Sùng Trinh muốn làm cái gì. ai nhìn thấy đạo thánh chỉ này đều rõ, cấp cho Lý Mạnh cái danh hão tướng quân thể hiện ân sủng, lại đề bạt một thái giám chẳng tiếng tăm gì làm trung quan trấn thủ Sơn Đông, ngồi ngang hàng với tổng đốc. có quyền ra lệnh với quân tướng phía dưới.
** trung quan: ở đây hiểu theo nghĩa là hoạn quan, thời Thanh hay dùng chữ này vì cho rằng nhà Minh mất vì dùng chữ “hoạn"“.
Nói cách khác, sau đạo thánh chỉ này. Lý Mạnh là thuộc hạ của Trần Mẫn rồi. rất đơn giản rõ ràng. Sùng Trinh muốn xen vào trong binh mã Sơn Đông rồi.
Nhưng Nhan Kế Tổ thực sự muốn cười to ba tiếng, thánh thượng à, ngài đúng là vẫn hoang đường như xưa, hiện giờ Lý Mạnh thế lớn đã thành, chỉ có thể dùng ân mà lung lạc. lấy đại nghĩa mà ràng buộc, muốn động thủ áp chế là hạ sách, hiện giờ không ngờ lại muốn dựa vào một tờ thánh chỉ. một tên thái giám để khống chế.
Mà nếu ngài có muốn khống chế người ta. tốt nhất nghĩ ra cách thông minh một chút, như tiền lương nhân sự. hiện giờ uy nghi triều đình không còn nữa, mà vẫn hi vọng dựa vào mấy tên khâm sai định đoạt quyền sinh sát sao?
Khi Tả Lương Ngọc. Hạ Nhân Long lĩnh quân, triều đình không phải là không phải nội quan giám quân kết cục thế nào. bộ đội chẳng phải vẫn nắm chắc trong tay quân tướng.
Đạo thánh chỉ này chẳng phải đề bạt Trần Mẫn. mà là hại chết Trần Mẫn.
Còn về chuyện mỗi người được khao tường mấy chục văn thì Nhan Kế Tổ chẳng thấy kỳ quái nữa, Sùng Trinh chẳng phải làm thế lần đầu. người sống trong thâm cung, nuôi dạy trong tay đàn bà, hoàn toàn không hiểu cái gì gọi là nhân tâm. cái gì là thói đời.
Đầu tháng mười, đại doanh Tế Nam ồn ào khác thường, mấy ngày trước, Lý Mạnh phái rất nhiều sứ giả tới các nơi. triệu tập một vạn năm nghìn quân binh, hôm nay xếp hàng ở giáo trường ngoài thành, đợi khâm sai truyền chỉ. thánh thượng khen thường quân đội.
Một vạn năm nghìn quân này là do nha môn tổng binh yêu cầu. nhất định phải lấy người mới nhập ngũ gần đây là chủ, vốn đại động can qua điêu tân binh như vậy rất là phiền toái, bất quá các thiên tổng bả tổng gần như đều doán ra chuyện gì.
Còn các đội trường, đội phó phía dưới cùng với binh sĩ phổ thông thì hưng phấn khác thường, mọi người đều là nông dân bán mặt cho đất bán lưng cho trời, không ngờ hôm nay lại được thấy khâm sai. đó là sứ thần của thiên tử. không ngờ vận mệnh mình còn vinh diệu như thế.
Trên giáo trường dựng đài gỗ. một đội kỵ binh áo giáp sáng choang diễu võ dương ai hộ vệ hai bên. nha môn tổng binh ở dưới đài bày hương án. long trọng vô cùng.
Nhan Kế Tổ biết nội dung thánh chỉ tất nhiên phải báo cho Lý Mạnh, ngay cả Trần Mẫn luôn bị nhốt trong nhà cũng được gọi ra, thế nào cũng không thể để cho người ở kinh thành biết, vị Trần thái giám công lao hiển hách này bị giam lỏng được.
Mạc khâm sai khi thấy Trần Mẫn. phát hiện hai mắt hắn đỏ hồng, còn có dấu nước mắt, không khỏi cảm khái, thiên hạ tuy loạn lạc. nhưng Đại Minh tích ân ba trăm năm, vẫn có người trung thành, không ngờ cảm động tới rơi nước mắt.
