Thiên Tình không thể mở mắt bởi vì nàng không biết nên nói gì

Sở Nghi Hiên phủ tay lên hai má nàng, quyến luyến vuốt ve trong chốc lát, nhìn Thiên Tình rõ ràng còn tỉnh nhưng không có ý nói chuyện với hắn, cảm xúc không rõ quấn quanh trong lòng, thở 1 hơi thật dài “Thảo nhi, vì sao không thể quên hắn mà đến với ta? Ai! Nàng tự mình bảo trọng nhé. Ta đi đây!”

Nói xong, thân ảnh màu đen nhanh chóng biến mất trong bóng đêm

Bốn phía lại trở nên im lặng, hết thảy đã xong, Thiên Tình vô thanh mím môi, 1 giọt nước mắt lướt qua hốc mắt, không chút tiếng động rơi xuống. Cũng không rõ vì ai mà rơi lệ

Thân thể Thiên Tình run rẩy, sau đó ngây ngẩn nhìn ra ngoài cửa sổ, mọi cảm xúc đều hiện lên trên khuôn mặt nhỏ nhắn: u buồn, mê mang, khó chịu, bi thương, miệng thì thào tự nói “Quên đi hắn? quá khó khăn…. Thật sự quá khó khăn… chết tâm là 1 chuyện nhưng quên lãng lại là 1 chuyện khác!”

Không phải không muốn quên, nhưng những chuyện đã trải qua làm cho nàng không thể quên hắn. Là nàng quá khờ dại, kỳ vọng vào tình yêu nhiều năm, đặc biệt là sau khi nếm trải cảm giác ngọt nào, vẫn nghĩ rằng Âu Dương Thanh Minh sẽ không rời xa nàng, vẫn nghĩ rằng hắn vĩnh viễn sẽ yêu thương nàng như hắn đã từng nói, nhưng không có, hắn thương tổn nàng thật sâu, gây ra cho nàng vết thương khó có thể lành

Đến tột cùng, cần bao lâu để quên 1 người?

Thâm tình của Sở Nghi Hiên, nàng không thể báo đáp, cả đời này, nàng sẽ không yêu bất cứ ai nữa! 1 đêm dài đến tận hừng đông, cử động thân mình đau nhức, Thiên Tình nhìn về phía phòng khách trống rỗng, đêm qua tựa hồ như 1 giấc mộng

“Mạc cô nương, tỉnh rồi sao?” Từ cửa truyền đến tiếp gõ, cùng với đó là thanh âm của Nghiêm Dịch

Ổn định tâm tư, Thiên Tình đáp lời “ Hảo! Ta lập tức đi ra ngoài.”

Ăn điểm tâm đơn giản, lại 1 lần nữa lên xe ngựa, Thiên Tình theo bản năng nhìn 4 phía, trong đám người huyên náo đều là những khuôn mặt xa lạ. Nàng không biết mình đang tìm kiếm ai? Thiên hạ to lớn, nàng lại không có lấy 1 thân nhân! Từ nay về sau càng thêm cô độc! Không khỏi có chút thương cảm, có chút bi thương.

” Mạc cô nương, làm sao vậy?” Nhìn Thiên Tình giống như đang tìm người, Nghiêm Dịch khó hiểu hỏi

” Không có gì, chúng ta đi đi.” Cười nhạt, lắc đầu, Thiên Tình lúc này mới lên xe ngựa, Sở công tử, cảm ơn tấm thâm tình của ngươi dành cho Thiên Tình, thật xin lỗi! Trong lòng nàng thầm nói

Xe ngựa khởi hành, lại nửa ngày trôi qua, trong xe ngựa, Thiên Tình 1 đêm không ngủ, giờ phút này đã nhắm mắt, Nghiêm Dịch cũng ở trên xe, hai người không nói chuyện, nhưng Nghiêm Dịch cũng đoán biết Thiên Tình đã 1 đêm không ngủ

Bỗng nhiên có tiếng thắng ngựa dồn dập, xe ngựa bỗng nhiên ngừng lại, va chạm, đầu Thiên Tình đập mạnh vào vách gỗ trên xe

“Cô không sao chứ?” Nghiêm Dịch hỏi, đỡ nàng đứng lên

Thiên Tình lắc đầu.

” Người nào, ngay cả xe ngựa triều đình mà cũng dám ngăn lại!” Thị vệ ngạo nghễ bước xuống đường cất giọng nói, trên mặt 1 mảnh túc sát

“Quản ngươi là cái gì triểu đình, đại gia chúng ta hôm nay chính là muốn đánh kiếp [cướp] ngươi, thế nào?” Nam nhân cầm đầu lên tiếng cười to, vung vẩy đại đao trong tay, tầm mắt có chút đăm chiêu nhìn vào xe ngựa “Đem vũ khí và tiểu nương tử trong xe ngựa để lại cho đại gia, hôm nay bổn đại gia cho các ngươi an toàn, nếu không, hôm nay diêm vương phải nhận mấy oan hồn chết oan rồi!”

” Khẩu khí thật không nhỏ, giữa thanh thiên bạch nhật mà dám cả gan cướp bóc, các ngươi không muốn sống nữa?” Thị vệ dẫn đầu vung tay lên, trong thoáng chốc, hộ vệ 4 phía đi theo lập tức rút kiếm

Nghe tiếng động ngoài xe ngựa, Thiên Tình thở dài 1 hơi

” Ta đi ra ngoài nhìn xem!” Nghiêm Dịch nhìn Thiên Tình, nói “Hình như là sơn tặc!”

“Chờ đã, ta nhớ trên người ngươi có thương tích!” Thiên Tình lắc đầu “Quên đi, thân thủ của những người bên Sở công tử đều không tồi, ngươi ở lại trên xe đi!”

Nghiêm Dịch gật đầu, nhưng vẫn xốc màn cửa, quan sát động tĩnh bên ngoài

Nhìn đám sơn tặc nãy giờ vẫn chưa tấn công, thị vệ dẫn đầu thần sắc lướt qua 1 tia sắc bén “Các ngươi lui ra.”

Vừa mới dứt lời liền nhảy xuống khỏi lưng khỏi, đưa tay nhận lấy thanh trường kiếm, vung lên chiêu thức sắc bén

“Ngươi là tên đầu tiên đơn thân độc mã!” Phóng tứ cười to, bọn sơn tặc đắc ý huýt gió thật to, tựa hồ căn bản không e ngại thế lực triều định

Thị vệ dẫn đầu vừa định tiến lên chém giết, đột nhiên từ trong bụi cỏ xuất hiện 1 người đánh nhau với đám sơn tặc, Thiên Tình mở to mắt, nhìn thấy người đến là tiểu sư phụ, vén rèm xe ngựa lên, tầm mắt dừng ở vòng đánh quanh lẩn quẩn, tuy là người nhưng kiếm vũ của tiểu su phụ phi thường sắc bến, chiêu thức sắc bén vây công ở 4 phía làm cho đám sơn tặc căn bản không thể lại gần!

Chỉ nghe thấy 1 tiếng “keng” vang lên, trường kiếm của tiểu sư phụ xẹt qua, trực tiếp đánh gãy thanh đại đao trong tay sơn tặc, binh khí đột nhiên bị chém gãy, sơn tặc hơi hơi sửng sốt, trong nháy mắt thất thần, kiếm trong tay tiểu sư phụ nhanh chóng chém xuống cánh tay đang cầm đoạn đao

A! Một tiếng kêu thảm thiết thống khổ lập tức vang lên, ôm lấy cổ tay bị chặt đứt, sơn tặc thống khổ đến trắng bệch cả mặt, máu tươi từ miệng vết thương phun ra

Đột nhiên bị máu tươi bắn dính lên cánh tay, Thiên Tình sửng sốt kinh hô, sắc mặt trắng bệch nhìn về phía tiểu sư phụ đang đánh nhau trong vòng vây

Nghe thấy tiếng kinh hô của Thiên Tình, tiểu sư phụ cả kinh, rất nhanh thu hồi chiêu thức, thân ảnh bay về bên người Thiên Tình “Làm cô nương kinh hãi rồi.”

” Tiểu sư phụ, xin ngươi thả bọn họ đi!” Nhìn thấy máu tươi trên cánh tay, Thiên Tình yếu ớt mở miệng, ánh mắt nhìn tiểu sư phụ có nhu nhược cầu xin

“Bọn tặc nhân này dám cả gan cướp bóc xe của triều định, thật to gan!” Tiểu sư phụ hừ lạnh 1 tiếng, tầm mắt dừng ở trên người Nghiêm Dịch “Hắn là ai?”

Thiên Tình nhìn Nghiêm Dịch, thấp giọng nói “Hắn là người thân của ta, đang bị thương, hi vọng tiểu sư phụ có thể cho hắn đồng hành cùng với ta!”

Đám sơn tặc thoáng qua đã biết mình không phải là đối thủ của tiểu sư phụ, lập tức lắc mình 1 cái, khi đi cũng như khi đến, nhanh chóng biến mất trong núi rừng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play