuôn mặt nhỏ nhắn, thanh tú của Thiên Tình bỗng chốc trở nên trắng bệch, nàng lui về phía sau hai bước, như trước mang theo sự đề phòng, nhẹ giọng nói: “ Nô tì sẽ lập tức trở về nghỉ ngơi, nếu Vương gia thích nơi này, thiếp sẽ không quấy rấy”

Nói xong, xoay người đang chuẩn bị bước về hướng Mai Nguyệt Điện, Âu Dương Thanh Minh lại duỗi tay ra đem nàng ôm vào lòng thật nhẹ nhàng, con ngươi thâm thúy nhìn thẳng vào mắt nàng. Trong lòng bỗng nhiên căng thẳng, hắn nhanh chóng giấu đi những cảm xúc trong đáy mắt, chỉ còn lại một mảnh lạnh như băng, thanh âm trầm thấp vang lên: “ Như thế nào? Ngươi không muốn nhìn thấy bổn vương sao?”

Thiên Tình giãy dụa muốn thoát khỏi lòng ngực hắn, bất đắc dĩ lại càng bị hắn ôm chặt hơn. Nàng buông tha tranh chấp, châm chọc nói, “ Nô tì là sợ làm Vương gia mất hứng a!”

Âu Dương Thanh Minh nhất thời giận dữ, khuôn mặt tuấn tú cũng trở nên lạnh lùng, trong mắt toát ra lửa giận, nói: “ Thiên Tình, ngươi tựa hồ quên thân phận của mình rồi sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play