Khâm sai đại nhân tất nhiên không biết, sau khi biết tin này, Trần Mẫn lập tức quỳ xuống đất, dập đầu với thân binh truyền tin khẩn cầu:
- Vạn lần mong ngài báo cáo cho đại soái, vấn đề này nô tài không biết chút nào, không liên quan gì tới nô tài hết, mong đại soái đừng trách tội. Nếu nô tài có một câu nào nói dối, bị thiên lôi đánh chết...
Người thân binh kia chỉ tới truyền tin thôi, chẳng muốn lắm lời với Trần Mẫn xoay người đi luôn. Trần Mẫn động tác mau lẹ, nhào tới ôm lấy chân thân binh, gào khóc trên mặt đất cho nên mới có bộ dạng mà khâm sai nhìn thấy.
Trần Mẫn vốn là thái giám, từ nhỏ được giáo dục truyền thống nhất, đối với hoàng quyền trong lòng có chút mê tín kính sợ. nhưng sau khi tới Sơn Đông, thấy tổng binh Sơn Đông làm việc thế nào. chút mê tín kính sợ kia mất hết rồi.
Hiện giờ có chiếu thư như sét đánh giữa trời quang này, muốn mình đi giám sát Lý Mạnh, khống chế Lý Mạnh chút cẩn thận dè đặt trước đó Trần Mẫn giữ lại đã sụp đổ, trong lòng thì mắng to, Sùng Trinh hồ đồ muốn hại chết người vô tội.
Hôm nay sở dĩ tới đây là vì thân binh cầm đao đặt lên cổ ép hắn tới.
Lẽ ra cũng là nội quan, sau khi gặp nhau phải chào hỏi khách khí. nhưng Trần Mẫn nơm nớp lo sợ liếc nhìn sắc mặt bọn Lý Mạnh chỉ chào hỏi Mạc thái giám một câu. làm Mạc thái giám có chút tức giận, thầm nghĩ Trần Mẫn ngươi thành quan to rồi. tuy tôn quý thật, nhưng không ngờ khinh người như thế. ta về nhất định sẽ cho ngươi chút khó chịu trước mặt các vị nội tướng.
Thái độ của Lý Mạnh thì dửng dưng, sau khi chào hỏi Mạc thái giám, cũng lạnh nhạt đứng qua một bên.
Binh sĩ Giao Châu doanh lúc này cũng nối nhau đi vào giáo trường, xếp hàng dưới đài mặc dù tâm tình kích động, mà bộ đội cũng không phải dựa theo cơ cấu vốn có điều động, nhưng từ lúc nhập ngũ tới nay, ăn đòn mấy lượt nên vẫn phát huy tác dụng, những tân binh này bước đi chỉnh tề, xếp hàng không chút rối loạn.
Lý Mạnh trông chỉ thấy thủ hạ luyện binh xem như tận tâm. nhưng không ngờ cảnh ngày làm Mạc thái giám ngây ra, trong lòng vừa mừng vừa vui, mừng là không ngờ bản lĩnh của tổng binh Lý Mạnh lại tài như vậy, ở nơi nghèo khó như Sơn Đông nuôi nhiêu gia đinh như thế, nhất định túi rất căng, mình tới đây truyền chỉ có lời rồi.
Lo là binh mã Sơn Đông hùng tráng như vậy nếu như cũng ngang ngược hoành hành như phản tặc, vậy mình phải hạ mình một chút, tránh chọc giận hắn.
Thấy tất cả đã xong xuôi có người nhỏ giọng kiến nghị với khâm sai. giờ tốt đã tới. mau truyền chỉ ban thưởng.
Mạc thái giám bị quản trận nghiêm chỉnh làm chấn động, tâm tình vốn thấp thỏm càng thêm lo lắng, nghe nói tuyên chỉ. vội vàng làm theo, nhìn bộ dạng lành lạnh của Binh mã Sơn Đông, thực sự làm người ta không thoải mái.
Văn võ bá quan quỳ xuống, binh sĩ vốn cũng phải quỳ, nhưng một là nhiều người như thể. bảo bọn họ quỳ hết xuống. Mạc thái giám chẳng có gan. hai là đài gỗ rất cao. qua lao cho xong chuyện.
Mạc thái giám mờ thánh chỉ ra, lớn tiếng tuyên đọc. mỗi khi đọc một câu. theo quy củ trước, thân binh hộ vệ đều lặp lại một lần cách mỗi khoảng đều bố trí người hô truyền.
Trước khi tiếp chỉ phải ba lần hô vạn tuế. lúc này trên giáo trường không khí rất phấn kích, những sĩ tốt mà Lý Minh gọi tới này. đều xuất thân nông dân, nếu chẳng làm lính, thậm chí quan bảy tám phẩm cả đời chẳng trông thấy.
Nhưng hôm nay lại gặp được khâm sai trước kia chỉ thấy trong kịch cùng binh thư, cảnh thái giám đứng đọc thánh chỉ. thực sự ở ngay trước mắt.
Trong mắt triều đình có chúng ta. phái khâm sai tới khen thường chúng ta. trong mỗi doanh trừ thiên tổng và bả tổng mặt lạnh tanh ra thì binh sĩ phía dưới đều kích động vô cùng, tâm tư một lòng báo quốc ngày càng mạnh mẽ. hận lúc này không có Thát Đát lưu tặc ngoài giáo trường để đi quyết một trận tử chiến, tận trung báo quốc.
-...tả đô đốc. Sơn Đông tổng binh Lý Mạnh, trừ giặc có công, thường tước hiệu Trấn Đông tướng quân, mang bội kiếm...
Thánh chỉ đọc xong câu này. ở dưới không biết ai gào lớn :
- Đại tướng quân uy vũ.
Các doanh liền hưởng ứng theo, binh sĩ đều hưng phấn hô lớn:
- Đại tướng quân uy vũ.
Trong giáo trường này mỗi một quân nhân đều thuộc hệ Lý Mạnh.
Cho dù vừa rồi có suy nghĩ trung quân ái quốc gì. thì sự sùng bái trung thành với Lý Mạnh là sự thực, vinh quang của Lý Mạnh là vinh quang của bọn họ. Lý Mạnh đã là Trấn Đông tướng quân, sau này Giao Châu doanh và binh mã Sơn Đông cũng theo sau từng bước thăng tiến.
Hiện giờ Giao Châu doanh từ người lo giấy tờ công văn tới tướng sĩ. thậm chí là tiểu nhị thương hội. đều có tâm thái cùng vinh cùng tồn.
ở Giao Châu doanh, hạnh phúc mỗi người, hoặc chỉ là cuộc sống ấm no nếu không có sự tồn tại của Giao Châu doanh thì không có gì hết.
Mạc thái giám sau khi đọc xong câu kia. phát hiện lời của mình chính bản thân chẳng nghe rõ nữa, tiếng reo hò phía dưới đã nhấn chìm tất cả, khung cảnh đám đông xúc động như vậy, Mạc thái giám mới nhìn thấy lần đầu, trong lòng cũng hưng phấn theo, tất nhiên không làm chuyện mất hứng, mỉm cười nhìn cảnh trước mặt. đợi binh sĩ lắng xuống.
Bất quá trên đài mỗi người có một thái độ khác nhau, các cao cấp võ tướng của Giao Châu doanh, từ binh tốt trở lên, phong thưởng thế nào đều không rõ lắm, đại soái nhà mình đang mang danh Trấn Đông tướng quân tóm lại là chuyện tốt đáng vui mừng.
Nhưng những quan văn trừ Nhan Kế Tổ và người biết nội dung ý chỉ ra tất cả đều biến sắc, quan viên trong hệ thống của Lý Mạnh càng không vui, có mấy người lộ vẻ tức giận cái danh tướng quân kiểu này căn bản không đáng tiền, chỉ cần tướng cầm quân có chút quân công hoặc ngông nghênh một chút là có ngay một cái danh tướng quân ban xuống.
