Edit: Du Phong Lãnh Huyết

Beta: Tiểu Hồ Điệp

Sở Nghi Hiên kéo nàng lại, ôm lấy eo nàng, tựa đầu vào trên đùi nàng “Được rồi! để cho ta dựa chút đi, Thảo nhi, nàng biến thành bà thím thật là nhanh” [ý nói chị này hay càm ràm ==]

Thiên Tình bất lực, đành không nói gì, trong lòng lại rất muốn biết lai lịch của nữ tử kia rốt cuộc ra sao, thật là 1 nữ tử hào sảng! điên điên làm cho người ta bất lực

Đến trấn trên, Tần Nhiễm Nhi cuối cùng cũng tỉnh lại, sau khi được thả xuống, nàng nhíu mi, run run thân mình, kinh ngạc hỏi “Chẳng lẽ đây là công phu điểm huyệt trong truyền thuyết?”

Lúc này đây nàng ngoan ngoãn, không dám lớn tiếng nói chuyện nữa. Lúc này mới phát hiện, khách điếm đã lên đèn, đội hộ vệ mỗi người đều chắp kiếm, thoạt nhìn vô cùng uy nghiêm

Tần Nhiễm Nhi ngước mắt nhìn lại, chỉ thấy từ trong đám người bước ra 1 nam tử ước chừng hơn 20 tuổi, 1 thân cẩm y hoa phục, ngọc quan thúc phát [búi tóc bằng ngọc quan – đồ vấn tóc của nam tử ngày xưa], vừa nhìn đã biết không phải công tử của 1 gia đình bình thường. Khuôn mặt tuấn mỹ, dáng người thon dài, cử chỉ thoát ra khí chất quý tộc khó gặp

Khi nam tử kia xuống khỏi xe ngựa, hắn đỡ 1 nữ tử xuống, động tác rất ôn nhu. Tần Nhiễm Nhi nhíu mi, chẳng lẽ nam tử cổ dài nào cũng ôn nhu sao? Không phải đều là đại nam tử thô lỗ sao? Thật là đáng ngạc nhiên. Bất quá nhìn hai người bọn họ cũng thật xứng đôi, nữ tử nhu nhuận, nam tử tuấn mỹ suất khí

” Công tử, chúng ta mau đi vào thôi” Thiên Tình lo hắn sẽ lại bị nhiễm phong hàn, cơ thể mới vừa hạ sốt vốn không thể lại ra ngoài gió

“Được!” Sở Nghi Hiên nhìn Thiên Tình cười, nắm tay nàng đi vào trong. Vừa quay người đi, liền cảm thấy có 1 ánh mắt dừng ở trên người mình, tầm mắt chuyển về phía sau, trong mắt lộ ra tia sáng quỷ quyệt

“Tiểu sư phụ, không được để tạp nhân [người lai lịch không rõ ràng] quấy rầy chúng ta nghỉ ngơi!”

“Vâng!” Tiểu sư phụ lập tức hiểu lời, nói với cô gái kia “Cô nương, cô có thể rời đi rồi! đã đến thị trấn!”

“Bảo ta 1 mình rời đi sao?” Tần Nhiễm Nhi hỏi

Tiểu sư phụ cũng không nói nữa mà đi vào trong. Tần Nhiễm Nhi ngẩn ra, nghĩ thầm, nghĩ rằng chính mình thân bất do kỷ như thế nào lại rơi vào chốn cổ đại này? Vì sao cả hai lần nàng đều không thoát khỏi cái vận mệnh của đạo tặc? Mặc kệ, trước hết cứ xuống tay với nữ tử nhu nhược kia đi, vừa nãy nhìn thấy trên người nàng ta có 1 khối ngọc bội. Nghĩ vậy, nàng chạy nhanh lên trên, lúc Thiên Tình còn chưa vào phòng, trộm đi ngọc bội trên người nàng

” Chậm đã!” Sở Nghi Hiên ngay lúc nàng chuẩn bị chạm vào ngọc bội, bắt lấy cổ tay nàng “ Nguyên lai là nữ phi tặc?”

Tần Nhiễm Nhi bị bắt, rốt cục cũng hiểu được cái gì gọi là bắt gian tại trận. Nàng kinh ngạc mở to miệng nhỏ, nhìn Sở Nghi Hiên “Ngươi như thế nào phát hiện?”

Nàng ra tay rất bí ẩn, như thế nào có thể? Sư phụ nói đôi tay nhỏ bé của nàng rất thích hợp đi trộm cắp, như thế nào lại bị nam nhân này phát hiện?

Thiên Tình quay đầu nhìn Tần Nhiễm Nhi, Sở Nghi Hiên nắm lấy cổ tay nàng, dùng chút lực, Tần Nhiễm Nhi lập tức kêu lên “Đau quá!”

Khuôn mặt tuấn lãnh của Sở Nghi Hiên trầm xuống, đem nàng đẩy xuống đất “Biết đau mà còn giở trò tiểu nhân?”

Tất cả mọi người khó hiểu nhìn Sở Nghi Hiên, cũng xấu hổ vì chính mình sơ sẩy, Nghiêm Dịch tiến liên quan tâm hỏi Thiên Tình “Cô nương, ngươi không sao chứ?”

Thiên Tình lắc đầu,” Không sao”

Tần Nhiễm Nhi cũng không khóc lóc, chỉ đứng lên, đem ngọc bội trả lại cho Thiên Tình “Thực xin lỗi, đây là của ngươi! Ta quả thật vốn định trộm ngọc bội của ngươi!”

Thấy nàng chân thành như thế, Thiên Tình ngẩn ra, cũng không nhận lấy “Cô nương, nếu ngươi thích, ta tặng cho ngươi!”

Dù sao ngọc bội kia cũng là do Âu Dương Thanh Minh đưa cho nàng, sự cho tới bây giờ đã tàn. Vốn không phải đồ của nàng, có giữ lại cũng chỉ càng thêm thương tâm

Tần Nhiễm Nhi bị sự hào phóng của Thiên Tình làm cho hoảng sợ, trong lòng cảm thấy áy náy, nhỏ giọng nói “Thực xin lỗi! ta cũng không muốn làm đạo tặc, ta không có tiền ở trọ, cũng không có tiền ăn cơm, ta cái gì cũng không có, cho nên mới……”

Thiên Tình nhìn bộ dáng của nàng lúc này hoàn toàn giống 1 tiểu cô nương làm chuyện sai, thật đáng thương, xem ra tuổi nàng cũng không lớn hơn mình là bao, thoạt nhìn khoảng 16, 17 tuổi, phá hoại tiền đồ 1 người nhỏ tuổi như thế , không bằng để cho nàng đi theo bên cạnh mình, nghĩ cũng có người làm bạn đi! Nghĩ đến đây, nàng nâng mắt nhìn Sở Nghi Hiên “Công tử, để cho nàng đi theo bên cạnh ta, được không?”

Sở Nghi Hiên ngẩn ra “Thảo nhi, cô ta là phi tặc, đầu óc còn có vấn đề, nàng…?”

Thiên Tình lắc đầu.” Ta để nàng ấy lại bên cạnh, biết đâu còn có ích, dù sao ta cũng không có bạn, để cho nàng đi theo ta đi, công tử?”

” Thảo nhi, chúng ta không biết rõ cô ta, cứ thế mà giữ lại sao?” Sở Nghi Hiên không khỏi kháng nghị

Thiên Tình cười, nắm lấy tay Sở Nghi Hiên “Công tử, ta thấy bộ dáng của nàng lúc này thật đáng thương! Nhiễm Nhi, có phải không, đến đây, ngươi nói vài lời với công tử, kêu hắn thu nhận ngươi, tránh cho ngươi không có chỗ để đi!”

Tần Nhiễm Nhi sửng sốt, nghĩ thầm, mình vẫn nên có chút thành thật đi, thân bất do kỷ, cũng không có tiền ăn cơm, không bằng đi theo tiểu nữ nhân lương thiện này đi!

” Công tử, ngươi đại phát từ bi, Nhiễm Nhi thật sự không chỗ để đi, không cha không mẹ, thực đáng thương a!” Nói xong còn thật sự rơi nước mắt, nàng quả thật không cha không mẹ, thật đáng thương a!

Sở Nghi Hiên chau mi, chuyển mắt nhìn nàng, không nóng không lạnh mở miệng “Đi theo thì cũng có thể, nhưng ngươi phải thành thật nghe theo lời của Thảo nhi, nếu ngươi có chút hành động không minh bạch, cẩn thận cái đầu của mình, còn nữa…” Nói xong, tiến đến gần trước mặt Tần Nhiễm Nhi, lại nói “Không được tiếp tục giở trò trộm cắp, bằng không….. đến lúc đó, đừng trách ta không nhắc nhở ngươi!”

Hắn nói 1 hơi, Tần Nhiễm Nhi nghe thấy mà cả kinh trong lòng, nam tử này thật là khủng khiếp, không trộm cắp thì sau này nàng lấy gì ăn? Nàng cái gì cũng không biết làm a! Hơi hơi liếc mắt về phía Thiên Tình, sắc mặt cực kỳ khó xử, nhưng vẫn ngoan ngoãn chu cái miệng nhỏ nhắn nhìn Thiên Tình kêu lên.” Tỷ tỷ, đi theo ngươi thì có cơm ăn hay không?”

Thiên Tình ngẩn ra, lập tức cười lên.” Đương nhiên! Còn có quần áo mặc, đúng hay không công tử?”

“Vậy thật tốt quá! Có cơm ăn có quần áo mặc ta sẽ không trộm đồ nữa!” Tần Nhiễm Nhi lập tức nở 1 nụ cười sáng lạn, lại cười nói với Sở Nghi Hiên và Thiên Tình.” Yên tâm đi! Chỉ cần có ăn có uống, ta tuyệt đối sẽ không ăn trộm!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play