Hai bờ Qua Thủy bảy năm sau thành nơi phì nhiêu nhất Hà Nam, bất quá chẳng một ai dám trồng trọt ở nơi này, còn mỗi mùa hoa nở nơi này đều rực rỡ mỹ lệ vô cùng.
Phàm là những thổ hào tham gia trận chiến Qua Thủy, hoặc lớn hoặc nhỏ đều có quan chức của mình, làm cho bọn họ bất ngờ là. ban cho bọn họ quan chức đều ở nguyên quán, phủ Quy Đức. phủ Khai Phong, phủ Hoài Khánh đều có người được phong chức.
Bọn họ họ dẫn số người tới tuy không ít. bất quá Giao Châu doanh cũng có trình tự lựa chọn, con số binh sĩ có thể nhận được lương từ Giao Châu doanh của mỗi người, đa phần chỉ bằng một phần mười, nhiều nhất cũng chỉ được một phần năm mà thôi.
vốn hành vi giống như tuyển quân này, liên quan số lượng binh sĩ. phải trải qua cò kè mặc cả rất phiền phức, nhưng Giao Châu doanh giành được đại thắng, ai dám nói nhiều.
Hơn nữa có quan có chức, lại còn được làm quan ở Hà Nam vốn đã là vui mừng ngoài dự liệu rồi. nếu còn yêu cầu thêm sẽ bị trời phạt.
Bất quá mọi người cũng cảm thấy kỳ quái, Lý Mạnh là võ tướng ở Sơn Đông, sao có thể phong quan ở Hà Nam, hơn nữa mấy vị đại lão trong phủ Khai Phong cũng không có ý kiến gì, thực sự là không sao tưởng tượng được.
Mặc dù Giao Châu doanh cấp bọn họ hạn ngạch binh sĩ không nhiều, nhưng cũng để cho bọn đường ra, nếu như muốn tăng cường nguồn quân sĩ. có thể gửi thân tín hoặc con cháu trong nhà tới huấn luyện, mấy doanh trại ở Quy Đức và Duyệt Châu đều có thể huấn luyện thay.
Trừ tiền chi tiêu bên ngoài, chỉ phí ăn ở đều do Giao Châu doanh phụ trách, nhìn qua đúng là chuyện không thể tốt hơn, nhưng sau khi được Giao Châu doanh huấn luyện, luôn cố ý hoặc vô ý thân cận với Giao Châu doanh.
Lý Mạnh không ở phủ Quy Đức lâu lắm, Cổ Đại Sơn vì đứa cháu lỗ mãng của mình mà trong lòng thấp thỏm không yên. sợ bị liên lụy, sau khi được Lý Mạnh trấn an mới yên lòng, những tên thủ hạ kia của hắn sau khi lựa chọn, còn lại được một nghìn năm trăm tên tạo thành một đại doanh.
Điền trang ở hai bên Hoàng Hà, từ trong tráng đinh chọn ra hai doanh quân chính quy, thêm vào hai doanh vốn có. trong tay Cổ Đại Sơn có binh lực năm doanh.
Lý Mạnh cực kỳ hào phóng, phàm là những địa chủ lần này tới giúp đánh trận, tất cả giao cho Cổ Đại Sơn thống lĩnh, những người đó gộp lại binh lực cũng gần hai doanh.
Hơn nữa những đại tộc địa phương động viên được, không kể là quân chính quy hay không, chỉ cần là tráng đinh, tới lúc cần kẻo hết vào trong đội ngũ, tính như thế Cổ Đại Sơn tùy thời có thể hiệu triệu được gần hai vạn binh mã, hơn nữa còn có thể luyện thành đội ngũ nòng cốt.
Nhớ tới năm xưa, Cổ Đại Sơn lấy danh hiệu “Lý Chấn Hải” hoành hành Dự Đông, nhưng quan viên địa phương cùng đám hào tộc căn bản không nể mặt hắn. cháu ngoại mình đi cầu hôn. bị đối phương khinh miệt cự tuyệt, nói nhà ta dòng dõi cao quý, sao có thể kết thân với đám cướp đường.
Khi đó cho dù phẫn nộ vô cùng, nhưng Cổ Đại Sơn không thể làm gì. tuy hắn có hơn vạn tráng đinh, nhưng hương thân ở quê căn bản không dễ hạ thủ, hơn nữa muốn vây công có nhà ai chẳng chẳng xây dựng tường trại vô cùng kiên cố. người dân động viên lại cũng là con số không nhỏ. tới lúc đó ai thắng ai thua chưa biết.
Cổ Đại Sơn chỉ đành ủ rũ chịu đựng, bề ngoài oai phong, nhưng lại thầm có cảm giác mất mặt.
Song lần này khác rồi. Lý Mạnh và binh mã thủ hạ không vào thành Quy Đức ở mà ở lại trang viên của hắn hai ngày. nghỉ ngơi qua loa rồi suất lĩnh đại quân rời khỏi Hà Nam.
Bất quá tiếp theo đó. nhà từ chối hôn sự kia vội vàng tìm tới tận nơi. nói đồng ý kết thân của hồi môn đầy đủ. tri huyện Thác Thành trước kia gặp mặt tuy khách khí, nhưng vẫn đầy thái độ bề trên, Cổ Đại Sơn cũng phải cẩn thận cười bồi. nhưng sau lần đại chiến này. tri huyện Thác Thành lại cung kính gọi “tướng quâri” không dám ngửa mặt nhìn Cổ Đại Sơn. còn phái chắp tay vái lậy.
Khi đó Cổ Đại Sơn Thiếu chút nữa chảy nước mắt, cảm thấy kiếp này sống không uống phí. đồng thời cảm thấy hết sức thoải mái. chẳng trách mà ai cũng muốn làm quan, cảm giác ở trên người khác này đúng là làm người ta ngây ngất.
Lý Mạnh chỉ cổ vũ hắn mấy câu. ngược lại Trương Giang và Trần Lục đều “nhiệt tình” hỏi han Cổ Đại Sơn. cái doanh trong tay hắn bất quá chỉ là tráng đinh được tuyển chọn mà thôi, không được Giao Châu doanh huấn luyện có cần an bài một số binh sĩ kỳ cựu và quan quân tới huấn luyện không.
Nghe thấy chuyện này. Cổ Đại Sơn phản ứng đầu tiên là. Giao Châu doanh muốn thôn tính đội ngũ của mình rồi. số binh mã này là vốn liếng lập thân của mình, không thể nhường ra được, nên khi đó liền cười ha hả cùng với đám Trần Lục cho qua.
Nhưng Trần Lục là đại tướng, sát khí hơn hắn mấy phần, nói chuyện phải cận thận, hắn vốn lo lắng mình không đồng ý, đối phương sẽ uy hiếp bức bách.
Không ngờ nghe thấy mình bày tỏ thái độ. đám Trần Lục cũng chỉ cười hì hả không nhắc tới nữa.
Hiện giờ những tướng quân và binh mã của Lý Mạnh ở xung quanh phủ Quy Đức giống như thiên binh thân tướng vậy, Cổ Đại Sơn cho rằng mình có thể cười cười nói nói thoái thác, thực sự là rất ghê gớm rồi.
Buổi tối cùng mấy vị trưởng bối Cổ gia ăn cơm, lão Cổ gia hiện giờ chính là đệ nhất đại tộc ở phủ Quy Đức rồi. lão thông gia kia nói năm Vạn Lịch có tên thị lang, bình thường vênh vào vô cùng, hiện giờ chẳng là cái rắm gì. nếu chẳng phải Cổ gia liều mạng đánh giặc, các ngươi đã nhà tan cửa nát rồi.
Cổ Đại Sơn có mấy thúc phụ luôn giúp hắn quản gia. lần này bọn họ đều ngửa mặt hãnh diện rồi. thái độ với Cổ Đại Sơn cũng không coi như hạng làm nhục tổ tông như trước kia, mà coi là rạng rỡ tổ tông.
Cổ Đại Sơn tự hào nói ra chuyện buổi sáng, không ngờ một vị thúc phụ lập tức rút gậy muốn đánh hắn, thiếu chút nữa là đánh trúng.
- Ngươi là thứ khốn kiếp, đầu óc bị lừa nó đá phải rồi à? Lý đại soái thèm gì chút nhân mã của ngươi chứ. nghe Tiểu Lục Tử nói. bên phía Qua Hà chém đầu gần mười vạn phản tặc. chút vốn liếng ấy của nhà ta trong mắt Lý đại soái chỉ như con kiến, miết một cái là chết.
Chửi xong, mấy vị lão đầu tử khác cũng tỉnh lại nói:
- Đại Sơn đó là Lý đại soái muốn cất nhắc ngươi, chúng ta ruộng đồng nhân khẩu không thiếu, chỉ thiếu một cây đại thụ vững chắc dựa vào. đừng có lòng dạ hẹp hòi nữa, mau mau chuẩn bị một phận trọng lễ sai người đưa tới. phân trần tử tế. xem xem có đường nào cứu vãn nữa hay không.
Cổ Đại Sơn vốn cao hứng, liền cuống cuồng chạy đi. càng nghĩ càng hối hận đối phương rải con đường lớn thênh thang trước mắt, nhưng mình lại ngu xuẩn không đi. không biết có còn cơ hội nào nữa không, lập tức chạy về nhà lấy năm mươi lượng hoàng kim, lén lút tới cầu kiến Trần Lục.
Trần Lục sớm biết đối phương sẽ đến. cười nói gặp mặt Cổ Đại Sơn. hơi chối từ thu lấy năm mươi lượng hoàng kim của hắn. nói sẽ đi hoạt động hộ.
Ngay trong đêm hôm đó Trần Lục liền tới soái trường của Lý Mạnh, bất quá Trần Lục chỉ báo cáo một tiếng:
- Đại soái. Cổ Đại Sơn lại tới tìm một lần nữa.
