Âu Dương Thanh Minh nhíu mi, trên mặt như mặt nước gợn sóng: “ Nói!”
“Di thể của công chúa bị Sở Nghi Hiên đoạt đi rồi!” Nửa câu sau, Nghiêm Dịch không dám nói
“Ba” 1 tiếng, âu Dương Thanh Minh 1 chưởng đánh lên bàn, chén đĩa thiếu chút nữa bay lên “Lá gan thật to! Bổn vương tự mình đuổi theo! Bổn vương thề phải giải quyết món nợ máu này với hắn”
” Tề Phi, Tề Phi hắn……” Nghiêm Dịch cúi đầu càng thấp
” Hắn làm sao?”Âu Dương Thanh Minh gầm lên giận dữ
Thiên Tình và Lạc Đình Nam đều cả kinh, đặc biệt là Lạc Đình Nam, hắn nhanh chóng quét mắt qua Thiên Tình, lại chuyển hướng sang Âu Dương Thanh Minh “Ngươi ngay cả di thể của nàng mà cũng không bảo vệ được, ngươi thật đáng chết! Như thế nào có thể như vậy?”
Tuy linh hồn của Thiên Tình đang ở bên cạnh nhưng thi thể của nàng bị người khác cướp đi, tư vị trong lòng Lạc Đình Nam cũng không mấy dễ chịu, chuyện trọng sinh phát sinh thực không thể tưởng tượng, bây giờ thi thể cư nhiên xảy ra chuyện. Nói ra, quan trọng nhất là cảm giác trong lòng, Lạc Đình Nam nhìn trộm Thiên Tình, chỉ sợ giờ phút này người có tâm tình phức tạp nhất chính là nàng
” Ta……” Âu Dương Thanh Minh nhíu mi, đúng vậy, ngay cả thi thể của Thiên Tình hắn cũng không bảo vệ được, hắn thật đáng chết “Tề Phi thế nào rồi?”
“Bẩm vương gia, hắn bị trọng thương, bây giờ đang ở trong 1 thị trấn cách kinh thành trăm dặm, trước mắt đang hôn mê bất tỉnh!”
” Hôn mê bất tỉnh?” Thiên Tình ngẩn ra, Tề Phi là bởi vì nàng mà bị thương, vì 1 khối thi thể, hắn bị thương hôn mê bất tỉnh, trong lòng Thiên Tình khó xử, bi thương mà ưu tư tràn đến
” Mạc cô nương?” Lạc Đình Nam thấy nàng cụp đôi mắt đầy nước, nước mắt rơi xuống, trong lòng không khỏi xót xa “Nàng không có việc gì chứ?”
Tầm mắt của Âu Dương Thanh Minhy cũng dừng ở trên người nàng, cảm thấy hồ nghi, vì sao nàng lại rơi lệ? Bạch Mai Nhi tựa hồ không có chút gì kinh ngạc, chỉ nhìn Thiên Tình, sau đó nói với Lạc Đình Nam “Mạc cô nương đúng là 1 người lương thiện, vì 1 người không quen biết mà rơi lệ, thực làm Mai nhi ngưỡng mộ! Lạc đại phu, chỉ sợ trong vương phủ này, chỉ có y thuật của ngươi là inh nhất, không bằng ngươi đi 1 chuyến, cứu Tề Phi đi!”
” Đi một chuyến?” Lạc Đình Nam nhíu mi, vậy không phải hắn rời khỏi thì Thiên Tình sẽ rơi vào nguy hiểm sao? Nói thật, hắn không muốn đi
Thấy hắn chần chờ, Thiên Tình khẩn trương kéo vạt áo hắn “Đình Nam, ngươi đi cứu hắn đi!”
Đình Nam? Âu Dương Thanh Minh nheo mắt, từ khi nào bọn họ trở nên thân thiết như vậy, cư nhiên gọi tên hắn. Âu Dương Thanh Minh đột nhiên sinh khí [nổi giận], nhìn thấy Lạc Đình Nam ôn nhu lau đi nước mắt của nàng “Được rồi, đừng khóc, ta đi cứu Tề Phi!”
Vì che dấu chân tướng, Lạc Đình Nam không thể không đáp ứng, hắn muốn mang nàng đi, không muốn lo chuyện của người khác, nhưng mà nàng chỉ là 1 tiểu cô nương thiện lương
Hắn cư nhiên dám sờ mặt nàng! Âu Dương Thanh Minh khiếp sợ trừng mắt, trong lòng có cảm giác kỳ lạ, cư nhiên có 1 vị chua dâng lên [ý là anh ấy ghen ==]. Vì thế cất giọng nói “Ngươi đi xem Tề Phi đi, Nghiêm Dịch, ngươi đi cùng Đình Nam!”
“Nhưng vương gia, thi thể của công chúa làm sao bây giờ?” Nghiêm Dịch hỏi
“Nàng sống là người của ta, chết làm ma của ta, nàng hết thảy đều là của ta! Ta muốn đích thân dẫn binh đi đem di thể của nàng về!” Âu Dương Thanh Minh đứng lên, thu hồi tầm mắt trên người Thiên Tình
Thiên Tình nghe thấy lời ấy, ánh mắt của nàng càng thêm ươn ướt, nàng không ngờ lại tạo thành cục diện như vậy, chỉ vì 1 khối thi thể của mình, hắn cư nhiên phải xuất binh, răng gắt gao cắn vào môi, 1 giọt máu tươi tràn ra ở khóe miệng, lòng nàng hảo đau. Nếu trước khi chết, hắn đối xử với mình bằng 1 phần 10 bây giờ thì thật tốt, cũng sẽ không có chuyện như ngày hôm nay phát sinh
Lạc Đình Nam nhìn vết mau tiên hồng kia, đau lòng rối rắm “Mạc cô nương, đừng khóc, ta đi cứu Tề Phi, Vương gia, chờ ta cứu Tề Phi rồi sẽ đi cùng với ngươi, mặc kệ thế nào, thi thể của Thiên Tình không thể bị ngoại nhân cướp đi! Đúng rồi, thân phận của Sở Nghi Hiên này rốt cuộc là thế nào?”
“Cũng được!” Rốt cuộc cũng không đối đầu với nhau nữa, hai nam nhân xem như vì 1 việc mà bắt tay với nhau, Âu Dương Thanh Minh gật đầu “Ta đã sai Phi Ưng đi điều tra, phỏng chừng 2 ngày nữa sẽ trở lại!”
Đang nói, ngoài cửa xuất hiện 1 mật thám, đưa lên 1 phong thư
Tất cả mọi người không biết là cái gì, sau khi mở ra, phát hiện sắc mặt của Âu Dương Thanh Minh xanh mét. Bạch Mai Nhi hỏi “Vương gia, ngài không sao chứ?”
“Sở Nghi Hiên là tân hoàng đế của Nguyệt quốc!” Âu Dương Thanh Minh chậm rãi nói ra thân phận của Sở Nghi Hiên “Hắn mang thi thể của Thiên Tình về Nguyệt quốc, hiện tại thi thể đang được giấu trong hàn băng động ở Nguyệt quốc! Bổn vương phải xuất binh, chinh thảo Nguyệt quốc!”
Thiên Tình ngây ngốc, không biết phải làm sao, vì mình hắn phải xuất binh? Hoàng huynh còn lâm bệnh! Sở công tử cư nhiên là hoàng đế Nguyệt quốc, thảo nào nàng cảm thấy trên người hắn có 1 loại khí phách người thường không thể có được, nguyên lai, hắn là hoàng đế. Ông trời! Lòng nàng hảo đau
“Vương gia!” Bạch Mai Nhi cũng hô nhỏ “Vì công chúa mà xuất binh, đại thần trong triều sẽ đồng ý sao?”
“Quyết định như vậy!” Âu Dương Thanh Minh đứng lên “Ta đến hoàng cung, Đình Nam, ngươi cũng đi đi! Mai nhi, ngươi về sau lo cho Mạc cô nương trong phủ, nếu nàng có việc gì, ngươi phải chịu trách nhiệm!”
“Dạ! Mai Nhi nhất định sẽ ghi nhớ, Vương gia yên tâm!” Bạch Mai Nhi cúp mắt, không nói
“Được! Mạc cô nương, thất lễ!” Nói xong, Âu Dương Thanh Minh bước đi! Bóng dáng kiên định, cao lớn giống như cái gì cũng không thể làm hắn gục ngã. Lạc Đình Nam nhìn Thiên Tình thật sâu rồi cũng đi theo ra ngoài
Thiên Tình nhìn bọn hắn đi rồi, ngồi bên bàn, không ăn uống, Bạch Mai Nhi cũng không ăn, chỉ nhìn Thiên Tình, tựa hồ dùng sức nhìn đến chỗ sâu nhất của linh hồn nàng
” Ách!” Ngẩng đầu lên, chạm mắt với Bạch Mai Nhi, trong lòng Thiên Tình thở dài “Phu nhân? Vương gia sẽ thật sự vì di thể của 1 nữ tử mà xuất binh sao? Lý do này, đại thần trong triều chẳng phải sẽ cười Vương gia lỗ mãng?”
Bạch Mai Nhi nhìn chằm chằm vào mắt nàng, có chút đăm chiêu nói “Cô nương quan tâm vươn gia như vậy, Mai Nhi thay mặt vương gia đa tạ cô nương, có xuất binh hay không thì Mai Nhi không biết! Cô nương không cần lo lắng!”
Thiên Tình thấy nàng sẽ không nói ra sự tình gì, vì thế khách khí nào “Phu nhân, thứ lễ ta không thể phụng bồi, ta có chút mệt, đi ngủ 1 chút, có thể chứ?”
Bạch Mai Nhic ười cười gật đầu.” Đương nhiên, ngươi là khách nhân của vương gia, ngươi muốn làm gì cũng đều có thể! Mai Nhi không có ý kiến gì, cô nương đi nghỉ ngơi đi!”
Thiên Tình xoay người trở về nội các, phía sau là Bạch Mai Nhi ánh mắt có chút đăm chiêu