Editor: Tiểu Nguyệt Nguyệt

“ Vâng” Tề Phi tiếp nhận Liên Nhi từ trong tay Âu Dương Thanh Minh, dẫn theo Liên Nhi chuẩn bị rời đi.

Thiên Tình đột nhiên bừng tỉnh, cầm chặt lấy vật áo của Tề Phi, giọng khàn khàn dùng toàn lực mà rống to: “ Không cần giết Liên Nhi, không cần….”

Thân thể Tề Phi cứng đờ, dừng lại, nhìn thấy Thiên Tình bi phẫn như vậy, trong lòng cũng có chút không đàng lòng, chính là mệnh lệnh của Vương gia, hắn cũng không thể cãi lại.

“ Tề Phi….” Âu Dương Thanh Minh thấp giọng, thong thả nói. “ Ngươi phải nghe lệnh ta, nhớ kỹ chức trách của ngươi”

Tề Phi quay đầu lại nhìn Thiên Tình đang khóc lóc, trong mắt ánh sáng chợt lóe, vẫn là kéo Liên Nhi ra ngoài.

“ Công chúa, mau quay về hoàng cung, quay về hoàng cung….” Liên Nhi vẫn là bị Tề Phi mang đi! “ Khôn cần ở lại nơi này, không cần a…”

Thiên Tình tuyệt vọng ngồi xuống đất, nhớ tới những tủi nhục của mấy ngày nay, rốt cục nhịn không được mà khóc rống lên. “ Âu Dương Thanh Minh… Rốt cục ta đã nợ ngươi cái gì, ngươi lại đối ta như thế?”

“ Âu Dương Thanh Minh cười lạnh một tiếng, chậm rãi đi tới, cúi người xuống nắm chặt cằm của nàng. Một đôi mắt ma mỵ nhìn chằm chằm đôi mắt đang rưng rưng khóc của nàng: “ Ngươi giết thê tử của ta, giết con ta! Ngươi có từng nghĩ tới nỗi đau của ta?”

Thiên Tình giật mình bàng hoàng, trong lòng có biết bao tư vị. Nghĩ đến khi mình cầu Hoàng huynh đáp ứng ban hôn, khi đó cũng biết Âu Dương Thanh Minh đã có chính thê, nàng không để ý thân phận mà chấp nhận làm thiếp của hắn, nhưng Hoàng huynh của nàng sao có thể để nàng chịu tủi nhục mà đến Vương phủ làm thiếp! Nguyên lai Hoàng huynh ở sau lưng ta đã muốn sắp đặt hết thảy, như vậy hoàng huynh giết người cũng khác gì nàng giết! Vì sao lại như vậy?

“ Âu Dương Thanh Minh, giết ta đi, thả Liên Nhi ra! Nàng vô tội!” Chuyện đã như vậy, rốt cục nàng đã biết tại sao hắn lại đối nàng như vậy. Nàng không có gì để nói cả, cái đau mất đi người thân, nàng biết!

“ Giết ngươi?” Âu Dương Thanh Minh hừ lạnh, khóe miệng tràn ngập bi thương. Đột nhiên, hắn ngửa mặt lên trời cười to, nụ cười kia hàm chứa sự hỗn loạn lẫn bi thống. “ Giết ngươi rất dễ dàng, nhưng ta sẽ không cho ngươi chết, nếu ngươi chết, ngươi làm sao có thể biết được tư vị thống khổ cùng dày vò? Ta cũng muốn cho ngươi thử cái cảm giác thống khổ khi mất đi người thân, phải chính mắt nhìn thấy ngươi đau lòng!”

Thiên Tình vừa cảm thấy buồn lòng lại vừa buồn cười, cư nhiên là như thế! Từ ngày nàng bước chân vào Vương phủ Âu Dương Thanh Minh đã xem nàng như kẻ thù, đối nàng vô cùng tàn nhẫn, ở thư phòng vũ nhục nàng, ở tân phòng dày vò nàng, hắn đối với nàng nhất định thống hận cùng cực. Hắn lăng nhục cùng vũ nhục thương tổn nàng, đều bởi vì hắn nghĩ nàng là hung thủ giết chết thê tử cùng con của hắn…

Hoàng huynh a! Người làm vậy là muốn giúp Thiên Tình ngược lại hại Thiên Tình rồi a!

Hoàng huynh là nghĩ muốn đem đến cho nàng một cái hạnh phúc toàn vẹn, chính là lại cho nàng bắt đầu một cái ác mộng. Số mệnh của nàng chính là một hồi ác mộng.

Hết thảy chuyện mà Âu Dương Thanh Minh đã làm đều có căn nguyên, như vậy hiện tại chính mình xứng đáng nhận hết thảy đi. Trong lòng của nàng càng thêm thống khổ, nhưng Liên Nhi, Thiên Tình nghĩ đến Liên Nhi đột nhiên thấp giọng cầu xin. “ Âu Dương Thanh Minh, ngươi nếu đối thê tử của ngươi tình thâm như vậy, hiển nhiên cũng là một người trọng tình nghĩa, cầu ngươi thả Liên Nhi ra, ta sẽ nhận hết thảy trừng phạt cùng tra tấn của ngươi, chỉ cần ngươi vui vẻ, ngươi muốn vũ nhục ta như thế nào cũng được, chỉ cầu ngươi tha cho Liên Nhi một mạng!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play