Nhưng Lý Mạnh lập đại quân bậc này theo suy đoán của mọi người, lần này ít nhất phải có chữ “Bình” giống như Tả Lương Ngọc, chính là tướng quân chính thức của Đại Minh.
Ai ngờ triều đình lại bạc bẽo như thế, mọi người trong lòng tuy phẫn nộ. nhưng cũng biết, đây là khâm sai triều đình, không tiện có hành vi thái quá. đặc biệt thấy thái độ Lý Mạnh bình thường, càng không dám lỗ mãng.
-o0o-
Hoan hô một trận, Lý Mạnh giơ tay lên. các doanh tức tốc yên tĩnh. Mạc thái giám lúc này mới hắng giọng tiếp tục tuyên chỉ:
-... Trần Mẫn công lao trác tuyệt... thăng làm trấn thủ giám quân Sơn Đông... đốc thúc chư tướng...
Nghe thấy ý chỉ này; phản ứng trên đài xôn xao. binh sĩ dưới đài càng kinh ngạc, ở trong quản doanh, một số “người tốt bụng" bắt đầu nhỏ giọng giải thích, nói chức trung quan trấn thủ này. chính là phụ trách giám thễ quản lý đại soái của chúng ta.
Rốt cuộc là kẻ nào lại dám ngồi trên đầu đại soái của chúng ta. hơn nửa Trần Mẫn là ai. binh sĩ phía dưới thậm chí chưa từng nghe nói tới.
Bất kể thái giám cũng có người tốt người xấu. nhưng trong ấn tượng dân gian, phàm là thái giám, nhất định không phải người tốt. khẳng định hạng gian nịnh hại trung lương.
Mạc thái giám nói xong, vốn không hi vọng phía dưới có phản ứng gì. nhưng sau khi tuyên đọc bổ nhiệm này. ít nhất Trần Mẫn phải lĩnh mệnh tạ ơn. nhưng mãi chẳng thấy có ai đáp lại. sắc mặt Mạc thái giám không khỏi trầm xuống, mặc dù là thăng quan cũng không thể ngông cuồng vô lễ. ân điển của thánh thượng, ngươi lại một câu tạ ơn cũng không có sao?
Văn võ quan viên quỳ trên mặt đất không lên tiếng, chẳng ai để ý Trần Mẫn có đi tiếp chỉ tạ ơn không. Mạc thái giám nhìn xuống, nhưng thấy Trần Mẫn toàn thân run rẩy. giống như động kinh vậy. hai tay cố chống đỡ. giống như muốn ngẩng đầu lên, nhưng trên đầu có tảng đá nghìn cân căn bản không ngẩng lên nồi.
Còn quan viên phía dưới ai nấy thần sắc cổ quái có người đứng thẳng người lên. ngó về phía trước nhìn Trần Mẫn xem náo nhiệt
Cái tinh Sơn Đông này rốt cuộc còn có quy củ thể diện gì không, quan viên sao cũng như thế này. đây là đọc thánh chỉ, sao không có chút trang trọng nào. Mạc thái giám vừa muốn trách mắng thì nghe tiếng trống rầm rầm càng lúc càng lớn. trong lòng run lên. lời ra tận miệng liền nuốt xuống.
Tổng binh Lý Mạnh không nói không rằng, thấy bên trên mãi chả có động tĩnh gì cũng kỳ quái, ngẩng đầu lên nhìn tức thì hiểu ra, đưa tay vỗ Trần Mẫn một cái. Trần Mẫn như bị sét đánh thiếu chút nữa ngã lăn xuống đài.
Nhìn thấy người vỗ vai mình là Lý Mạnh Trần Mẫn sắc mặt trắng bệch, cánh môi cũng run lên. nói không còn ra lời. bên trên tuyên đọc thánh chỉ còn đợi hắn tiếp lấy. nhưng Trần Mẫn chú ý trước tiên là Lý Mạnh, song dù có trấn tĩnh thế nào cũng không nói được ra lời. hiển nhiên là sợ hãi quá độ.
Thắỵ bộ dạng ăn hại của Trần Mẫn Lý Mạnh cau mày lạnh nhạt nói:
- Trần công công. tạ ơn đi. đừng để khâm sai đợi lâu không phải phép...
- Trần công công đừng ngây ra nửa. tạ ơn đi!
Lý Mạnh nói một câu. Trần Mẫn không có phản ứng gì. liền nói nặng hơn. Trần Mẫn mới từ trong kinh hãi tỉnh lại. có chút thất lễ nhìn Lý Mạnh một lúc. xác định được đối phương không có ý nói ngược, mới trấn tĩnh được một chút, khấu đầu tạ ơn.
Mạc thái giám thấy Trần Mẫn tạ ơn cuối cùng cũng thở phào, lần truyền chỉ này đúng là phiền toái, sao có cảm giác bẽ mặt. may mà tiếp theo đều ban thưởng, là triều đình phát bạc. hẳn là sẽ không có oán thán gì.
Thưởng tám trăm lượng bạc...”
Vốn Trần Mẫn thăng quan, phía dưới đã xì xào bản luận ngày một lớn. nhưng vừa tuyên đọc “thường tám trăm lượng bạc”, thông qua tiếng hô lặp lại của các binh sĩ. tất cả thình lình im lặng, còn quan viên quỳ bên trên đài, có người không nhịn được phì cười.
Những binh sĩ đứng trên giáo trường lúc nãy còn kích động lòng yêu nước, bị “tám trăm lượng" bạc này đánh tan hết sạch rồi.
Doanh trại có không ít binh sĩ không đi đánh trận, nhưng bọn họ đều biết. Giao Châu doanh động viên gần bốn vạn người tới Hà Nam tử chiến với mấy chục vạn lưu tặc.
Bốn vạn người người này được thưởng tám trăm lạng bạc. cho dù là bạc đủ tuổi, tới tay mỗi người mới được mười mấy văn tiền.
ở Giao Châu doanh những binh sĩ nhận đủ quân lương chưa nói. tới ngay những tráng đinh, mỗi ngày ăn no trong quân, cũng phải bao nhiên tiền.
Mười mấy văn, đối với quân binh liều chết tác chiến, mình hàng ngày vất vả huấn luyện chỉ đáng giá chừng đấy sao?
Toàn bộ binh sĩ đều im lặng nhìn chằm chằm thái giám tuyên chỉ trên đài, vẫn là Lý đại soái đối đãi chúng ta sâu nặng! Tên triều đình phái xuống này thật không ra gì. không coi tính mạng chúng ta vào trong mắt.
Quá trình từ huyên náo tới yên tĩnh rất nhanh, Mạc thái giám vốn chủ ý tới quan viên văn võ trước mắt, bị sự yên tính này làm hoảng sợ. hốt hoàng nhìn xung quanh không hiểu phát sinh ra chuyện gì.
Nhan Kế Tổ cúi thấp người xuống, thở dài không ngẩng đầu lên nữa, Trần Mẫn vừa mới trấn tĩnh lại người bắt đầu run lên.
Loại yên tĩnh này là hiệu quả Lý Mạnh muốn có nhất, mặt nở nụ cười, lớn tiếng nói:
- Thần Lý Mạnh tạ chủ long ân..
Giáo trường vẫn yên tĩnh, sự yên tĩnh này đã mang theo sát khí. Mạc thái giám cảm thấy sống lưng toát mồ hôi lạnh, nghe thấy Lý Mạnh tạ ơn thở phào ra một hơi. vội vàng đem thánh chỉ giao cho Nhan Kế Tổ. miễn cưỡng nói mấy câu rồi đi vội xuống đài.
Phía đó đã có xe ngựa chờ sẵn, Sơn Đông tiếp đãi với khâm sai coi như vẫn chu đáo, cái giáo trường này như vậy. mình chẳng dại gì chuốc lấy mất mặt, mau đi thôi.
Quan viên tiếp nhận thánh chỉ, chỉ có mấy người tiễn khâm sai về thành, còn những người khác ở lại. Trần Mẫn và Nhan Kế Tổ tất nhiên là cũng theo về thành. hơn nữa Trần Mẫn còn phái binh sĩ áp giải về nơi giam lỏng, canh phòng càng thêm nghiêm ngặt.
Khâm sai vừa đi, binh sĩ liền huyên náo. thiên tổng, bả tổng được căn dặn. cũng không đi khống chế.
Phần thưởng cực bạc bẽo này làm binh sĩ nổi giận, người oán trách, người chửi bới. Lý Mạnh tiễn khâm sai đi rồi. lại quay về đài gỗ.
Hắn thản nhiên quét mắt nhìn binh sĩ phía dưới, binh sĩ liền yên tĩnh lại. không bao lâu. toàn giáo trường lặng ngắt như tờ. Lý Mạnh không phát ra mệnh lệnh gì.
Với phản ứng phía dưới Lý Mạnh rất hài lòng, loại yên tĩnh này nói rõ uy tín của Lý Mạnh trong quân đã tới trình độ nào. trình độ này đủ để mình có thể thử làm một số việc rồi. hắn gật đầu với Chu Dương và Vương Hải bên cạnh, sau đó xoay người tiếp tục quan sát bộ đội phía dưới.
Không lâu sau. những kỵ binh dưới đại thúc ngựa chạy vào trong quân, binh sĩ lập tức run sợ. còn cho rằng đại soái bất mãn với chuyện ầm ĩ vừa rồi. muốn chỉnh đốn quân kỷ.
Bất quá những kỵ binh đó lại hô vang:
- Các ngươi mỗi ngày ăn có được no không?
Mỗi một kỵ binh đều hô như vậy, vấn đề này đều có chút kỳ quái, không biết phái trả lời thế nào. nhưng những thiên tổng, bả tổng làm gương bảo bọn họ phải làm gì. lớn tiếng trả lời:
- No!
Giáo trường hơi dừng lại một chút rồi tiếng hô lớn nối nhau vang lên:
- No!
- No!
- Các ngươi mặc mỗi ngày có được ấm không.
Lại là những tiếng hô to kích động đáp lại:
- Ầm!
- Người nhà các ngươi có được bình an không?
- Bình an!
- Đại soái có cắt xén lương thưởng của các ngươi không?
- Không có!
Tiếng hô càng lúc càng vang, vừa rồi thái giám triều đình tuyên đọc những thứ làm bọn họ uất ức. thất vọng vì thái độ bạc bẽo của triều đình, làm tất cả tân binh vốn có chút chờ đợi vào triều đình đều hoàn toàn nguội lạnh.
Vừa rồi nói chuyện với nhau, càng làm bất mãn và trách móc tăng lên nhiều, hiện giờ các binh sĩ liền mượn tiếng hô để phát tiết bực bội trong lòng.
Nhưng trong lúc hỏi đáp. rất nhiều binh sĩ nhận ra, lương thưởng đầy đủ. người nhà ấm no bình an. tiền trình sau này, tất cả đều do Lý Mạnh cấp cho bọn họ. về sau vẫn là Lý Mạnh cấp cho bọn họ.
Muốn duy trì tất cả mọi hưởng thụ đồng thời thu được thêm nhiều hơn chỉ có một con đường...
- Các ngươi nhận quân lương của ai?
- Đại soái!
Lần này câu trả lời không có chút chần chừ nào, thậm chí không cần các quan quân dẫn đầu. binh sĩ đã hô lên.
- Ai cho người nhà các ngươi bình an.
Toàn bộ giáo trường đã điên cuồng rồi. mọi người gào lớn:
- Đại soái.
Tất cả của bọn họ là do Lý Mạnh cấp cho. hiện giờ có cục diện này. hoàn toàn là công lao của Lý Mạnh.
Tiết tấu mỗi câu nói. các thiên tổng bả tổng đều dẫn đầu trả lời. đây là điều có kế hoạch định trước, nhưng khi tâm tình tất cả mọi người bị khởi lên rồi thì không cần dẫn dắt nữa, bọn họ đã hoàn toàn trở nên cuồng nhiệt.
Sau những tiếng “đại soái” “đại soái” dừng lại, những kỵ binh kia chạy các nơi hô to. lần này không phải là hỏi nữa, mà là khẩu hiệu:
- Vì đại soái mà chiến, vì đại soái mà chết!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT