” Thật vậy sao? Thật sự có thể làm cho Liên nhi trở về sao?” Thiên Tình không dám tin vào tai mình “Nàng ấy thật sự còn sống sao?”

Âu Dương Thanh Minh gật đầu “Ta từng đối xử tàn nhẫn với nàng nhưng ta cũng không phải là người có thể tùy ý lạm sát người vô tội! Chờ đến khi nàng thấy Liên nhi thì biết!”

“Cảm ơn chàng!” Thiên Tình kinh hỉ khóc không ra tiếng. Đôi mắt tựa thu thủy [nước mùa thu] nhẹ nhàng rung động, lẳng lặng dựa vào trong ngực Âu Dương Thanh Minh, trong lòng dâng lên 1 loại ấm áp, hạnh phúc, vui sướng chưa từng có, dần dần khuếch tán trong lòng

Trong khoảng thời gian ngắn, lại cảm thấy có chút mệt nhọc, đêm qua hắn đòi hỏi làm cho nàng cảm thấy mệt mỏi, thân thể dù sao cũng chưa hồi phục hoàn toàn, lắng nghe nhịp đập trái tim hắn, cơn buồn ngủ ập đến, bất tri bất giác, nàng thiếp đi, khóe mắt còn đọng 1 giọt lệ trong suốt

Đột nhiên, Nghiêm Dịch mở cửa xe, nhíu mi bẩm báo “ Vương Gia, lão Vương Gia……”

Âu Dương Thanh Minh hơi nhíu mi, nâng mắt, thản nhiên liếc mắt nhìn hắn 1 cái, làm cho Nghiêm Dịch vốn muốn nói lại nuốt vào trong bụng

Âu Dương Thanh Minh quay đầu đi, nhìn Thiên Tình đang ngủ say trong lòng, ngón tay dài nhẹ nhàng vút lên cái mũi khéo léo của nàng, đôi môi nàng nổi lên 1 tia tái nhợt, thấy nàng không bị đánh thức, không khỏi an tâm, bên môi cong lên thành 1 nụ cười

Nàng im lặng nhắm mắt, đêm qua nhất định là hắn làm nàng mệt lắm rồi

Trong mắt Nghiêm Dịch hiện lên 1 tia ngạc nhiên, đã lâu không nhìn thấy Vương Gia lộ ra vẻ mặt ôn nhu như vậy

Âu Dương Thanh Minh buông Thiên Tình ra “Lão Vương Gia làm sao?”

“Có thư của lão Vương Gia!” Nghiêm Dịch đưa qua

“Ừ!” Nhanh chóng quét mắt qua lá thư, lão Vương Gia bảo hắn cứ ở ngoài thành, không cần vào kinh, ông sẽ đi ra cùng hắn thương nghị việc trong triều

Xem xong, Âu Dương Thanh Minh nhíu mi, rốt cuộc lão Vương Gia có ý gì? Trong lòng nghi hoặc, cũng không đẩy nhanh tốc độ hành quân. Cứ đi như vậy vài ngày, rốt cuộc ngày thứ 5 mới tới kinh thành, dừng chân ở biên trấn cách cửa thành 3 dặm

Trinh thám báo lại, trong thành có ước chừng 1 vạn tinh binh, nghe nói hoàng hậu nương nương đang khống chế bên trong kinh thành, tất cả mọi người đều không thể ra về! Nàng ta phong [đóng cửa] thành!

“Nghiêm Dịch! Tề Phi!” Âu Dương Thanh Minh hội

” Vương Gia!” Tề Phi và Nghiêm Dịch đều có mặt

” Tin tức thế nào?” Âu Dương Thanh Minh không tin Tả Tâm Lam cư nhiên có thế lực hùng hậu như thế

“Hiện tại lão Vương Gia đang bị khống chết, hoàng thượng cũng đã được hạ táng, đại hoàng tử đăng cơ, hoàng hậu nương nương buông rèm nhiếp chính, lão Vương Gia vốn muốn họp mặt với Vương Gia, như bây giờ đang bị người của hoàng hậu nương nương khống chế! Tình huống cụ thể, chúng thuộc hạ vẫn chưa rõ, Vương Gia, ngài xem, chúng ta phải làm sao bây giờ?”

“Trước hết hạ trại, xem tình hình!” Âu Dương Thanh Minh cũng không nóng lòng hành động

Mới vừa nói xong, liền nhận được thánh chỉ. Âu Dương Thanh Minh 1 mình đi tiếp chỉ

Khi trở về, Thiên Tình và Lạc Đình Nam đều khẩn trương hỏi “Sao lại có thánh chỉ?”

“Tả Tâm Lam bắt ta giao lại binh quyền, tân chủ đăng cơ, ta dẫn binh vào thành làm ả không yên, hạ 1 đạo thánh chỉ, làm ta giao ra binh quyền rồi vào thành, ngoan ngoãn làm chức Vương Gia của ta!”

Âu Dương Thanh Minh khinh miệt cười “Không ngờ nữ nhân này sẽ tính kế như thế, chỉ sợ sau này lành ít dữ nhiều!”

“Vậy chúng ta phải làm sao?” Thiên Tình chờ đợi câu trả lời của hắn

“Án binh bất động, phải nghĩ cách gặp lão Vương Gia, như vậy mới có thể biết sự tình, dễ dàng giao lại binh quyền như thế chỉ sợ lành ít dữ nhiều!”

“Nhưng không giao ra thì chẳng phải là kháng chỉ?” Lạc Đình Nam cũng phiền lòng “Thoạt nhìn, người ả ta e ngại nhất là ngươi!”

” Không! Cái ả sợ chính là vạn hùng binh trong tay ta, không phải ta! Chân Nguyên tướng quân hiện tại cũng bị ả khống chế, bây giờ cả Hoàng thành đều đang nằm trong tay ả!” Âu Dương Thanh Minh lại sai người tìm hiểu tin tức của lão Vương Gia

” Lão hoàng thúc hiện tại cũng bị khống chế? Trời ạ, hoàng tẩu cũng thật lợi hại, cư nhiên dám khống chế cả lão hoàng thúc!” Thiên Tình sợ hãi than “Có cách nào để gặp được hoàng thúc không?”

“Buổi tối ta sẽ nghĩ cách vào thành!” Âu Dương Thanh Minh thở dài 1 hơi

“Buổi tối vào thành!” Thiên Tình theo trực giác lắc đầu “Rất nguy hiểm!”

“Không có việc gì đâu, ta sẽ cẩn thận!” Âu Dương Thanh Minh cười an ủi nàng

Vào đêm.

Âu Dương Thanh Minh còn chưa hành động, trong doanh trướng đã xảy ra chuyện. Đột nhiên có 1 mùi hương truyền đến, Âu Dương Thanh Minh nhanh chóng che mũi của Thiên Tình “Đừng thở!”

” Sao lại thế này?”

Âu Dương Thanh Minh thở ra 1 tiếng, ánh mắt trở nên sắc bén vô cùng, hắn âm thầm bế tức [nín thở], cỗ mê hương kia tản ra khắp phòng

Thiên Tình thông minh không nói, Âu Dương Thanh Minh nắm lấy eo nàng, rút nhuyễn kiếm, bước kia khỏi doanh trướng, đi khỏi đó mấy chục trượng

Cách đó không xa truyền đến tiếng binh khí va chạm, mơ hồ nghe thấy tiếng quát to của Nghiêm Dịch và Tề Phi

Âu Dương Thanh Minh thầm thở dài, nhanh như vậy mà đã động thủ rồi, đôi mắt hắn híp lại, lạnh lùng nói “Nếu chư vị đã đến đây, vì sao không hiện thân?”

Tiếng nói vừa dứt, vài tên hắc y sát thủ từ trên trời giáng xuống. Ngay sau đó, một đạo mệnh lệnh truyền ra “Giết!”

Đang lúc này, Lạc Đình Nam dẫn theo 1 đàn thị vệ từ 1 đầu khác đuổi lại đây, nhìn thấy hai bên đang giao chiến, trong mắt bắn ra sát ý nồng đậm

Tựa hồ, một trận chiến kịch liệt đã bắt đầu

Ánh mắt Âu Dương Thanh Minh lạnh lẽo, khuôn mật tĩnh lặng, bên ôm lấy Thiên Tình, 1 bên tránh né đòn công kích của sát thủ

Thấy thế, Thiên Tình chau mày, gấp giọng nói “Vương Gia, mau thả ta xuống, cứ như vậy chàng sẽ bị thương!”

Âu Dương Thanh Minh cao giọng hô 1 tiếng “Truyền lệnh của ta, gọi cung thủ đến!”

Bên kia Tề Phi và Nghiêm Dịch nhìn thấy vẻ mặt của Âu Dương Thanh Minh, đưa mắt nhìn nhau, Tề Phi rời đi, Nghiêm Dịch bắt đầu cùng giao đấu với hắc y sát thủ, dùng hết sức bảo vệ cho Âu Dương Thanh Minh và Thiên Tình, hắn biết nữ nhân này đối với Vương Gia không giống người bình thường, nếu nàng lại bị thương, sợ là Vương Gia sẽ muốn giết người

Âu Dương Minh nhíu mày lại, quát khẽ “Đừng khinh địch, thân thủ bọn hắn cũng không tồi!”

” Các ngươi đều tản ra!” Lạc Đình Nam đột nhiên hô, cũng nhảy ra ngoài vòng tròn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play