Sau đó đem chỗ hoàng kim giao cho thân binh của Lý Mạnh, trong Giao Châu doanh làm tới vị trí bả tổng, là có hoa hồng ở điền trang và thương hội Linh Sơn rồi. ở vị trí của Trần Lục chẳng thèm năm mươi lượng hoàng kim này.
Nếu như đồng ý Giao Châu doanh phái quan quân tới. Giao Châu doanh không khách khí gì nữa. trực tiếp đem những người có công trong trận đại chiến này tới. trên bảy phần quân tướng là quan quân Giao Châu doanh.
Nhưng Cổ Đại Sơn không có chút đề phòng nào. còn vui mừng tiếp thụ an bài của đối phương, chỉ cần cái doanh này càng lớn. mình làm quan càng to. bản thân nếu muốn tự lập. trước kia đã chẳng nương nhờ quan phủ rồi.
Cổ Đại Sơn thậm chí còn chủ động để xuất với Lý Mạnh, chuyện phủ Quy Đức sau này sẽ không tự ý chuyên quyền, mà sẽ cùng bàn bạc mấy vị thiên tổng mới quyết định, điều này thì tất nhiên Lý Mạnh để kệ hắn rồi.
Bổ xung thêm một chút, trong quân của Cổ Đại Sơn có một người trẻ tuổi thần sắc kiên định, gần như không hề thấy nụ cười trở thành phó bả tổng.
Cho dù là được an bài không ở trong quân Sơn Đông, từ một binh sĩ phổ thông thăng lên chức phó bả tổng. độ khó cũng khá lớn, bất quá không ai dị nghị gì. người thanh niên này huynh trưởng chết trong đại chiến, hắn cũng giết địch không ít, còn từ chối điệu kiện xuất ngũ ưu đãi.
Hiện giờ Lý Mạnh đã lấy cho hắn cái tên gọi là “Vương Vũ”, thành một quan quân trong quân Quy Đức.
Binh mã Sơn Đông đại chiến với phản tặc, chém đầu hai nghìn tên địch, thắng lợi tuy không lớn, nhưng vào tháng mười vẫn được thông báo phát đi khắp thiên hạ.
Sau cuộc chiến Tùng Sơn. triều đình rất cần một thắng lợi để trát phấn lên mặt mình, yên ổn lòng dân thiên hạ.
Thái giám Lưu Nguyên Bân, sau khi xuất lĩnh thủ hạ trở về kinh sư, lập tức được thăng lên làm để đốc binh mã Kinh doanh thành ngoại.
Kinh doanh chia làm nội thành và ngoại thành, nội thành đa phần là đám lưu manh du côn chẳng có chút sức chiến đấu nào, chỉ có Kinh doanh bên ngoài thường lôi đi chiến đấu, nên chức đề đốc Kinh Doanh thành ngoài bằng với thủ lĩnh quân đội lớn nhất binh mã gần kinh thành, chỉ đứng sau thái giám giữ ấn của ngự mã giám.
Lưu Nguyên Bân vốn cho rằng mình rời khỏi Sơn Đông, lại suất lĩnh binh mã, là không cần phải nín nhịn Lý Mạnh nữa. nhưng thần xui quỳ khiến thế nào mà mình lại trở thành để đốc Kinh doanh, vị trí này cực cao. nếu chẳng phải Tào Hóa Thuần thất thế thì chẳng tới lượt hắn làm.
Nhưng ở vị trí này Lưu Nguyên Bân không vui mừng được mấy ngày, lập tức đã cảm thấy đêm ngủ không yên. Bởi vì binh mã kinh sư là thủ bị cho thiên tử.
Làm cho Lưu Nguyên Bân đứng ngồi không yên. không phải là binh mã Thát Đát đang vây công Cầm Châu ngoài quan ngoại, mà là tổng binh Lý Mạnh.
Người trẻ tuổi này làm việc, trong mắt Lưu Nguyên Bân là coi trời bằng vung, hoành hành ngang ngược, căn bản không để triều đình vào đâu.
Khi ở Sơn Đông. Lưu Nguyên Bân đã chuẩn bị cho mình một bình rượu độc. chính là để tự sát vào lúc cần thiết.
Nhưng sau khi rời khỏi Sơn Đông, bất kể là Hồ Quảng hay kinh sư. Lưu Nguyên Bân phát hiện ra chẳng ai chú ý tới Lý Mạnh, cho dù có thỉnh thoảng đàm luận tới thì cùng lắm cũng là:
- À, chính là vị tổng binh may mắn đánh thẳng Thát Đát hả.
- À chính là tên mãng phu đã đưa Tần Hoài song mỹ về nhà.
- À, chính là tên buôn lậu muối hả?
Căn bản không một ai biết sự hùng mạnh của binh mã Sơn Đông, chỉ nghe hơi nồi chõ. vốn còn có kẻ nói:
- À, chính là tên dư nghiệt của đảng hoạn...
Nhưng trước mặt Lưu Nguyên Bân không nói ra mà thôi.
-o0o-
Trên triều đường, nội giám và trọng thần cũng rất coi thường Lý Mạnh. một là kẽ này làm quan rất hồ đồ. không ngờ liên danh tấu lên Dương Tự Xương có tội. hai là thiên hạ tổng binh nhiều như vậy. để ý một tên tổng binh Sơn Đông làm gì.
Nhưng Lưu Nguyên Bân là người cầm quân, biết một đội quân hùng mạnh như vậy âm thầm rình rập bên cạnh, thủ lĩnh lại thâm trầm như thế. thực sự là làm người ta không thoải mái.
Sùng Trinh rất cố chấp độc đoán, cho dù cần thái giám làm việc giám quân, nhưng các nội quan nếu chủ động phát biểu ý kiến gì, ngược lại sẽ bị ý hoài nghi.
nhất là Lý Mạnh tuy không làm ai thích, nhưng hôm nay thắng trận, ngày mai thắng trận, mà ngươi ở trước mặt Sùng Trinh nói “Lý Mạnh có ý mưu phản" rồi trong triều có một đại thần nào đó chống đối nhảy ra nói hoạn quan vu hàm công thần, là vào ngục chịu tội chắc chắn là bản thân.
Nếu là hoàng đế khác, thế nào cũng sẽ hoài nghi, nhưng lối tư duy của Sùng Trinh thì Lưu Nguyên Bân không nắm nổi sau khi hồ đồ quay về kinh sư, cũng từng thông qua quan hệ trước kia, cùng cẩm y vệ và Đông Xưởng bí mật tim hiểu Sơn Đông, nhưng tin tức phản hồi đều nói Lý Mạnh an phận thủ thường, không có mưu đồ mờ ám.
Lưu Nguyên Bân đúng là không hiểu ra sao. chỉ đành rầu rĩ an phận.
Lần này về kinh sư. theo phán đoán đa phần mọi người, kinh đô và Sơn Tây, Hà Nam đều không còn bao nhiêu binh lực dư nữa. chút còn sót lại ở Liêu trấn cũng bố phòng ở vùng Sơn Hải quan, vậy trấn thủ kinh kỳ cùng binh, mã Lưu Nguyên Bân cũng chỉ có bộ đội của Lý Mạnh.
Suy đoán này làm Lưu Nguyên Bân ban đêm ác mộng liên miên, ngủ không yên thân, nghe được tin Lý Mạnh suất quân đi Hà Nam dẹp phản tặc mới hơi yên tâm.
Ai cũng biết nếu như mặc cho lưu tặc vào Sơn Đông. Bắc Trực Đăi tất nhiên là họa lớn tày trời nhưng Lưu Nguyên Bân lại mong sao binh mã Sơn Đông bị đánh bại. có thế bản thân mới yên ổn ở kinh sư được.
Tháng 9 có tin nói Giao Châu doanh giao chiến với sấm quân chém đầu hai nghìn tên giặc, con số này bao năm qua nhiều người báo lắm rồi. nếu cộng lại thì lưu tặc bị giết sạch từ lâu. nhân khẩu Đại Minh cũng bị giết hết. còn phải cộng cả số lượng quan binh tự sát mới đủ số giặc bị giết báo lên.
Con số hai nghìn báo lên này nhất định là lừa bịp. mọi người đều khịt mũi coi thường. Lưu Nguyên Bân thở phào, binh mã Sơn Đông có lẽ không mạnh như mình tưởng tượng, bất quá lại mơ hồ nghe được lời đồn nói Binh mã Sơn Đông chém đầu gần sáu vạn bất quá tự che dấu mà thôi.
Rõ ràng có Đại công lại không muốn cho người khác biết, tin đồn này đi ngược với lẽ thường. Sùng Trinh và các đại thần không tin chém đầu sáu vạn tên địch, công lao này ít nhất phải phong hầu rồi. hắn vì sao lại không muốn.
Hơn nửa tuy trong triều Lý Mạnh chẳng được ưa mấy, nhưng không hề có các lời bình phẩm như “ngang ngược" “kiêu ngạo”, xem ra là quân tướng rất bình thường, vì sao có công lại không muốn.
Chém đầu sáu vạn đúng là không tưởng tượng được, nhưng Lưu Nguyên Bân biết chuyện này là sự thực. Lý Mạnh sẽ làm như vậy.
Vì Lý Mạnh khẳng định có dị tâm...
Rõ ràng biết kẻ nào đó có dị tâm. nhưng nói ra lại chẳng ai tin cảm giác này đúng là làm người ta buồn bực vô cùng, lo lắng này trong mắt người khác là hoàn toàn vô lý.
Bất quá đối với Lưu Nguyên Bân mà nói. Lý Mạnh muốn tới kinh sư. so với lưu tặc Hà Nam. Thát Đát quan ngoại, thì gần hơn rất nhiều.
Cho nên Lưu Nguyên Bân bố trí binh mã trọng điểm ở Thông Châu, nhiều người nghĩ rõ ràng Thát Đát và lưu tặc ở phía tây và phía bắc. nhưng lại bố trí ở phía nam. còn nói gì tới hành quân đánh trận quả nhiên là hạng bị thiến.
Trong thời gian Lý Mạnh ở phủ Dương Châu. Phương Ứng Trung luôn ở bên phủ Hoài An bên đó có sản nghiệp của Phương gia. ở đó khẳng định không ai có ý kiến gì.
Phương gia luôn rất kín tiếng, bất quá lần này Phương Ứng Trung ở phủ Hoài Nam. thì khách khứa tam giáo cửu lưu ra vào không ngớt, náo nhiệt vô cùng, làm người ta kinh ngạc, không hiểu vì sao Phương Ứng Trung đột nhiên lại đổi tính.
Diêm bang Sơn Đông vừa mới triển khai hoạt động ở vùng Lưỡng Hoài, các loại tin tức còn chưa hoàn thiện có điều nghe được phong thanh, nói binh mã phụ cận Phụng Dương Trung Đô đang chuẩn bị phân binh, nghe nói tới đóng ở Hoài An và Dương Châu.
Hiện giờ bên Phụng Dương đại quân lưu tặc áp sát. binh mã Phụng Dương không đủ dùng, sao lại còn muốn phân binh.
Hai phủ huyện này rõ ràng là phạm vi phòng giữ của Giao Châu doanh, người ngoài nhúng tay bừa vào làm gì?
Giang Hiển Xước cũng tỏ ra cảnh giác vô cùng, trong tay còn có ba doanh, thủ vệ điền trang và quân doanh đã không đủ. nếu đại quân áp tới. đúng là không cản nổi.
Diêm bang Sơn Đông và thương hội Linh Sơn dùng hết vốn liếng tìm hiểu, thủy chung không có tin tức chính xác, nhưng tình thế ngày càng không ổn.
ở giao giới Hoài An và Phụng Dương vốn có địa chủ điền trang truân điền phụ thuộc, gần đây lại bị “phỉ đồ” tập kích, cả nhà bị giết.
Diêm bang xâm nhập vào giang hồ, lục lâm rất sâu, đâu ra có sơn tặc gì. không ngờ dám có mưu đồ với những nơi phụ thuộc vào Giao Châu doanh. đúng là mù mắt rồi.
Nhưng toàn lực điều tra, dù Nam Trực Đãi. hay Sơn Đông, thậm chí là Hồ Quảng cũng nghe ngóng, hoặc nói chính xác hơn tất cả đoàn thể lớn nhỏ đều chủ động nói mình vô tội.
Vậy hoài nghi cuối cũng chỉ có thể là binh mã ở Phụng Dương cùng với Hoàn Vũ rồi. loáng thoáng tin đồn càng lúc càng thật.
Giang Hiển Xước và Cao Khoa một mặt gửi tin cho Lý Mạnh, một mặt gửi tin cho Mã Cương và Triệu Năng phòng thủ ở Sơn Đông, nếu có gì khác lạ. binh mã vùng Lỗ có thể nam hạ dẹp loạn bất kỳ lúc nào.
***: Nước Lỗ xưa, thuộc Sơn Đông.
Bất quá đại chiến kéo dài không lâu. trước tiên là Lý Mạnh báo tin chiến thẳng lên triều, cả bề ngoài lần bên trong đều yên tĩnh hơn rất nhiều, sau đó có tin riêng chém đầu mười vạn quân giặc, mỗi người nghe thấy tin tức này đều há hốc mồm kinh hãi, rồi trầm mặc không nói.
Có người không tin. nhưng phần tin nhiều hơn.
Vùng Lưỡng Hoài dòng chảy ngầm cuồn cuộn đột nhiên trở nên yên tĩnh vô cùng, những địa chủ và các tiểu thương chuẩn bị chuyển tới điền trang truân điền đều yên tâm ở lại tại chỗ. không gặp phải nguy hiểm gì.
Giang Hiển Xước đột nhiên phát hiện, bất kể mình vận đụng quan hệ gì. đều không tra ra chút động tĩnh nào. giống như đối phương đình chỉ mọi hoạn động vậy.
- Đại gia. tiểu nhân về Dương Châu, lão thái gia đóng chặt cửa không cho tiểu nhân vào. gia quyến tiểu nhân đều bị đuổi ra ngoài, phái thuê trach viên ở.
ở phủ Hoài An. trong trạch diện Phương gia đã không còn người xe như nước nữa, cửa lớn đóng chặt, Phương Ứng Trung ngồi thẫn thở trong phòng khách, bên cạnh một tên gia đinh mặt mũi tấng bệch bẩm báo. những tên hạ nhân khác đều trốn hết rồi.
- Lão Nhị và lão Tam đâu?
Phương Ứng Trung khàn giọng hỏi. tên gia đinh bối rối nói:
- Nhị lão gia và tam lão gia đều giống nhau, đóng chặt cửa. nói trong nhà có ma ám. không dám cho người ngoài vào.
“Choang" một tiếng. Phương Ứng Trung đập vỡ chén trà. chửi lớn:
- Ma ám. ám cái mẹ gì. ta thấy trong lòng lão nhị lão tam có ma quỳ thì có...
Nói xong đứng dậy. tức tối đi lại trong phòng, tên gia đinh đứng im thít một bên.
Đi được vài vòng Phương Ứng Trung lại ngồi xuống. cầm lấy một bầu rượu, rót ra chén, đo dự một lúc rồi đưa cho tên gia đinh, nhẹ nhàng nói:
- Phương Lộc. ngươi qua lại bôn ba mấy ngày cũng vất vả rồi. uống chút rượu cho thông máu.
Phương Lộc nhìn chằm chằm vào chén rượu, mặt cắt không ra máu. nhưng vẫn nhận lấy chén rượu, khom người nói:
- Đa tạ ý tốt của đại gia, người nhà tiểu nhân không biết gì hết. con nhỏ năm sau cũng phải thành thân, tiểu bà nương chân trái có phong hàn. trong nhà tiểu nhân còn có thúc thúc bị bệnh nằm giường, cả nhà dựa vào tiểu nhân nuôi dưỡng...
Tên gia đinh đột nhiên nói liến thoắng. Phương Ứng Trung cũng chăm chú lắng nghe, cuối cùng thở dài nói:
- Ta nhớ kỹ rồi!
Phương Lộc cười thảm, ngừa đầu uống cạn chén rượu, sau đó ôm quyền vài một cái loạng choạng đi ra khỏi cửa. Phương Ứng Trung ngây ra nhìn, rồi đưa tay che lấy mặt.
Người hầu thiếp thân của trường tử Phương gia là Phương Lộc bị bệnh cấp tính ra đời. thể diện Phương gia ở Hoài An đúng là rất có tác dụng. Phương Ứng Trung báo là bị bệnh chết, nha dịch chẳng hề khám nghiệm tử thi.
Sắp cuối năm. Phương Ứng Trung ở bên ngoài ở đủ rồi. dẫn người nhà lặng lẽ về phủ Dương Châu.
Người ngoài chẳng thấy có gì không ổn nhưng vào tháng mười, Phương lão gia tuyên bổ một điều làm người Dương Châu kinh ngạc vô cùng, nói trường tử Phương Ứng Trung bất hiếu, không cho hắn kế thừa gia nghiệp, đuổi tới Huy Châu trông nom mộ tổ.
-o0o-
Nếu là bình dân. đổi người kế thừa gia nghiệp chỉ là chuyện nhỏ. nhựng đội với gia tộc lớn như Phương gia, đổi người kế thừa tức là rất nhiều sản nghiệp, rất nhiều tiền tài thay đổi quyền sở hữu. làn sóng này mở rộng tới các nơi liên quan làm ăn với Phương gia, chấn động càng lớn.
Dương Châu. Hoài An thậm chí là một số nơi ở Giang Nam, Giang Bắc đều có rất nhiều người dựa vào ba người con của Phương gia mà kiếm cơm. lợi ích kết hợp chặt chẽ. Phương Ứng Trung là người kế thừa, nên kẻ phụ thuộc bên cạnh hắn càng nhiều.
Lão đại Phương gia đột nhiên thất thế, ở Dương Châu có rất nhiều người chớp mắt phá sản theo, chấn động rất lớn. bất quá đại sự nhường này mà Phương lão thái gia xưa nay nổi danh tinh minh, chỉ lấy một lý do “bất hiếu” để đưa ra quyết định, làm nhiều người khó hiểu.
Mọi người cũng không phải là ngốc, đều biết bên trong có ẩn tình, nhưng không đoán ra được chân tướng.
Lý Mạnh báo tin đại thắng, bị nhiều người cười nhạo, cho rằng võ tướng thô bỉ, tham công hiếu thắng, chính Bởi vì loại quân tướng này mà đốc sư Hồng Thừa Trù mới gặp nạn ở Tùng Sơn loại võ tương như thế đối với dân với nước đều vô dụng.
Nhưng sau khi Lý Mạnh rời Khỏi Hà Nam. liên quân Lý - Lã và tổng đốc năm tỉnh Khải Duệ suất lĩnh bốn vạn quan binh giao chiến.
Khi đó liên quân Lý - Lã mới bị đại bại ở phụ cận phủ Quy Đức, quan binh cho rằng có thể kiếm chác được gì. không ngờ hai quân vừa va chạm, quan binh đã tan vỡ.
Trước đó đại bại liên quân Lý - Lã có suy đoán mới với sức chiến đấu của quan binh, nên đưa vào toàn quân tinh nhuệ, theo suy tính của bọn chúng, nếu binh mã Khải Duệ chặn phía tây. liên hợp với Lý Mạnh ở phía đông, thì tình hình sẽ càng thêm quẫn bách.
Ai ngờ đối phương yếu đến thế, quân liên minh vừa xông lên. quan quân đã tan tành rồi.
