Tần Nhiễm Nhi nhận ra mình lỡ lời, nhất thời lực bất tong tâm, nàng nên giải thích như thế nào với mấy người này về vấn đề phẫu thuật đây? Nàng lại không phải là bác sĩ chuyên nghiệp, nàng chỉ là 1 tiểu bái thủ [ta cũng chẳng biết là gì ==] mà thôi! Ai! Nhưng nhìn thấy vẻ mặt đầy chờ mong của bọn họ, nàng thật sự không đành lòng cự tuyệt “Ta chỉ biết sơ sơ mà thôi, không biết rõ ràng như thế nào, chính ta cũng không biết phải nói làm sao!”

Vì thế, Tần Nhiễm Nhi đem những gì mình biết như nâng mũi, độn cằm, thay da, cắt mắt nói qua 1 chút, bọn Lạc Đình Nam đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng Lạc Đình Nam nói “Có lẽ có thể cạo đi vết sẹo trên mặt biểu ca, sau đó bôi thuốc, như vậy hẳn là qua 1 thời gian có thể khôi phục!”

“Vết sẹo dài như vậy, lột ra có phải quá đau rồi không?” Tần Nhiễm Nhi nghĩ đi nghĩ lại đều cảm thấy đau đớn khó nhịn, không khỏi rùng mình 1 cái

Lạc Đình Nam giải thích “Vết thương trên mặt hắn lúc bị thương, trong máu bị nhiễm bụi bẩn, những thứ này kết thành vết sẹo trên mặt, cho dù chữa trị tốt đến cỡ nào thì trên mặt cũng sẽ lưu lại dấu vết, cho nên nếu cạo sạch vết thương thì sau 1 thời gian, vết sẹo sẽ được làm sạch, sau đó bôi thuốc cao lên, như vậy có thể nhanh chóng khôi phục rồi!”

“Nhưng là rất tàn nhẫn!” Tả Tâm Lam cũng cảm thấy có chút đau « Vị trí kia là ở trên mặt, da thịt trên mặt là khó phục hồi nhất, nếu làm không tốt thì sao đây ? »

” Sẽ không đâu ! Ta và Đình Nam cũng nhau làm, nhất định có thể ! » Mai Sơn đạo nhân hiển nhiên đã quyết tâm

« Sư phụ, người muốn đích thân động thủ?” Lạc Đình Nam có chút kích động,”Không phải người đã từng nói không chữa trị gương mặt cho người nào nữa sao ? »

” Ai! Vi sư đã sớm không muốn làm cái chuyện phức tạp này, nhưng nhìn thấy các ngươi đều quá nhiệt tình, ta vẫn quyết định rời núi, dù sao cuộc sống cũng quá nhàm chán rồi ! » Mai Sơn đạo nhân cười cười « Cứ như vậy đi, chờ bọn họ tiểu biệt thắng tân hôn xong rồi, chúng ta liền động thủ, càng nhanh càng tốt a, các ngươi không biết hôm nay vi sư là hoàng hậu vào trong thành mua đồ còn cẩn thận hơn cả ăn trộm đâu ! »

« Sư phụ, ủy khuất người rồi ! » Lạc Đình Nam cười cười « Đợi đến khi thiên hạ ổn định, đồ nhi sẽ cùng người ẩn cư sơn dã, có được không ? »

« Đình Nam a, vi sư thật sự rất muốn cho ngươi ở cung, nhưng việc chung thân đại sự của ngươi thì làm sao bây giờ ? Ngươi ẩn cư sơn dã thì làm sao đi tìm nữ tử ? Vi si muốn mau mau ôm cháu chứ không muốn cứ tịch mịch như vậy đâu ? » Mai Sơn đạo nhân không ngại bất cứ người nào, lắc đầu « Chờ sự tình qua đi, ngươi cũng nên lo chuyện chung thân đại sự của ngươi ! »

Tầm mắt của Lạc Đình Nam không khỏi dừng lại trên người Tần Nhiễm Nhi, nàng cúi thấp khuôn mặt nhỏ nhắn, không biết đang suy nghĩ cái gì

Lúc này Tả Tâm Lam cười lên « Tiển bối, ta thấy hôn sự của Lạc Đình Nam rất nhanh sẽ thành thôi ! »

” Cái gì?” Mai Sơn đạo nhân sửng sốt,” Hoàng hậu nương nương, lời này có ý gì!”

Tả Tâm Lam dùng đôi mắt xinh đẹp nhìn Lạc Đình Nam và Tần Nhiễm Nhi, cười lên « Tiền bối, gọi ta Tâm Lam là được rồi, ta bây giờ đã không còn là hoàng hậu, không cần xưng hô như vậy ! »

” Hảo! quá rốt ! Tâm Lam, ngươi nói người đó là ai ? » Mai Sơn đạo nhân vẫn chưa hiểu được

Tả Tâm Lam cười cười với đôi nam nữ này, lúc này Mai Sơn đạo nhân mới giật mình hiểu ra, sau đó « ba » 1 cái, vỗ vào đùi mình « Đình Nam, ngươi và Tần nha đầy khi nào thì thành thân?”

” Sư phụ?”

” Tiền bối?”

Lạc Đình Nam và Tần Nhiễm Nhi đồng thời kêu lên

Vẻ mặt của Lạc Đình Nam có chút không được tự nhiên, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của Tần Nhiễm Nhi, nhịn không được, kéo Mai Sơn đạo nhân sang 1 bên « sư phụ, người có thể đừng nói mấy câu kinh người này được không ? Ta và Nhiễm Nhi cái gì cũng không có ! »

« Cái gì cũng không có ? Vậy hôn sự của các ngươi cũng không có ! sư phụ ta lão nhân gia cả đờ không thành thân, không hiểu gì cả, ngươi mau mau thành thân đi, chờ các ngươi có con rồi, ta liền có thể chơi với đệ tôn [cháu], ngươi nhanh thành thân đi, tốt nhất là thành thân ngay đêm nay ! » vẻ mặt của Mai Sơn đạo nhân đầy chờ mong

” Sư phụ!” Lạc Đình Nam thấp giọng nói « Người đừng nói bậy a, đồ nhi tự biết chừng mực, lão nhân gia người có thể đừng nhắc lại chuyện này hay không ? »

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tần Nhiễm Nhi càng cúi thấp, Tả Tâm Lam cười cười, nhìn tư thái như tiểu nữ nhân của Tần Nhiễm Nhi, nhớ tới chuyện cũ của mình, trong lòng nhói đau, cả đời này nàng không có được tình yêu của Tiếu Vân Thiên, chỉ sỡ sẽ cô độc đến già !

“Còn muốn chối ? » Mai Sơn đạo nhân nhíu mi, chòm râu bạc trắng run lên « Nói không chừng bây giờ Vương gia và Thiên Tình đã chế tạo tiểu bảo bảo rồi, ngươi cũng nhanh lên đi, đừng để thua bọn họ ! »

” Sư phụ!” Lạc Đình Nam bất lực nhìn hắn, càng nói càng thái quá!

” Các ngươi ân ái như vậy mà, nhanh thành thân đi, nhanh lên ! » giọng nói của Mai Sơn đạo nhân càng lúc càng to lên « Tần nha đầu, ngươi thấy Đình Nam của chúng ta thế nào ? có xứng với ngươi không ? »

Tần Nhiễm Nhi đột nhiên bị hắn nói, sợ tới mức nhảy dựng lên, gương mặt mặt ửng hồng, bỏ chạy vào trong phòng

Lạc Đình Nam cũng muốn vậy, nhưng Nhiễm Nhi vẫn còn là 1 nha đầu chưa lớm, đột nhiên im lặng, hắn bất đắc dĩ lấy tay che miệng sư phụ, lắc đầu đuổi theo

” Tiền bối, người đây là đang giúp họ sao ? » Tả Tâm Lam cười lên, vẻ mặt u buồn, cũng vô cùng hâm mộ. Nữ tử có được tình yêu là chuyện hạnh phúc này nhất trên đời này, càng hạnh phúc hơn việc có được cả giang sơn

” Tâm Lam, không biết đêm nay có thể thành thân không đây ? Ngươi như thế nào phát hiện bọn chúng có tình ý ? » Mai Sơn đạo nhân cảm thấy mình quá chậm chạp rồi, như thế nào có thể không phát hiện ra ?

« Ngươi không nhìn thấy mỗi lần Tần Nhiễm Nhi gặp Đình Nam thì khuôn mặt đều đỏ ửng sao ? Đó là biểu hiện chỉ có tiểu nha đầu đang hoài xuân [ đang yêu] mới có thôi ! Tiền bối, chẳng lẽ cả đời người chưa từng hoài xuân ? »

” Tiểu nha đầu, cư nhiên dám cười ta cả đời không cưới vợ, là ta không hứng thú, nếu không mỹ nữ khắp thiên hạ mà đã sớm bị ta thu phục, tuy cả đời không thành thân thì có thế nào ? Ta cả đời rất thanh nhạc [thanh thản + vui vẻ] ! » Mai Sơn đạo nhân vuốt râu cười ha ha « Các ngươi thì thật tốt rồi, 1 đám đều mặt khổ mày chau, cả đời cũng không biết thanh nhạc là gì ?

Cả đời đều thanh nhạc ! Tả Tâm Lam cười lên « Tiền bối, cả đời thanh nhạc, thật sự quá khó để làm được, người như thế làm làm được ? »

« Ít vướng mắc 1 chút thôi ! Cả đời tự do tự tại, quản những chuyện phiền lòng làm gì ? Nếu ta không thu nhận tên đồ đệ Đình Nam này, chỉ sợ cả đời ta còn thanh nhạc hơn nữa ! »

” Ách! Ngài hối hận vì đã thu nhận đồ đệ?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play