Đau lòng, hắn không hề được báo đáp chút gì nhưng vẫn đối tốt với nàng như thế “Công tử!”
Nước mắt ồ ạt tuôn ra
Tâm mơ hồ nhói đau, nước mắt của nàng chưa từng chảy nhiều như thế, cho dù đau, cũng vô thanh vô tức đau đớn trong lòng, phải đau đến cực điểm, nước mắt mới có thể tự động từ hốc mắt chảy ra
Chỉ là, ở trước mặt Sở Nghi Hiên, nàng cứ từng chút từng chút một mà rơi lệ. nhưng mỗi 1 lần rơi lệ cũng đều bởi vì sự tàn nhẫn của Âu Dương Thanh Minh, hết thảy đều không liên quan đến Sở Nghi Hiên. Lúc này đây, quả thật bởi vì cảm động, bởi vì lời thổ lộ của hắn, nước mắt của nàng nức nở tuôn rơi
Có lẽ, mỗi khi nàng rơi lệ đều dựa vào vai hắn
Đầu ngón tay tiếp xúc, tiếp được 1 giọt nước mắt
Ấm áp, trong trẻo nhưng lạnh lùng……
Đó là nàng vì mình mà rơi nước mắt, vạn phần không muốn nhìn thấy nước mắt của nàng nhưng lại thập phần lưu luyến tư vị kia. Trong nháy mắt đó, Sở Nghi Hiên cười. Nụ cười trên gương mặt tuyệt mĩ kia sáng lạn như ánh mặt trời, huy hoàng như ánh trăng, tinh khiết như ánh ngọc, khiến có vạn vật trên thế gian đều mất đi hào quang vốn có
” Công tử!” Nàng chỉ có thể thì thào nói nhỏ.” Ta không yêu ngươi!”
Nàng vẫn nói ra. Nụ cười trên mặt hắn nhất thời trở nên cứng ngắc, nhưng rất nhanh, hắn lại nở nụ cười rộng hơn nữa “Không sao! Ta đã sớm biết! Thảo nhi, ta sẽ không miễn cưỡng nàng, ta chỉ hi vọng nàng có thể cho ta cơ hội để yêu nàng!”
” Công tử! Không có báo đáp, ngươi cũng yêu sao?” Nàng tàn nhẫn nói, sau kho nói xong, nàng bất lực lấy tay túm quần áo trước ngực, cả người căng lên. Nàng rất sợ hãi. Sợ mình sẽ yêu thương hắn. Hắn tốt với mình như vậy, 1 nam nhân như vậy, như thế nào có thể không yêu?
” Đúng vậy! Ta yêu! Không cầu hồi báo!” Sở Nghi Hiên kiên quyết nói.
Hắn như vậy làm cho Thiên Tình nhớ tới tình cảm của mình dành cho Âu Dương Thanh Minh. Chỉ là, chỉ là vẫn không có hồi báo, vẫn xuất hiện thương tổn, con người thay đổi, lựa chọn dần dần quên đi. Giống như mình bây giờ, điều nghĩ đến nhiều nhất là làm thế nào để quên lãng
” Công tử! Có lẽ đó chỉ là cảm giác nhất thời của ngươi mà thôi, có lẽ người ngươi thật sự yêu thương là 1 người khác nhưng ngươi lại không nhận ra. Có lẽ, có lẽ sau này sẽ xuất hiện 1 nữ tử rất tốt, ngươi sẽ yêu thích nàng, đến lúc đó ngươi sẽ phát hiện, Thảo nhi ngươi quen biết chỉ là 1 nữ tử tầm thương, ngươi sẽ phát hiện ta không phải là 1 nữ tử tốt! Đến lúc đó, ngươi sẽ hiểu được trái tim của mình!”
” Thảo nhi! Ngươi là sợ ta sẽ thay lòng có phải không?” Sở Nghi Hiên nhẹ giọng hỏi.
Thiên Tình dừng lại, nàng đang nói cái gì? Nàng tựa hồ nghĩ đến sự phản bội của Âu Dương Thanh Minh
” Thảo nhi, ta không phải là hắn, ta sẽ không thay lòng ! Phải như thế nào nàng mới tin tưởng đây?” Hắn thấp giọng hỏi, điều chỉnh trái tim đang đập liên hồi của mình
” Ta không biết……” Nàng cúi thập đầu, nàng đã rất mệt mỏi, trong lòng có 1 tảng đá lớn, không chuyển, lăn cũng không đi, đè nặng làm nàng khó thở. Trái tim tiều tụy của nàng đã mất đi khả năng chấp nhận 1 người khác, không có cách nào chấp nhận…
Sở Nghi Hiên không nói gì, chỉ tiến lên cầm lấy tay nàng, đi đến 1 bên rừng, tránh đi thị vệ và tiểu sư phụ, cầm lấy 1 thanh chủy thủ, hướng tới trước ngực mình “Thảo nhi! Nàng không thương ta, vẫn không tin trên đời này còn có ta yêu nàng? Ta phải chứng minh, ta thật sự yêu nàng!”
Nói xong, hắn đem chủy thủ cắm vào trong ngực mình
“Ngươi đang làm gì? Công tử, ngươi điên rồi sao?” Thiên Tình bị dọa ngây người, há to miệng nhìn hắn. Nàng chạy lên, ôm lấy hắn, toàn thân kịch liệt run rẩy “Công tử, ngươi muốn ta làm sao bây giờ? Bảo ta làm sao bây giờ?”
Sở Nghi Hiên cầm lấy hai vai Thiên Tình, khiến bọn họ đối mặt nhau, sau đó hắn rút chủy thủ, máu tươi phun ra, hàm chứa ý cười, nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng, đem tay nàng đặt lên trước ngực mình, ôn nhu nói “1 đao này đâm vào trong ngực, đều đời này tat hay lòng, ta sẽ chết không có đất chôn!”
Lập tức, Thiên Tình càng thêm khiếp sợ. Giống như có cái gì đó chặn ở cổ họng, phun ra không được, nuốt vào không xong, càng cảm thấy hai mắt đau đớn, nàng biết mình muốn khóc, liều mạng cắn môi, lệ đảo quanh hốc mắt “Ngươi thật ngốc! Ngươi thật ngốc!”
Nàng lấy tay che miệng vết thương đang đổ máu của hắn, máu tươi nhiễm đỏ tay nàng, dòng máu ấm nóng từ trong ngực chảy ra, làm cho lòng nàng rối rắm theo
Trước ngực hắn máu tươi đầm đìa, hắn lại đang cười “Thảo nhi! Nàng có tin không?”
“Vì sao, vì sao lại ngốc như vậy…” Tay nàng run rẩy phủ lên mặt hắn, khóe miệng tái nhợt, nước mắt chảy cả vào miệng, mặn mặn, chát chát, còn có chút vị ngọt
“Đời này ta chỉ yêu nàng!” Hắn thâm tình nhìn nàng. Chỉ trong phút chốc nhưng nàng cảm thấy thật dài, miệng hắn thế nhưng còn nở nụ cười tươi “Ta đời này chỉ có nàng, chỉ cần nàng!”
Nàng bị lời nói của hắn làm chấn động, tâm tình thống khổ như bị lôi ra trước ánh sáng. Chỉ là, nàng nên làm sao bây giờ? Cùng hắn trở về sao? Trong nháy mắt, 1 loại cảm giác sợ hãi chưa từng có ập đến trong lòng, trong đáy lòng có 1 giọng nói 1 mực cảnh cáo nàng “Đứa ngốc, đứa ngốc, ngươi quên rồi sao, yêu sâu đậm đến mức nào cũng sẽ thay lòng, thâm tình rồi cũng sẽ phai nhạt, đừng ngốc nữa!”
“Ta nói đủ rồi, ngươi có nghe không?” Nàng nghẹn ngào không thôi, gắt gao cầm lấy tay áo hắn, trong lòng có 1 loại cảm giác nói không nên lời, tựa như đau lòng “Ngươi… ngươi vì cái gì phải tra tấn chính mình như vậy? Ngươi là đang tự tổn thương mình! Ta không xứng đáng, ta không xứng đáng! Ta là thê tử của người khác, ta không phải là 1 ngươi trinh khiết, ta sẽ mang lại phiền toái cho ngươi, vì sao ngươi vẫn cứ yêu ta? Vì sao?”
Vẻ mặt hắn vẫn vô cùng bình tĩnh, hờ hững, băng sương tuyết trắng phản phất thổi lên gương mặt hoàn mỹ vô khuyết của hắn, nhìn không ra chút cảm tình, duy có nơi sâu thẳm trong đáy mắt lãnh ngưng là ngọn lửa đang thiêu đốt, tha thiết, mãnh liệt, gắt gao khóa trụ nàng “Thảo nhi! Cho ta 1 cơ hội yêu nàng! Không thử, nàng sẽ tiếc nuối đó!”
” Công tử?” Thiên Tình bi ai, nhưng lại không phát ra chút âm thanh, nhiệt lệ làm mơ hồ tầm mắt. Nàng không khống chế được cảm xúc của mình, chạy lên ôm lấy eo hắn, nghẹn ngào nói nhỏ “Công tử! ta tin! Ta tin! Chúng ta nhanh đi băng bó, nhanh đi bôi thuốc! Không cần hành hạ chính mình như vậy! Không cần! Thảo nhi nên đối với ngươi thế nào bây giờ? Ô ô……”