Sĩ khí liên quân vốn hơi suy sụp lại được trận thẳng này cổ vũ. hơn bốn vạn quan binh tan tác, Khải Duệ chạy về Khai Phong, khi vào trong thành chỉ còn lại chưa tới bốn nghìn, không dám ra khỏi Khai Phong nữa.
Đây còn là vì Lý Tự Thành và La Nhữ Tài cố kỵ phạm vi của Lý Mạnh định ra, không dám truy kích quá dữ.
Trải qua chuyện này. Khải Duệ bị văn nhân chua ngoa bới ra, nói sau khi ý tới trong quân, mặc kệ là làm gì. đều nhất luật nói với tướng sĩ thuộc hạ:
- Chuyện trong quân các ngươi tự làm chủ, không cần hỏi ta.
Từ đó mà xét, quan văn cũng không phải là đáng tin cậy.
Trương Hiến Trung không chịu tôn Lý Tự Thành làm chủ. sau khi lên về Hồ Quảng, ở vùng Vân Dương, chơi đuổi bắt với Tả Lương Ngọc, nhưng trong một lần chiến đấu. bị súng trên thành bắn trúng phải lui quân, cho nên vùng Hồ Quảng có lời đồn Trương Hiến Trung đã chết rồi.
Đầu tháng 9. Lý Mạnh về Tế Nam, Nhan Kế Tổ cuối cùng thở phào, tình cảnh ông ta hiện giờ hơi khó xử. mấy lần vận động ở kinh sư muốn điều chức hoặc từ quan, nhưng không có hồi âm gì.
Chẳng phải là những người quen cũ kia không làm, mà triều đình bất mãn ông ta không ước thúc được tổng binh của mình, có người muốn đổi người tới làm, nhưng người biết chút ít về nội tình Sơn Đông đều không muốn đi.
Nhưng giáng chức điều chức Nhan Kế Tổ thì không có lý do thích hợp. vì Nhan Kế Tổ làm tuần phủ còn được chia chút công lao. nhưng thăng quan càng không thể.
Thế nên chỉ đành để Nhan Kế Tổ cứ ở chức đó thôi. Lý Mạnh xuất chinh không mang theo ông ta và giám quân Trần Mẫn, nhưng trở về vẫn cứ báo công kể tên ông ta. nếu là người khác, chẳng bỏ chút công lại chưa thưởng là chuyện cực tốt.
Nhưng với Nhan Kế Tổ và Trần Mẫn mà nói. Lý Mạnh khảng khái chia công như vậy. như là đem nướng bọn họ vậy. run rẩy kinh hãi, muốn dám nhận nhưng lại không dám không nhận.
So với chiến tích của đám Vạn Nguyên Cát, Khải Duệ, Dương Văn Nhạc thì Lý Mạnh chém đầu hai nghìn quân giặc đúng là một đại công.
Người trong triều dù có muốn ngó lơ thế nào, có châm chọc ra sao. thì công lao này vấn phải thưởng, tốt xấu gì Lý Mạnh báo lên chỉ hai nghìn, nếu như đúng sự thực báo cáo. vậy công của Lý Mạnh đã không thể dùng thăng quan để thưởng nữa. phải thăng tước rồi. trong ba cấp công, hầu, bá của Đại Minh. ít nhất Lý Mạnh cũng phải được phong hầu.
Tình huống hiện giờ dễ hơn một chút. Lý Mạnh nhiều nhất cũng chỉ thêm cái danh tướng quân, thế là đủ rồi.
Nhan Kế Tổ nhận được báo cáo của thân binh nha môn tổng binh nói khâm sai triều đình sắp tới Sơn Đông, mời Nhan đại nhân phụ trách tiếp đãi, chỉ phí do nha môn tổng binh lãnh.
Tên thân binh nói rất khách khí, Nhan Kế Tổ đáp cũng thỏa đáng, nói đây vốn là chuyện của bản quan, nhất định làm tốt. Lý đại nhân không phải lo lắng. .V..V.
Thân binh đó nói xong đi luôn, tiếp đãi khâm sai thái giám là chuyện quen thuộc rồi. Nhan Kế Tổ trực tiếp phân phó người dười làm là được, hơn nữa nha môn bố chính sứ khẳng định phải chia xẻ một phần chức trách, không cần quá lao tâm lao lực.
Nhan Kế Tổ vẫn bình thản xử lý số công văn ít ỏi đáng thương, kỳ thực chỉ là đóng dấu sau khi mộ phủ tổng binh đã định ra thành công văn mà thôi.
Buổi tối tắt đèn đi ngủ, Nhan Kế Tổ mới đám cười khổ với kết tóc thê tử của mình, trong nha môn tuần phủ. không biết Lý Mạnh an bài bao nhiêu thân tín. thường ngày hành động lời nói Nhan Kế Tổ đều hết sức cẩn thận, sợ người ta nắm được cái gì.
Nhìn như công việc bình thường, cũng đi theo thủ tục bình thường, nhưng tổng binh ra lệnh tuần phủ làm việc như ra lệnh cho người hầu của mình, mà tuần phủ phải cung kính hết sức. nhận lấy không có chút oán trách nào, lẽ ra phải ngược lại mới đúng.
Nhưng Nhan Kế Tổ chừ cười khổ ra không có cách nào khác, mà cười khổ còn phải len lén mà cười khổ nữa.
Thái giám tới từ kinh thành họ Mạc. trước kia thuộc hệ Tào Hóa Thuần, Tào Hóa Thuần thất thế. hắn cũng chẳng kiếm được việc gì tốt nữa, tới Sơn Đông truyền chỉ. chính là một trong việc chẳng sung sướng gì đó.
- Chỉ tám trăm lượng?
Khâm sai tới một vùng, thường đo quan viên tối cao nơi đó nghênh tiếp. Nhan Kế Tổ chẳng nhường việc cho ai được, tiêp đãi Mạc thái giám, sau khi phản chủ khách ngồi xuông. thế nào cũng phải tán gẫu mấy câu.
Mạc thái giám tuy từ kinh sư tới. nhưng cũng biết thân phận và địa vị của mình, không dám lên mặt. khách khí nói chuyện với Nhan Kế Tổ.
Nội dung trong thánh thánh chỉ dù sao cũng phải tuyên bố trước văn võ bá quan Sơn Đông, nên nói trước cũng chẳng phải là chuyện gì to tát
- Tổng binh Lý Mạnh đánh lui lưu tặc, chém đầu hai vạn. có Đại công, thường chức tướng quân, nắm ấn Trấn Đông tướng quân, tham tướng Trần Lục, đô ti Trương Giang đều có phong thưởng Binh mã Sơn Đông anh dũng tác chiến, hoàng đế khai ân thường tám trăm lạng...
Binh mã Lý Mạnh chỉ huy gần mười vạn, đa phần là lên mở rộng, cũng được triều đình cho phép, nếu không lấy cái gì ra mà trừ giặc, nhưng quân lương triều đình gửi xuống chỉ theo hạn ngạch hiện giờ cửa Sơn Đông là một vạn. tức là ngươi có trăm vạn quân cũng chỉ phát lương cho một vạn này.
Đương nhiên Binh mã Sơn Đông đã nhiều năm chẳng thấy quản lương triều đình rồi. nơi khác còn được hai ba phần mười, còn nơi này dứt khoát không phát một xu.
Dù sao Binh mã Sơn Đông cũng chẳng thiếu chút quản lương của triều đình, bọn họ sống rất thoải mái.
Trong hồ sơ của triều đình và binh bộ. thủ hạ của Lý Mạnh chỉ có một vạn năm nghìn người, hoàng đế dựa theo số này phát thường, tám trăm lạng chia đều mỗi người chưa được một trăm văn mà chất lượng bạc ngân nội khố triều đình nổi danh không tốt rồi.
Như vậy thực sự một vạn năm trăm người kia chỉ có cùng lắm là năm mươi văn. hơn nửa dù đồ ngốc cũng biết bằng này quân không thể đối kháng với năm mươi vạn đại quân lưu tặc thế nào cũng phải có năm ba vạn người, nhưng triều đình giả câm giả điếc coi bọn họ không tồn tại.
Bất quá Nhan Kế Tổ cũng chỉ kinh ngạc thốt lên một tiếng thôi, rồi hiểu ra. Hà Nam gặp thiên tai, phủ Nam Dương người ăn thịt nhau, cực kỳ thê thảm Sùng Trinh quả nhiên lo lắng cho con dân. hạ chiếu cấp phát ba nghìn lượng, nhưng số này khi tới được phủ Nam Dương theo quý củ sửa lại chỉ còn lại hai nghìn bốn trăm lượng.
Nhan Kế Tổ bề ngoài bình tĩnh nhưng trong lòng khóc cười không xong, thu thế luyện quân mấy trăm mấy ngàn lượng, giao cho các tướng quân Kế trấn và Liêu Trấn rồi bị Thát Đát đánh lui từng bước, phái đội quân nào tới là bị diệt đội quân đó.
Cuối cùng kết quả là gì. chính là Tùng Sơn đại bại như hiện nay...
Số tiền này không dùng lung lạc Binh mã Sơn Đông, mà toàn bộ dùng ở trên người lũ phế vật kia thì có tác dụng gì.
- Tuần phủ đại nhân. Sơn Đông ngoại trừ Lý tướng quản và bộ tướng ra. còn có một người được thăng chức, giám quân Trần Mẫn làm việc chuyên chú. lần này lặp công lớn. thánh thượng ân điển thăng làm trung quan trấn thủ Sơn Đông, quan trấn thủ trong thiên hạ đều đã triệu về kinh sư gần hết. Trần công công đúng là trường hợp đặc biệt.
Cái chuyện này... đúng là hồ đồ rồi! Nhan Kế Tổ không còn gì để nói.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT