Thiên Tình ngẩn ra, hơi cười cười, chẳng lẽ nàng ấy có chút tình ý với Đình Nam ca ca sao?
Có lẽ quá chú tâm suy nghĩ mà nàng không cẩn thận mà làm đổ chén cháo nóng xuống mu bàn tay Tần Nhiễm Nhi, nàng cả kinh, mới biết mình thất thố
“Có nóng không?” Thiên Tình vội vàng hỏi.
“Không sao, không sao!” Nhanh nóng lau đi mấy giọt cháo, không ngờ Lạc ĐìnhNam cư nhiên cầm khăn tay giúp nàng chà lau, trong phút chốc khi ngón tay hắn chạm vào tay Tần Nhiễm Nhi, ngay cả hắn cũng cảm thấy nao nao, mỗi lần tiếp xúc với nàng là tâm hắn đều ngây ra. 3 ngày cùng nhau cưỡi ngựa, mỗi lần động chạm, nàng đều làm cho hắn không khỏi xốn xang trong lòng
Mà Tần Nhiễm Nhi ngồi 1 bên cũng ngẩn ra, cảm giác mãnh liệt lại 1 lần nữa đánh sâu vào lòng, vì sao khi nàng đối mặt với hắn lại có cảm giác dị thường như vậy
“Ta tự làm được rồi!” Tần Nhiễm Nhi có chút xấu hổ, mặt cũng hơi hơi đỏ lên
Lạc Đình Nam không nói gì, cũng không buông tay nàng ra mà lấy từ trong ngực ra 1 bình thuốc, sau đó thật nhẹ nhàng bội lên mu bàn tay ửng đỏ của nàng rồi mới buông ra
Thiên Tình nhịn bọn họ, trong lòng có chút cảm khái, nếu Đình Nam ca ca thật sự cũng Nhiễm Nhi ở 1 chỗ thì cũng tốt, ít nhất bọn họ sẽ không cô đơn
Tiểu nhị mang lên 1 chén cháo khác , Lạc Đình Nam làm xong rồi xuống lại vào chỗ, nói với Tần Nhiễm Nhi “ăn cơm đi!”
Thiên Tình vẫn chăm chú nhìn hắn, hắn có chút khó hiểu, chau mi “Làm sao vậy?”
Thiên Tình lắc đầu “Không sao!”
Lạc Đình Nam lướt mắt sang nhìn Tần Nhiễm Nhi, nhìn thấy sắc mặt ửng hồng của nàng, nghĩ đến hành động vừa rồi của mình, ánh mắt không khỏi trở nên sâu thẳng, vừa rồi hắn quả thật có chút gấp gáp, đây cũng là phản ứng thông thường của đại phu thôi, tình cảm hỗn loạn kia nhất định là như thế này
Kế tiếp, Tần Nhiễm Nhi vô cùng im lặng cuối thấp đầu ăn cơm. Sau 1 lúc như « sói nuốt hổ yết », nàng còn liếm liếm đầu ngón tay, sau lúc hài lòng vỗ vỗ cái bụng căng tròn, không chút khí chất ợ 1 cái, thỏa mãn cảm thán « Cuối cùng cũng không làm ma đói rồi ! »
Không xong! Bên cạnh còn có người.
Nàng nhanh chóng che miệng, sau đó đem tiếng ợ thứ hai nuốt trở vào, liếc sang Lạc Đình Nam trên mặt nhìn không ra chút biểu tình, phát hiện hắn vẫn đang nhìn nàng, làm lập tức đỏ mặt lên, hắn nghe thấy rồi! Nhất định là hắn nghe thấy rồi
Thiên Tình khẽ mỉm cười, Nhiễm Nhi thật sự quá đơn thuần, ngay cả hành vi bất nhã như vậy mà cũng không làm cho nàng cảm thấy có gì không thỏa đáng, thoạt nhìn vô cùng tự nhiên, vô cùng dễ thỏa mãn
Tần Nhiễm Nhi cúi thấp đầu ngồi đó, không khỏi có chút mất tự nhiên, trời ạ, hắn vẫn còn đang nhìn
Nàng nhịn không được, trong lòng hối hận vừa rồi mình ăn như chết đói, không có chút dịu dàng nàng, thô lỗ như vậy, nhìn đâu cũng thấy khó coi
Oa, không cần nhớ tới nữa! Nàng thật mất mặt đến chết rồi! Lớn đến thế này, nàng vẫn chưa bao giờ mất mặt trước người khác, tình huống quẫn bách này quả thật muốn lấy mạng nàng mà. Bị soái ca nhìn thấy bộ dáng ăn uống thô lỗ của mình, thật là mất mặt
Chỉ là, ai bảo bọn họ suốt đường cưỡi ngựa như ma đuổi như vậy chứ? Đây cũng không thể tự trách mình, bởi vì thật sự rất đói
Tưởng tượng như vậy, Tần Nhiễm Nhi thấy có chút hợp tình hợp lý, ngẩng đầu lên, vừa lúc bắt gặp ánh mắt chuyên chú mà thâm sâu của Lạc Đình Nam, hắc mâu không chút lưu chuyển mà chăm chú nhìn nàng
“Hắc hắc! Ngại quá, vừa rồi có chút thất thố!”
Giải thích như vậy thật ra lại làm cho Lạc Đình Nam rất ngạc nhiên, môi không khỏi cong lên thành 1 nụ cười. Tiếp tục im lặng ăn thức ăn của mình. Ăn xong ung dung đi lên lầu, Tần Nhiễm Nhi đi theo sau, không biết đang suy nghĩ gì mà có chút thất thần
Một tiếng thét chói tai vang tận mây xanh làm kinh hãi khách nhân đang dung cơm, cũng biết tiếng kêu của nàng chói tai đến thế nào. Nguyên lai là bước hụt 1 bước, té về phía sau
“Cẩn thận!” Tiếng nói trầm thấp như nước nhưng lại nghe ra vẻ lo lắng ẩn giấu bên trong, thân ành Lạc Đình Nam chớp động 1 chút, rất nhanh đã kéo thân mình sắp ngả khỏi cầu thang trở lại vòng ôm của mình, ánh mắt thâm sâu, lạnh lùng, mang theo nhiều phần bất lực
“Ngươi có thể chú tâm chút được không?” Lạc Đình Nam gầm nhẹ
Không có đau đớn như vẫn tưởng, Tẩn Nhiễm Nhi mở mắt, phát hiện mình đang được Lạc Đình Nam ôm lấy, híp mắt, le lưỡi cười “Cảm ơn ngươi, Đình Nam ca ca!”
“Nhìn đường 1 chút!” Nhận thấy vẻ dao động trong mắt nàng, Lạc Đình Nam giáo huấn 1 tiếng, buông tay ra rồi đi lên trên, nha đầu kia thất thần không biết là đang suy nghĩ cái gì
Nhìn thấy bóng dáng thẳng tắp, cương trực rời đi, Tần Nhiễm Nhi khẽ le lưỡi
Thiên Tình cười cười “Cẩn thận 1 chút, bị thương thì làm sao đây?”
“Ân!” Tần Nhiễm Nhi tiến lên kéo tay Thiên Tình “Ta sẽ cẩn thận!”
Tắm rửa xong, Thiên Tình nắm trên giường, nghĩ tới thân ảnh cô độc của Sở Nghi Hiên khi rời đi, nàng nhắm mắt lại. Không cần nghĩ nữa, nàng cật lực che giấu bộ dáng đau khổ, không để cho Tần Nhiễm Nhi nhìn thấy
“Tỷ tỷ, tỷ không sao chứ?”
Thiên Tình lắc đầu “Ta không sao, đi ngủ sớm đi, sáng mai còn phải lên đường!”
Tần Nhiễm Nhi rõ ràng mệt muốn chết nhưng lại không ngủ được. Một mực mở to mắt trong bóng đêm cho đến rất lâu sau mới chìm vào giấc ngủ
Bảy ngày sau. Rốt cục đến kinh thành Tây Giao, vừa mới lên núi thì đã có người lấp ló, Lạc Đình Nam ngẩn ra “Cẩn thận, có người!”
Tần Nhiễm Nhi co người 1 chút trong lòng hắn, 3 người nhanh chóng chạy như điên tới sườn núi
Đột nhiên trên đường xuất hiện 4,5 người cản đường bọn họ
“Lạc thiếu gia, đã lâu không gặp!” 1 tiếng nói như ác mộng âm trầm vang lên, 1 hắc y nhân mang theo 4,5 sát thủ, thân ảnh lạnh lẽo nhìn về phía Lạc Đình Nam
“Là ngươi? Lạc Đình Nam ngồi thằng người, trào phúng mở miệng, vẻ mặt cao ngạo “Ngươi là Vệ thống lĩnh?”
Người này đúng là thuộc hạ cũ của Âu Dương Thanh Minh
“Đùng vậy Lạc thiếu gia, phụng mệnh hoàng thượng truy nã ngươi!” Vệ thống lĩnh lạnh lùng nói.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT