Trong lòng Sở Nghi Hiên hiểu được, Triệu thừa tướng đến đây tất yếu là vì chuyện của Triệu Lan Nhi, việc nàng tự vẫn có trách nhiệm của hắn, trong lòng hắn có chút hổ thẹn. 1 sinh mệnh như vậy thoắt cái đã không còn, quả thật có chút đáng tiếc
Hành chí Côn Lôn điện, Triệu thừa tướng đang chờ ở nơi đó, thần sắc đờ đẫn. Nhìn thấy Sở Nghi Hiên đi tới, nhất thời ngẩn ra, lập tức vội vàng khom người hành lễ “Hoàng Thượng thánh an!”
Trong lúc nhất thời có chút trầm mặc, Triệu Thừa tướng cúi đầu, nhìn không ra cảm xúc
Sở Nghi Hiên thản nhiên nói: “Chuyện của Lan Nhi, trẫm cảm thấy rất thương tiếc, tuy nhiên đó là do nàng tự mình lựa chọn, nhưng trẫm quả thật có trách nhiệm chiếu cố nàng! Mong Triệu thừa tướng đừng quá đau lòng”
” Hoàng Thượng!” Triệu Thừa tướng lập tức quỳ xuống “Thần không dạy dỗ nữ nhi chu đáo, để cho Lan Nhi gây ra đại họa, xin Hoàng Thượng minh xét, thần tội đáng muôn chết, bây giờ Lan Nhi đã qua đời, thỉnh Hoàng Thượng bảo trọng long thể, lấy quốc sự làm trọng!”
Trong lòng Sở Nghi Hiên đương nhiên hiểu được mục đích lần này đến đây của hắn, tuyệt không đơn giản chỉ đến an ủi mình, tất nhiên còn có sự tình khác “Trẫm sẽ hậu táng Lan Nhi, ang táng trong Vu Hiếu lăng, phong hiếu từ hoàng hậu, trăm năm sau trẫm cũng sẽ được vu táng ở đó! Ái khanh có vừa lòng?”
” Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!” Triệu Thừa tướng lại hành lễ.
” Triệu khanh gia, không cần đa lễ, ngươi cũng nên bảo trọng thân thể mới phải!” Sở Nghi Hiên thản nhiên nói “Những lời nói dư thừa, trẫm sẽ không nói!”
” Hoàng Thượng……”
” Khanh gia có việc gì cứ nói!” Sở Nghi Hiên chính là đang chờ những lời này của hắn
“Lan Nhi đã qua đờ, Hoàng Thượng nhớ thương như thế, trong lòng thần áy náy, tiểu nữ U Nhi năm nay 16, đúng tuổi khai hoa nở nhụy, thần quyết định đem nàng tiến cung, thay Lan Nhi chăm sóc Hoàng thượng!”
“……” Sở nghi hiên ngẩn ra. Nguyên lai là có chủ ý này, nếu không đáp ứng thì sẽ thế nào, bức ép sao? Nếu đáp ứng, trong lòng lại không cam tâm
Thấy hắn không nói, Triệu thừa tướng tiếp tục “Thần nghe nói Hoàng Thượng bảo 3 sư phụ ở đại Sở bắt cóc 1 nữ tử từ doanh trướng của Âu Dương Thanh Minh, nàng kia là vương phi của Âu Dương Thanh Minh. Thần thỉnh Hoàng Thượng mau thả nữ nử kia về đi!”
“……”
” Đại sở vốn là nghĩ muốn khai chiến với Nguyệt quốc, nếu không phải do Tiếu Vân Thiên tạ thế, chỉ sợ hiện tại dân chúng đã lâm vào cảm nước sôi lửa nóng, từ xưa hiền minh quân vương không thể trầm mê tửu sắc, thỉnh Hoàng Thượng lấy đại cục làm trọng!”
” Ách!” Sở Nghi Hiên nhíu mi, mâu quang khẽ biến, lạnh giọng nói “Triệu khanh gia, ngươi ý muốn nói trẫm là hôn quân, đúng không?”
” Thần không dám!” Triệu Thừa tướng lắp bắp nói
Sở Nghi Hiên đè nén cảm xúc trong lòng, hít 1 hơi sâu, bình tĩnh nói “Triệu khanh gia đến đây biểu đạt ý từ này, nếu lo lắng trẫm trầm mê tửu sắc, vậy thì giữ U Nhi ở lại phủ đi, trẫm hôm nay nói cho ngươi biết, chuyện hậu cung, trẫm đều có định đoạt, lui xuống!”
” Hoàng Thượng!” Triệu Thừa tướng không có ý rời đi, tiếp tục nói “Thần cũng là vì dân chúng Nguyệt quốc, thỉnh Hoàng Thượng đừng vì 1 nữ tử mà hủy đi mấy trăm năm cơ nghiệp của Nguyệt quốc, nếu Hoàng Thượng không muốn trả nàng ta trở vì thì thần cũng bất lực, nhưng thần hi vọng Hoàng Thượng sẽ là 1 minh quân! Nếu Hoàng Thượng thích nữ tử, kỳ tuyển tú sắp tới, Hoàng Thượng có thể tuyển nhiều nữ tử xinh đẹp, việc gì phải tranh giành 1 nữ tử đã là vương phi của người khác?”
Sắc mặt Sở Nghi Hiên xanh mét, trong lòng kinh sợ, cắn răng thật lâu “Triệu thừa tướng như thế nào biết nàng là phi tử của người khác? Triệu thừa tướng chỉ là nghe nói? Chỉ sợ Triệu khanh gia đã đem việc Lan Nhi tự sát đổ lên người vô tội?”
” Hoàng Thượng!” Sắc mặt Triệu thừa tướng biến đổi, rất nhanh khôi phục lại vẻ bình tĩnh “Thế thì thần không còn gì để nói!”
“Lui xuống!” Sở Nghi hiên phất tay.
Triệu Thừa tướng không thể không rời đi.
Hắn đi rồi, Sở Nghi Hiên ngồi trên long ỷ, trong lúc nhất thời có chút không cam lòng, để cho Thảo nhi rời đi vốn là ý định của hắn, nhưng bị uy hiếp, hắn lại thập phần không thích, đem U Nhi tiến cung, tiếp tục làm hoàng hậu? Triệu thừa tướng quả là lão già thâm hiểm, như thế thì sao, hắn sẽ chậm rãi diệt trừ thế lực của lão!
Hắn thần sắc phức tạp rời khỏi Côn Lôn điện, trở lại ngự thư phòng.
Thiên Tình có lẽ là bởi vì quá mệt mỏi, đã ngủ rồi
Ngồi ở bên giường, nhìn thấy Thiên Tình hơi hơi nhíu mi, hàng mi thật dài rung động, cho dù đang ngủ, giấc ngủ của nàng cũng cực kỳ bất an
Tâm Sở Nghi Hiên không khỏi có chút đau đớn, ánh mắt nhìn nàng tràn ngập ôn nhu trước đây chưa từng có, có lẽ, hắn tình nguyện lấy lòng nàng, làm cho nàng khinh thường. Yêu không nên là chiếm hữu, mà là hi sinh, dùng sinh mệnh của chính mình để tuyên thệ, dùng chính hành động của mình để làm nữ tử ấy hạnh phục. Hắn không nhịn được, lấy ngón tay nhẹ nhàng miêu theo hình dáng của nàng, không kiềm chế được, đặt 1 nụ hôn lên trán nàng
Ánh mặt trời bàng bạc xuyên thấu qua khung cửa, tỏa ra 1 vầng sáng, giờ khắc này, người trên giường khẽ kêu 1 tiếng, nhẹ nhàng chớp mi, mở mắt ra, Sở Nghi Hiên theo bản năng lấy thân mình che ánh nắng cho nàng
Nhìn thấy bàn tay đang chắn trước mắt, ngẩng đầu lên thì thấy 1 đôi mắt thâm u đang nhìn nàng thật sâu “Thảo nhi, ngủ đi!”
” Công tử?” Thiên Tình lo lắng gọi hắn “Có phải Triệu thừa tướng nói đến chuyện của hoàng hậu nương nương?”
Hắc mâu của Sở Nghi Hiên 1 mảnh âm u, dừng ở đôi mắt u sầu của nàng, cơn phẫn nộ trong đáy lòng dần dần bị cảm giác vô lực đẩy lùi. Hắn hận mình vô dụng, nếu không, hắn sẽ không bị uy hiếp “Không có việc gì, nàng hảo hảo nghỉ ngơi đi, trông nàng rất mệt!”
“Không đúng, sắc mặt của ngươi không đúng!” Thiên Tình vẫn rất nhạy cảm “Có phải Triệu thừa tướng có nhắc tới ta?”
” Không có, Thảo nhi, cái gì cũng không có!” Sở Nghi Hiên cười khẽ, an ủi nàng.
” Nhất định là nhắc tới ta, hoàng hậu bởi vì ta mà chết, nếu là không có ta, nàng sẽ không tự vẫn!” Nói cho hết lời, nàng lại cũng cảm thấy mờ mịt.” Công tử, cho ta trở về đi!”