“Cha, Sở Nghi Hiên rất tốt, ít nhất ta cảm thấy hắn tốt hơn ngươi nhiều, 1 mực tình thâm với nương, không làm hoàng đế mà đến nơi này với nương, chẳng trách ngươi cứ đề phòng hắn như vậy, hắn thật vĩ đại!”

“Tiểu nha đầu, ngươi hạ thấp ta như vậy, không sợ ta bán đứng ngươi sao?” Âu Dương Thanh Minh trêu ghẹo

“Cha, ngươi sẽ không làm thế đâu, ngươi sẽ đáp ứng ta sẽ không nói ra!” Giải Ngự suy nghĩ, đôi mắt lưu chuyển, có chút ái muội nói “Cha, nếu ngươi dám bán đứng ta, mỗi ngày ta đều sẽ dắt Tử Mặc ca ca và Hạo Khiêm đệ đệ đi quấy rầy ngươi và nương, sẽ làm cho ngươi bất mãn, lúc đó nhìn ngươi mỗi người đều đen mặt ở trong cốc rít gào, ta sẽ trốn ở 1 bên cười trộm!”

“Nha đầu!” Âu Dương Thanh Minh kinh ngạc “Ngươi ngay cả chuyện đó cũng biết?”

“Vậy thì có là gì?” Giải Ngữ đắc ky cười « Ta biết rất nhiều đó, chỉ sợ có những điều ta biết nhưng ngươi không biết a ! »

“Phải không? Vậy ngươi nói 1 chút xem, ta muốn nghe!” Âu Dương Thanh Minh cảm thấy rất hứng thú « Nhưng là nha đầu ngươi ngay cả ta cũng dám giễu cợt, cha thật thương tâm quá »

« cha, ngươi đừng có làm nũng với ta, ngươi làm nũng với 1 mình được là đủ rồi ! » Giải Ngữ ngồi trên lưng ngựa, tựa vào trong lòng Âu Dương Thanh Minh, hưởng thụ giây phút cha con thân mật

“Nha đầu, ngươi cũng thật nhẫn tâm, muốn lão cha ngươi làm hòa thượng có phải không?” Âu Dương Thanh Minh buồn cười

“Cha, hòa thượng cũng không được, ngươi tốt nhất vẫn nên làm thái giám ! » Giải Ngữ ha ha cười nói, cả người tựa vào trong lòng Âu Dương Thanh Minh bật cười

« Giỏi lắm, dám trêu ghẹo lão cha ! »

“Nhưng cha cũng thật là vô dụng, nhiều năm như vậy mà chỉ làm ra ta và Tử Mặc, ngươi hẳn nên đem cốc lý biến thành 1 nhân đồng nhạc viên [nơi chỉ có trẻ con] chứ, như vậy ta có thể lên làm tiểu vương rồi ! »

“Ngươi bây giờ cũng là tiểu vương rồi, tiểu tử Tử Mặc kia nghe theo ngươi, Hạo Khiêm cũng nghe lời ngươi, còn muốn thế nào nữa? Chỉ có mỗi Tử Mặc mà ta đã thấy không ứng phó, cũng may ngươi quấn quít lấy Sở Nghi Hiên, nếu không ta phải làm thế nào đây ? » Âu Dương Thanh Minh cười hỏi

Giải Ngữ lập tức giật mình hiểu ra, « nguyên lai phụ thân vài năm nay không muốn nương hoài thai là do có tâm tư riêng? »

“Phải!” Âu Dương Thanh Minh thẳng thắn thừa nhận

« Cha, ngươi thật âm hiểm ! » Giải Ngữ a a cười nói.

“Đó là ngươi còn giấu ta 3 năm chuỵện trọng sinh, nếu không có chuyện nya2, ta thật sự sẽ bị dọa chết”

“Khoa trương!” Giải Ngữ cười cười nhưng vẫn là rất may mắn vì nàng đầu thai vào Âu Dương gia, mà phụ thân của nàng cũng không phải là lão lỗi thời “Cha, chúng ta thật sự đến kinh thành sao?”

“Phải, mang ngươi đi ăn ngon 1 chút, chơi vui 1 chút, sau đó trở về ngươi giúp cha quấn quít lấy Tử Mặc, về sau cha sẽ giúp ngươi, thế nào?”

“Hảo!” Giải Ngữ tuy gật đầu đáp ứng nhưng nghĩ lại chính mình và Sở Nghi Hiên có sự chênh lệch tuổi tác, vẫn có chút bất an, nàng nên làm thế nào để Sở Nghi Hiên chờ mình lớn lên, nên làm gì để khoảng cách tuổi tác thu hẹp lại đây?

Hồng Phúc tửu lâu là tửu lâu lớn nhất hoàng thành, bảng hiệuvàng màu vàng, 4 chữ “Hồng Phúc tữu lâu” như rồng bay phượng múa, mà ở 1 góc bảng còn có 2 chữ nhỏ “Lạc thị!”

Giải Ngữ nhìn chăm chăm biển hiệu kia, không khỏi nhíu mày “cha, đây là quán cơm cữu cữu mở sao?”

Âu Dương Thanh Minh cười, ôm nàng xuống ngựa, sau đó nhìn biển hiệu trên đầu, lắc đầu “Không phải!”

Đôi mắt Giải Ngữ lưu chuyển “Vậy là do ngươi mở rồi!”

Âu Dương Thanh Minh ngẩn ra, quỷ dị nhéo lên mũi Giải Ngữ “thông minh!”

Tiểu nhị nhìn thấy 2 cha con y đi vào tửu lâu, lập tức chạy lên nghênh đón, Âu Dương Thanh Minh nói với tiểu nhị “Đem ngựa an bài cho tốt!”

“Dạ! Gia, thỉnh vào trong!”

Âu Dương Thanh Minh ôm lấy Giải Ngữ đi vào

“Gia, thỉnh lên lầu” Tiểu nhị dẫn bọn họ lên lầu

Không giống với những tửu lâu ồn ào, huyên náo thông thường, Hồng Phúc tửu lâu chia làm 3 tầng cao thấp, 1 tầng đại sảnh, khác nhân bình thương ăn cơm uống rượu, lầu hai là 1 nhã các, bất luận là đàm đạo thương lượng hay các quan viên trong triều giao lưu tình cảm đều là 1 nơi tuyệt vời

Mà giờ phút này trong 1 gian phòng ở lầu hai, Sở Nghi Hiên đang cùng khách nhân từ Nguyệt quốc đàm luận. Giải Ngữ nhíu mi “Cha, ta sao lại giống như nghe thấy giọng của Sở ca ca?”

« Nha đầu, ngươi thấy nhớ hắn rồi ? » Âu Dương Thanh Minh ôm nàng vào 1 gian phòng. Gắp mấy miếng thức ăn xong mới nhìn Giải Ngữ nhỏ bé đang ngồi phía đối diện, Giải Ngữ còn đang cẩn thận lắng nghe.

Âu Dương Thanh Minh nhìn nữ nhi của mình, ngoại trừ dáng người nhỏ bé, ánh mắt nàng 1 chút cũng không giống tiểu hài tử 3 tuổi, đặc biệt lúc này trên khuôn mặt thanh tú không có chút biểu cảm gì, 1 đôi mắt to càng thêm lãnh đạm cao ngạo, nàng im lặng ngồi 1 bên lại làm cho người ta không tể dời tầm mắt, sự lạnh lùng trong xương cốt hấp dẫn ánh mắt của người khác

« Giải Ngữ? »

Đang nghe ngóng đột nhiên bị cắt ngang, Giải Ngữ nhíu mày « Chẳng lẽ thật sự là ta nghe nhầm rồi ? »

« Phỏng chừng là ngươi nhớ hắn phát điên, ta thật lo lắng cho tương lai mười mấy năm sau của các ngươi ! » Âu Dương Thanh Minh cũng nhíu mày « Ngươi bây giờ mới có 3 tuổi rưỡi, còn phải đợi 12 năm nữa, ta thật sự không dám nghĩ tới ! »

« Cha, đừng nói nữa ! » Giải Ngữ lại nhíu mày. Nàng thật sự nghe thấy thanh âm của Sở Nghi Hiên « Ta đi nhìn xem ! »

Nói xong, nàng liền nhảy xuống ghế, sau đó đi ra ngoài gian phòng, đi tới chỗ phát ra thanh âm. Lúc này ở 1 gian phòng cách vách nghe thấy 1 thanh âm

« Hoàng huynh, ngươi phải theo ta trở về Nguyệt quốc, ta không để lại để mặc cho huynh hồ nháo, ngươi ở lại Đại Sở 3 năm cũng đã chết tâm rồi có phải không ? Trở về với ngôi vị hoàng đế, ngươi muốn nữ nhân nào trong thiên hạ cũng đều có, vì sao chỉ vì 1 mình Thiên Tình mà buông xuôi tất cả ? » Truyền đến là giọng nói đầy từ tình của 1 nam tử, Giải Ngữ không khỏi nhíu mì, nam nhân này muốn Sở ca ca của nàng trở về cưới nữ nhân khác ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play