” Cái gì? Hoàng Thượng đã băng hà?” Thiên Tình đột nhiên đứng lên, mặt trắng bệch. Liên tục lẩm bẩm ” Sẽ không, sẽ không, sẽ không!”

Âu Dương Thanh Minh tiến lên ôm chặt nàng,” Đừng sợ, chỉ là lời đồn đãi thôi, để ta kiểm tra một chút!”

Hắn mở thư ra! Đảo qua nội dung chính, sắc mặt chợt tái nhợt.

Thiên Tình cảm thấy không ổn “Có phải hay không? Có phải hay không Hoàng Thượng hắn thật sự ……?”

Bên trong doanh trướng không khí chợt tĩnh lặng, Âu Dương Thanh Minh khiếp sợ bất động tại chỗ thật lâu. Trên mặt cứng ngắc, đôi mắt tràn đầy khiếp sợ

“Rốt cuộc làm sao vậy?” Thanh âm Thiên Tình bén nhọn “Có phải hay không hoàng huynh thật sự đã băng hà?”

” Nàng nghe ta nói!” Âu Dương Thanh Minh xua đi thương cảm trong lòng, nắm lấy tay nàng, ” Nàng nhất định phải kiên cường đó, nghe ta nói. Hắn thật sự đã băng hà! Nguyên nhân được các thái y chuẩn là bệnh, hắn ho ra máu mà chết!”

” Không!” Thiên Tình lắc đầu hô to.” Ta không tin!”

Bóng đêm đánh úp lại.

Một màu đen vô tận……

Không có chút ánh sáng.

Một ngụm máu chợt dâng lên, Thiên Tình rốt cuộc phun ra ngoài máu tươi. Âu Dương Thanh Minh tiếp được nàng, để nàng dựa vào mình, kinh hoảng hô to “Đi kêu Đình Nam, nhanh đi kêu hắn đến!”

Nghiêm Dịch kích động chạy đi kêu Lạc Đình Nam, như thế nào cũng không hiểu được, việc Hoàng Thượng năng hà, Mạc cô nương như thế nào có phản ứng kích động như vậy?

Lạc Đình Nam nghe tin ngay lập tức chạy tới, nhìn thấy Thiên Tình nằm trên giường, Âu Dương Thanh Minh ngồi ngay bên cạnh, một vài lọn tóc vươn trên trán, mặt nàng tái nhợt gần như trong suốt, lông mi của nàng rất dài còn vươn vài giọt nước mắt.

” Làm sao vậy?”

” Nàng lại nôn ra máu!” Âu Dương Thanh Minh nắm tay Thiên Tình,” Nghiêm Dịch, ngươi trước đi ra ngoài, khi nào cần ta sẽ gọi!”

” Có phải hay không độc lại phát tác?” Lạc Đình Nam hỏi.

” Hoàng Thượng đã băng hà!” Âu Dương Thanh Minh thần sắc ngưng trọng.

” Hoàng Thượng băng hà?” Lạc Đình Nam nhất thời cứng đờ,” Như thế nào có thể, Tiếu Vân Thiên thân thể không phải vẫn tốt lắm sao?”

“Ta không biết, có thư từ trên nói Hoàng Thượng được chuẩn đoán là chết vì bệnh, hắn ho ra máu rất nhiều, đến sáng nay đã băng hà, nếu Tiếu Vân Thiên không còn trong cung không ai có thể kiểm soát được việc làm của Tả Tâm Lan, nàng ta rất có khả năng nổi lên dã tâm muôn buông rèm nhiếp chính!”

” Nàng ta không phải không có hoàng tử sao không?” Lạc Đình Nam khó hiểu hỏi.

“Không phải đã có 1 cung nữ sinh hạ được hoàng tử sao? Hoàng tử đó trước giờ được nàng ta chiếu cố, nếu hiện tại Tả Tâm Lan phải buông rèm nhiếp chính, chỉ cần chúng ta không can thiệp, những đại thần trong cung cũng không ai dám phản đối! Dù sao hoàng đế chỉ có 1 hoàng tử làm con nối dõi, mẹ của hoàng tử đã chết thì việc Tả Tâm Lan lên nhiếp chính cũng là điều dễ hiểu, hiện tại có lẽ trong cung đều chờ tin tức từ chúng ta!” Âu Dương Thanh Minh thản nhiên nói

“Bây giờ huynh định tính sao?” Lạc Đình Nam cho Thiên Tình uống 1 viên thuốc.

“Trong tình hình bây giờ chúng ta có nên tiếp tục ra trận không?”

“Tiểu Vân Thiên dã chết, ta thực sự do dự!” Âu Dương Thanh Minh nhíu mi “Hắn như thế nào có thể chết nhanh như vậy!”

“Chuyện này rất khó nói!” Lạc Đình Nam không nghĩ tới. “Trong chuyện này phải có ẩn tình, nhưng chúng ta chỉ cơ thể trở về kinh thành mới biết chính xác!”

Khi nuốt viên thuốc của Lạc Đình Nam khuôn mặt Thiên Tình đã muốn trắng bệch không huyết sắc, miệng đột nhiên thì thào “Không cần, không cần! Hoàng huynh……..”

Thật là đau! Thật sự rất đau! Tựa như bị ngàn kim châm, hoàng huynh ở phía trước quay đầu lại nhìn nàng, ánh mắt tràn đầy bi thống [bi thương + thống khổ], hắn hỏi nàng vì cái gì rời khỏi hoàng cung, vì cái gì lại rời khỏi hắn!

“Nàng cử động! Thiên Tình, Thiên Tình…..” Âu Dương Thanh Minh vội vàng hô

“Ta nhìn xem mạch của nàng!” Lạc Đình Nam đưa tay chuẩn mạch, lát sau nói “ Không có việc gì! Trong chốc lát nàng sẽ tỉnh lại!”

Hai hàng lông mi tinh tế khẽ động đậy, chậm rãi mở hai tròng mắt, hai mắt vô thần, trống rỗng, ẩn sâu trong đó có 1 chút bi thương

“Nàng tỉnh rồi?” Âu Dương Thanh Minh kích động muốn đem Thiên Tình sát nhập vào trong lòng “Thật tốt quá!”

” Hoàng huynh, huynh ấy……” Thiên Tình lẩm bẩm nói:” Hoàng huynh chết! Vì cái gì? Ta lần trước thấy huynh ấy còn tốt lắm! Vì cái gì nhanh như vậy?”

Âu Dương Thanh Minh thân thủ đưa tay lau đi dòng nước mắt trên má nàng, phủ lên khuôn mặt tái nhợt nhỏ nhắn thở dài “Nàng đừng hành hạ bản thân mình như vậy! Chúng ta ai cũng không nghĩ như vậy!”

Tròng mắt trong suốt của Thiên Tình tràn đầy khiếp sợ, cùng với 1 loại cảm xúc khiếp sợ, lục phủ ngũ tạng tựa như hỏa thiêu thật khó chịu, nàng lớn tiếng phản bác “Không! Ta không tin huýnh ấy đã chết! Ta không tin! Hoành huynh như thế nào có thể bỏ lại ta! Huynh ấy rất yêu thương ta, huynh ấy sẽ không bao giờ rời xa ta!”

“Thiên Tình!” Âu Dương Thanh Minh gắt gao nắm lấy tay của nàng “Nàng còn có ta!”

Lạc Đình Nam nhìn bọn họ, bất đắc dĩ lắc đầu, trong lòng biết, Tiếu Vân Thiên cùng Thiên Tình là huynh muội tình thâm, hiện giờ Hoàng thượng đã băng hà, nàng có thể nào chấp nhận được việc này!

“Hoàng huynh không có khả năng rời bỏ ta! Không có khả năng!” Nói xong lời cuối cùng, khóe miệng nàng chua sót, ánh mắt trở nên mơ hồ rối rắm.

Nhìn bộ dáng Thiên Tình cực lực che giấu cảm xúc bi thống [bi thương + thống khổ] của mình, trong lòng Âu Dương Thanh Minh dao động một chút, tạo nên từng đợt sóng, cái loại cảm giác kích động này hắn chưa bao giờ trải qua không nói rõ được, chỉ là một loại đau đơn không hiểu nổi tác động lên tâm tình hắn.

“Ta sẽ cho người đi điều tra thực hư, xác định tin đồn này là đúng hay sai!” Âu Dương Thanh Minh nhìn bộ dạng nàng còn dãy dụa không chịu chấp nhận

“Biểu ca, Thiên Tình, điều này làm sao có thể giả? Ai dám to gan lấy chuyện hoàng đế băng hà ra làm chuyện đùa. Nhất định là sự thật, điều chúng ta cần làm hiện nay là phải tỉnh táo đối mặt với sự thật! Với tình trạng này chúng ta có cần phải rút lui không còn tùy thuộc vào việc Tả Tâm Lam có buông rèm nhiếp chính hay không?” Người ngoài cuộc như Lạc Đình Nam hiển nhiên phải lý trí hơn người trong cuộc là Âu Dương Thanh Minh nhiều.

“Không!” Thiên Tình kêu lên 1 tiếng, tiếng này chứa bao nhiêu đau thương như đứa trẻ mất mẹ cũng là mất đi chỗ nương tựa làm cho người nghe đau lòng “Hắn sẽ không rời bỏ ta!”

Lòng của nàng dấy lên từng đợt bi thương, vô sắc vô vị, tất cả mất mát không ngừng ùa về dần dần tích tụ. Điều đó là sự thật sao? Hoàng hhuynh a! Thiên Tình nước mắt chợt chảy xuống.

” Thiên Tình! Đối mặt sự thật!” Lạc Đình Nam nghiêm mặt nói.

Âu Dương Thanh Minh phất tay, ý bảo hắn đừng nói nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play