“Không phải ta suy nghĩ chu đáo mà là không có cách nào khác, người của chúng ta càng ngày càng thiếu thốn, cho nên không thể mạo hiểm, có phải không?” Hắn bất đắc dĩ thở dài “Tin tưởng ta!”
“Ta vẫn luôn tin chàng! Chàng nhất định có thể thành công ! » Thiên Tình mỉm cười, tựa vào trong ngực hắn « Ta chờ ngày đó của vương gia ! »
“Nhất định! Sắc mặt của nàng không tốt, tối hôm qua không ngủ ngon sao, hôm nay không nghỉ ngơi ! »
Nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng lên mới nhìn thấy mặt nàng xanh xao tái nhợt, dưới mắt 1 vầng thâm, xem ra nàng không ngủ ngon !
“Nàng nghỉ ngơi trước đi, ta cùng với bọn Tề Phi đi bàn chút chuyện”
“Không sao đâu!” Thiên Tình lắc lắc đầu, vừa mới đi được mấy bước, bỗng nhiên nhớ tới Tả Tâm Lam «vương gia, hôm nay hoàng tẩu đi ra ngoài, lúc Sở công tử đến đây, hoàng tẩu đi ra ngoài, nói là đi xem hắn, lúc trở về, sắc mặt có chút bất thường, không biết đã xảy ra chuyện gì ! »
« Nga ! » Âu Dương Thanh Minh trầm tư gật đầu « Được, ta biết rồi ! »
« Chàng không tin hoàng tẩu sao ? » Trực giác nói như thế
Âu Dương Thanh Minh gật đầu « Cái gì cũng không thể gạt được nàng ta nghĩ gì nàng đều biết ! »
« Chàng hoài nghi tẩu ấy có gì với Sở công tử sao ? » Thiên Tình kinh ngạc nhìn hắn
Sở Nghi Hiên ? Mỗi khi nhắc tới, Âu Dương Thanh Minh chỉ cảm thấy đầy vị ghen tuông
Mở to hai mắt chờ đợi hắn trả lời, Thiên Tình thì thào nói “Chàng thật sự để ý đến hắn? »
« vì sao chuyện gì cũng nghĩ đến Sở Nghi Hiên ? »
« A a, vương gia, Sở công tử rất tốt với ta, hắn đã cứu mạng ta mà ! » Liếc nhìn Âu Dương Thanh Minh 1 cái, lông mày đã nhíu thành 1 hàng, Thiên Tình vốn có chút đăm chiêu nói nhưng lại đột nhiên im lặng
“Thiên Tình, rõ ràng là nàng nhớ đến hắn!” Âu Dương Thanh Minh không ngớt nhíu máy « Vừa rồi ta không tức giận, nhưng bây giờ thì không thể được, phong độ của ta cũng có hạn ! »
“vương gia!” Trực tiếp cắt ngang lời Âu Dương Thanh Minh, Thiên Tình bất lực giải thích “Ta không có, người ta nhớ đến chỉ có chàng!”
“Nha đầu, nàng nhớ đến ta thì tốt!” Thỏa mãn gật đầu
“Ta không muốn nhớ tới hắn, người ta yêu chính là vương gia nha, bất quá, bộ dáng ăn dấm chua [ghen tuông] của chàng thật buồn cười!” Thiên Tình bất lực lắc đầu, trải qua nhiều chuyện như vậy, nàng nghĩ hắn đã biết rõ lòng nàng
Tiểu nha đầu thiện lương này luôn đưa mình vào tình cảnh tiến thoái lữ nan, nhưng nếu không phải vì bộ dáng thiện lương của nàng, hắn sợ sẽ không được như thế này, đây cũng là 1 trong những nguyên nhân hắn yêu thương nàng
“được rồi, nàng nghỉ ngơi trước đi, ta đi tìm Tề Phi!” Hắn nghiêm trang đứng lên.
Ngày kế tiếp, Âu Dương Thanh Minh cùng Tề Phi, Lạc Đình Nam, ba người bắt đầu thương thảo sự tình, gương mặt của Âu Dương Thanh Minh cũng bắt đầu được trị liệu
Rất nhanh đã 1 tháng trôi qua, mọi người đã ở trong cốc được 1 tháng, Lạc Đình Nam và Tề Phi đã bắt đầu liên lạc với cựu bộ, mà gương mặt của Âu Dương Thanh Minh đã có rất nhiều biến chuyển
1 ngày Thiên Tình mới vừa rời gường, đột nhiên cảm thấy khó chịu, thậm chí còn nôn ọe, dọa cho Âu Dương Thanh Minh 1 trận “Thiên Tình, nàng không sao chứ ? »
Thiên Tình nhíu mi, lắc đầu, cảm giác này rất kỳ quái, mới sáng sớm đã cảm thấy buồn nôn, Âu Dương Thanh Minh không hiểu “Thiên Tình, có phải ăn gì làm đau bụng không?”
“Không biết, đầu ta đau lắm!” Thiên Tình ngồi đó kêu lên, thân thể càng lúc càng khó chịu, ngay cả đứng lên cũng cảm thấy choáng váng hoa mắt
“Sinh bệnh rồi sao? Ta gọi Đình Nam đến xem!” Nói xong, liền chạy ra ngoài
Thiên Tình đứng dậy ngăn cản
« Không cần đâu vương gia ! » Đột nhiên thiên địa trước mắt xoay chuyển, tức khắc mất đi tri giác, Thiên Tình lâm vào hôn mê
Âu Dương Thanh Minh bị dọa ngây ra, nếu Thiên Tình có xảy ra chuyện gì, hắn phải làm sao bây giờ ? Vội ôm lấy Thiên Tình, gọi Lạc Đình Nam
“làm sao vậy?” Lạc Đình Nam chạy vào
« Thiên Tình đột nhiên cảm thấy bồn nôn, sau đó hôn mê, ngươi mau nhìn xem sao ! » Âu Dương Thanh Minh cũng rất khẩn trương
Lạc Đình Nam gật gật đầu « Ta bắt chẩn [bắt mạch] xem ! »
Âu Dương Thanh Minh lo lắng nhìn chằm chằm kiều nhan trắng bệch của Thiên Tình. Vừa rồi hắn gọi 1 cái, tất cả mọi người đều tiến vào, ai cũng nhìn Thiên Tình, không dám nói
Trong chốc lát, Lạc Đình Nam nhíu chặt mày « Thiên Tình hoài thai rồi, biểu ca, chúc mừng ngươi sắp được làm cha ! »
Sau đó hắn mới cong môi lên, cười nói “Không sao đâu, chỉ là triệu chứng bình thường mà thôi, đừng lo lắng!”
Mọi người vừa khó tin vừa kinh hỉ, mở to mắt nhìn Thiên Tình đang hôn mê. Âu Dương Thanh Minh ngồi bên mép giường, nâng Thiên Tình dậy. Ông trời, nàng mang thai đứa con của hắn ! Đứa con có thể thuận lợi sinh ra không ? « Được bao lâu rồi ? »
« Mới được nửa tháng ! Chỉ cần cẩn thận chăm sóc, mấy tháng sau, đứa nhỏ có thể bình an sinh ra ! » Lạc Đình Nam hơi hơi cười nói « Lúc này đây ngươi cần phải bảo hộ Thiên Tình ! »
« Ta biết ! » Âu Dương Thanh Minh trả lời vô cùng trịnh trọng
Lúc này Thiên Tình từ từ tỉnh lại, thấy trong phòng đầy người, nàng ngây ra 1 lúc “Các ngươi làm sao vậy?”
Tất cả mọi người không hẹn mà cùng cười, sau đó đều bị Lạc Đình Nam đuổi ra ngoài. Trong phòng chỉ còn lại Âu Dương Thanh Minh và Thiên Tình
Âu Dương Thanh Minh kê 1 cái gồi đầu cho nàng dựa vào, nửa ngày nàng mới phản ứng lại “Vương gia, thật sao?”
Nàng kích động bắt lấy cánh tay của Âu Dương Thanh Minh “Ta thật sự mang thai rồi?”
Âu Dương Thanh Minh ôm nàng vào lòng, biết nàng rất hưng phấn “Đúng vậy, mang thai con của chúng ta rồi!”
Sau đó hắn hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của nàng, nàng bị hôn tới ý loạn tình mê, vô lực ôm cổ hắn, nửa ngày sau mới hỗn hẻn nói “Vương gia, đừng đè lên bụng ta!”
“Ha ha!” cười khẽ, Âu Dương Thanh Minh tràn ngập yêu thương nhìn nàng thật lâu, chậm rãi phủ tay lên bụng nàng “Hài tử của chúng ta được nửa tháng rồi!”
Thiên Tình khiếp sợ không hiểu. Cứ tưởng rằng mình ăn thức ăn hỏng, không ngờ lại mang thai, đứa nhỏ này được nửa tháng rồi, là cái đêm ở sơn động nửa tháng trước sao? Thật lợi hại, mới lần đầu tiên mà đã trúng thưởng
“Có mệt không? Ta xoa bóp cho nàng!” Nói xong, liền ắt đầu giúp nàng mát xa.!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT