Thảo nhi, mỗi đêm dài yên tĩnh, hắn đều không nhịn được mà nhớ tới dáng vẻ của nàng khi cười. Theo thời gian trôi đi, nỗi tư niệm về nàng đã sắp hóa thành thống khổ vô tận, hàng ngày hàng đêm tra tấn hắn, làm cho hắn ăn không ngon, ngủ không yên, hắn cho tới bây giờ chưa từng tư niệm 1 người như thế, lại là nữ nhân đã có chồng. Hắn muốn đến đại Sở, tự mình xem xem Mạc Y Tình kia rốt cuộc có phải là Thảo nhi hay không
“Vạn Luân! Đi tìm 3 vị sư phụ đến!” Sở Nghi Hiên đè nén tâm trạng kinh hoàng của mình
Mặc kệ như thế nào, hắn đều phải đem Mạc Y Tình về, thi thể của Thảo nhi đã được hắn đặt trong hàn băng động, nếu linh hồn của nàng thật sự tồn tại, hắn cũng phải bắt linh hồn của nàng về
Hàng lông máy hắn bất tri bất giác nhíu lại, trong lòng đầy nghi hoặc
Năm ngày sau.
Thiên Tình tỉnh lại trong cơn đau đầu, mở mắt, trước mặt là 1 khuôn mặt anh tuấn ngạnh lãng, sống mũi cao cao, thẳng tắp, lãnh thần [thần: môi] đan bạc, còn có đôi mắt đen sâu không thấy đáy. Tựa hồ tất cả vui mừng, tức giận, mệt mỏi và ưu sầu đều bị chìm trong đáy vực sâu đen tối kia, không có bất luận kẻ nào biết, 1 mình yên lặng gánh chịu. Hắn là Sở Nghi Hiên
” A!” Thiên tình ngẩn ra, trong ánh mắt hiện lên một mạt bối rối.” Ta như thế nào ở trong này?”
Nàng nhớ rõ nàng 1 mình trong doanh trướng, Âu Dương Thanh Minh đi tuần tra, sau đó, nàng nhìn thấy tiểu sư phụ của Sở Nghi Hiên. Sau đó, nàng mất đi tri giác. Sau khi tỉnh lại đã thấy mình ở trong khách điếm, sau đó lại hôn mê. Tỉnh lại 1 lần nữa thì thấy Sở Nghi Hiên, nàng bị mấy người sư phụ của hắn bắt đến đây sao?
“Thảo nhi?” Sở Nghi Hiên đột nhiên gọi 1 tiếng
Trong lòng Thiên Tình hoảng loạn, bối rối cúi đầu “Công tử, ngài nhận sai người rồi! Tiểu nữ là Mạc Y Tình!”
” Phải không?” Sở Nghi Hiên cũng không bỏ qua chút bối rối trong mắt nàng. Hắn nhìn nàng, ánh mắt thâm sâu như vực thẳm, trong đó mơ hồ như có 2 hai ngọn cháy lên “Là Mạc Y Tình?”
“Phải!” Nàng ngước mắt trả lời hắn, đè nén mọi căng thẳng và bối rối “Công tử, ngài bắt ta đến đây là có chuyện gì?”
” Không có gì, trẫm phải chịu trách nhiệm với nàng, không phải trẫm đã hủy đi sự trong sạch của nàng sao? Mà trẩm không muốn làm loại người vong ân phụ nghĩa!” Thần sắc hắn âm trầm, thản nhiên nói xong, nhìn không ra cảm xúc chân thật
Thiên Tình cứng người, không ngờ hắn lại thẳng thắn như thế “Ngài là hoàng thượng?”
Nàng thiếu chút nữa quên, hắn đã đăng cơ.
Sở Nghi Hiên gật đầu. “Phải, trẫm là hoàng đế!”
Hắc mâu [mắt đen] của hắn gắt gao khóa chặt nàng, không muốn bỏ sót bất cứ biểu cảm nào trên mặt nàng “Trẫm muốn nàng thì nhất định sẽ có được, Thảo nhi, nàng còn không muốn thừa nhận sao?”
” Ta không biết Hoàng Thượng đang nói cái gì!” Thiên Tình ổn định tâm trạng, đã biết mình nên trả lời thế nào “Tiểu nữ là Mạc Y Tình, thỉnh hoàng thượng đừng nhận sai người! thả tiểu nữ trở về đi!”
” Phải không? Nếu trẫm nói nàng là Thảo nhi thì nàng chính là Thảo nhi, không cho phép nàng cự tuyệt hay giấu diếm, cho dủ nàng giấu diếm, trẫm cũng sẽ điều tra rõ ràng, không có chuyện nào trẫm muốn biết mà không làm được!” Sở Nghi Hiên âm thầm nín thở
Trong lòng Thiên Tình chấn động, ngưng mắt nhìn, chậm rãi nói rõ từng chữ “Hoàng thượng, tiểu nữ thật sự nghe không hiểu lời hoàng thượng nói, thỉnh thứ tội! tiểu nữ đã là nữ nhân của Âu Dương vương gia, thỉnh hoàng thượng cho tiểu nữ trở về, bởi vì tiểu nữ không muốn chết ở 1 quốc gia tha hương, ta trúng độc, không có thuốc giải, không thể sống được mấy ngày nữa!”
” Cái gì?” Sở Nghi Hiên lấy tay bắt mạch nàng, cảm thấy mạch đập của nàng hỗn loạn, sắc mặt tái nhợt, mi tâm xanh xao, quả thật giống với bộ dáng trúng độc
” Hoàng Thượng, thỉnh ngài thả tiểu nữ tử trở về đi!”
Trong lòng Sở Nghi Hiên co rút, nhưng trên mặt vẫn không chút thay đổi, bạc thần mím chặt. Mấy câu nói ngắn ngủn của nàng lại như 1 thanh đao bén nhọn đâm vào trái tim hắn, sâu không thấy máu. Nàng trúng độc! Sẽ chết sao? Trong giây phút cùng nàng ánh mắt giao nhau, hắn đã cảm giác được nàng chính là Thảo nhi
“Thảo nhi, nàng chỉ cần nói cho trẫm, nàng không phải là Thảo nhi, nếu nàng thừa nhận, trẫm sẽ sai người đưa nàng về. Thảo nhi, trẫm chỉ có chút nhớ nhung nàng mà thôi, chẳng lẽ nàng thật sự không muốn nhìn mặt trẫm sao?” Sở Nghi Hiên nhíu mày lại
Thiên Tình nhìn thiếu niêm hoa mĩ trước mắt, bộ dáng hay cười hi hi ngày xưa đã không còn, mà thay vào đó là ưu sâu, đôi mắt u sầu, hắn là ngươi tốt, nhưng nàng như thế nào có thể nhận mặt hắn? “Hoàng thượng, ngài thật sự nhận sai người rồi! xin thả tiểu nữ về đại Sở đi!”
Lời thỉnh cầu của nàng giống như 1 nhát đao lại đâm sâu vào lòng hắn, đau đến mức hắn không thể nói nên lời
” Cầu Hoàng Thượng thả ta, được không?” Nàng lại nói
Chăm chú nhìn thấy trong mắt hắn hiện lên cảm xúc bi thương “Cho dù nàng không phải Thảo nhi nhưng trinh tiết của nàng đã thuộc về trẫm, trở về bên cạnh Âu Dương Thanh Minh, hắn đã đối xử tử tế với nàng sao? Đừng ngốc thế! Cho dù nàng không phải Thảo nhi thì cũng đừng mong rời khỏi nơi này, trẫm sẽ sai người đến trị bệnh cho nàng, sẽ không để nàng rơi đi! Thảo nhi, nàng thành thật với chính mình đi, nàng rốt cuộc có phải Thảo nhi hay không?”
Ánh mắt hắn nhìn chằm chằm nàng, đột nhiên nâng tay xẹt qua bên tai nàng, đột ngột nói “Tai nàng đỏ!”
” Cái gì?” Thiên Tình khó hiểu sờ sờ vành tai của nàng, Trong thời khắc như vậy, vì sao hắn lại đột nhiên chuyển chủ đề?
“Nàng căn bản là đang nói dối, có phải không?” Ngữ khí của Sở Nghi Hiên kiên định, đầu ngón tay xẹt qua hai má nàng, dừng lại trên mi tâm của nàng “Nàng đang nói dối. Tuy mặt nàng không đỏ nhưng ánh mắt của nàng lóe lên tia dao động. Còn nữa, ta đã sớm chú ý, chỉ cần mỗi lần ta nhắc đến tên Thảo nhi, cảm xúc của nàng dao động rất mãnh liệt, tai nàng sẽ đỏ lên. Hiện tại ta nghe thấy tiếng tim đập của nàng, Thảo nhi, nàng còn muốn tiếp tục chối nữa sao?”
” Ngươi nói bậy…… Ta không có nói dối……” Nàng phủ nhận, nhưng lời nói có vẻ vô lực, không ngờ hắn quan sát tinh tế như vậy, nàng căn bản không lừa được hắn……
” Nàng lại đang nói dối.” Môi hắn nở nụ cười, cảm giác trầm uất trong lòng đột nhiên biến mất không thấy “Thảo nhi, nàng không muốn nhìn thấy trẩm nhưng trẫm lại nhớ nàng rất lâu rồi! Nha đầu, trọng sinh rồi liền quên trẫm sao?”
” Ta, ta không có……” Giọng nàng yếu ớt.” Ta không phải Thảo nhi……”
” Thảo nhi” Hắn thấp giọng gọi tên nàng, nhưng lại không nói gì. Chỉ nhìn chằm chằm nàng, khóa trụ ánh mắt của nàng